Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường tới Giang gia, Kỷ Viên vẫn luôn tức giận bất bình: “Hệ thống! Ngươi có cảm thấy Diệp Quân Trì đối xử với ta cứ như với vật nuôi không!”
Hệ thống nói: “Đâu cần ta cảm thấy vậy, ngươi chính là vật nuôi mà.”
Kỷ Viên ném cho Diệp Quân Trì một ánh mắt lạnh lẽo.
Tự dưng bị mắt lạnh lia qua, Diệp Quân Trì vô tội không hiểu ra làm sao, chẳng hiểu lại chọc tức Kỷ Viên chỗ nào, giơ tay xoa xoa đầu hắn: “Chút nữa nhớ theo sát ta.”
Kỷ Viên gật đầu, chợt nhớ ra Diệp Quân Trì chưa từng nói cho hắn biết chuyện vui của Giang gia là chuyện gì, Diệp Quân Trì lại tựa như hiểu hắn muốn hỏi gì, tiếp tục nói: “Giang gia kết thành thông gia với Tôn gia.”
Minh chủ Liên minh chính đạo là gia chủ Vân gia, có quan hệ gắn bó chặt chẽ với Triệu gia, lại kết nghĩa, rồi kết làm thông gia, Giang gia và Tôn gia nếu không vươn lên kết làm minh hữu, thì sớm hay muộn gì cũng sẽ không thể đứng vững nổi.
Hai nhà Tôn Giang tổ chức đám hỷ, đương nhiên là cực kỳ phô trương, mà không bao lâu nữa đại hội Kiếm Tiên cũng sẽ được cử hành ở Tấn Hà, tu sĩ tới tham dự rất đông. Hôm nay Đại công tử Tôn gia và Đại tiểu thư Giang gia thành thân, Giang gia trực tiếp mở cửa lớn, chỉ cần là tu sĩ thì đều có thể vào trong dự lễ, ngay cả phàm nhân cũng có thể tham dự náo nhiệt, ăn tiệc ở bên ngoài Giang gia.
Người trên đường rộn ràng nhốn nháo, đều là người rảnh rỗi muốn tới Giang gia góp vui, trên trời cũng khi có khi không từng tàn ảnh bay lướt qua, Kỷ Viên bị xô đẩy tới ngã trái ngả phải, cuối cùng trực tiếp bị Diệp Quân Trì kéo vào trong lòng che chở.
Hắn ngẩng đầu nhìn nam tử đeo chiếc mặt nạ hình thỏ ấu trĩ, có chút bất đắc dĩ: “Không thể cưỡi kiếm sao?”
Diệp Quân Trì vòng tay qua cái eo mảnh khảnh của thiếu niên, nghiêm nghị đáp: “Không thể, rất dễ bị bại lộ.”
Kỷ Viên không phản bác lại được, chỉ có thể cố gắng duy trì sắc mặt lạnh băng, ám chỉ mình chính là một đóa tuyết liên cao lãnh, đầu gần như dán vào cổ Diệp Quân Trì, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy hầu kết đẹp đẽ gần trong gang tấc, nhìn xuống dưới, theo cổ áo hơi mở rộng có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh bên trong… Mấy ngày trước hắn đã sờ soạng một hồi, cho dù không nhìn thấy rõ nhưng cũng biết xúc cảm cực kỳ thích.
Kỷ Viên lặng lẽ đỏ mặt: “Hệ thống, ta thẹn thùng quá à.”
Hệ thống hứ một tiếng: “Đêm đó sờ khoan khoái lắm cơ mà, sao không thấy ngươi thẹn thùng?”
“Bây giờ không giống…”
Hệ thống suy nghĩ một chút, lãnh khốc nói: “Ồ, tiểu xử nam ngây thơ?”
Kỷ Viên không đổi sắc mặt: “Cút.”
Khác với Triệu gia chiếm lĩnh cả một ngọn núi, tiên phủ Giang gia trước kia là một cung phủ do một Vương triều trần thế xây nên, liếc mắt nhìn có thể thấy đình đài lầu các, thủy tạ liên miên bất tận, ở chính giữa có một tòa tháp cực cao, nghe nói tên là Trích Tinh lâu, chính là tòa kiến trúc cao nhất trong tiên phủ Giang gia.
Tu sĩ tới Giang gia hôm nay rất nhiều, có cả tán tu lẫn tu sĩ các môn phái, các gia tộc từ nhỏ tới lớn, Giang gia phái hơn mười tu sĩ tiếp đãi ngoài cửa lớn, cũng là để phòng có người tới quấy rối. Diệp Quân Trì nửa ôm Kỷ Viên, bất động thanh sắc trà trộn vào Giang gia, theo một đám tu sĩ chầm chậm bước vào đại đường hành lễ.
Đại đường chính là một quảng trường cực kỳ rộng lớn, có không ít tu sĩ đang đứng hoặc ngồi bắt chuyện với nhau, thời điểm tập hợp các tu sĩ như thế này rất thích hợp để kết mối duyên lành. Xa hơn có tu sĩ đang cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, bốc hỏa tới mức muốn đánh nhau, nhưng đều bị người của Giang gia hòa giải.
Diệp Quân Trì thu hồi tầm mắt, cười cười, hạ giọng nói: “Trong bốn gia tộc đứng đầu, Tôn gia là yếu nhất, ngay cả đám hỷ này cũng là nhà gái kết thúc buổi lễ trước, gia chủ Tôn gia hôm nay có thể sẽ không được cao hứng cho lắm.”
Kỷ Viên liếc mắt nhìn khắp nơi, bỗng dưng khựng lại.
“Sao vậy?”
Kỷ Viên mấp máy môi: “… Kỷ gia.”
Kỷ gia có hơn mười người tới, Kỷ Viên chỉ biết bốn, một người là Nhị thúc một lời không hợp liền hố người, vị đường huynh biến thái Kỷ Sơn kia, còn có hai huynh đệ Kỷ Sâm và Kỷ Thâm.
Đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác bị hai chữ “Thí nghiệm” âm dương quái khí của hệ thống làm cho phát run.
Diệp Quân Trì nhìn theo hướng ánh mắt hắn, hơi nhíu mày: “Ta nhớ rõ Kỷ gia không nói hai lời đã bắt ngươi tới Nam Trì tạ tội.”
Kỷ Viên thản nhiên nói: “Kỷ gia đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử lại với Kỷ gia như thế.”
Giống như những người xa lạ với nhau, không hề có quan hệ gì, nhân duyên của nguyên chủ với phương diện tình cảm rất đạm bạc, chỉ có chút tình cảm với phụ thân của mình, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài cuộc xen vào giữa đường mà thôi.
Dừng lại một chút, trong lòng Kỷ Viên bỗng dâng lên một mối nghi ngờ — Cha của nguyên chủ vốn bị người của Liên minh chính đạo bắt lại giam ở Nam Trì, vậy thì tại sao lúc những người này kêu đánh gọi giết hắn và Diệp Quân Trì, Liên minh chính đạo lại không đẩy cha hắn ra uy hiếp hắn?
Là Liên minh chính đạo tự cao, quá mức trọng nghĩa, không muốn dùng bừa loại thủ đoạn mang người ra uy hiếp này, hay là cảm thấy hắn quá mức bạc tình lãnh đạm, uy hiếp cũng không có tác dụng, lại cảm thấy Diệp Quân Trì sẽ không vì “hồng nhan tri kỷ” là mình mà tỏ thái độ?
Hay là… người của Liên minh chính đạo, đang chờ hắn và Diệp Quân Trì tự mình tìm tới Nam Trì?
Kỷ Viên bày tỏ nghi vấn này với hệ thống, hệ thống trầm mặc một chút rồi nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ngươi đã cấu kết với Ma tộc giết người, rất có khả năng sẽ mặc kệ cha ngươi, dùng cha ngươi áp chế ngươi, nhỡ đâu ngươi không đồng ý với Liên minh chính đạo, không phải là sẽ trở nên xấu mặt hay sao. Họ hẳn là sẽ không động tay động chân với cha ngươi, nhưng cũng không thể không có chút công đạo cho Triệu gia, giết lại không ổn, thế nên mới giam lại trước.”
Kỷ Viên ồ một tiếng, miễn cưỡng chấp nhận lời thuyết phục này, trong lòng vẫn cứ có chút băn khoăn.
Hôn lễ còn chưa chính thức bắt đầu, bầu không khí mọi nơi đã nóng như lửa, Diệp Quân Trì vuốt cằm đánh giá đèn lồng, lụa hồng treo xung quanh, náo nhiệt mà tươi vui tới mười phần.
Hắn như có điều suy nghĩ mà nói: “Hóa ra lại có nhiều điểm phải chú ý tới vậy…”
Kỷ Viên mặt không đổi sắc nghĩ, chắc hẳn lão đại đang nhớ tới hôn lễ trong Ma cung kia.
Dù sao cũng ngàn vạn lần đừng có để sự phô trương của Giang gia kích thích tới bất kỳ một sợi dây thần kinh nào nhé…
Nhỡ may lại xách hắn lên trở về thành thân thì không biết phải xử lý ra làm sao.
Hệ thống có chút không hiểu nổi: “Không phải là ngươi rất thích người ta ư?”
Kỷ Viên tỏ vẻ xem thường: “Ai cho ngươi nói ta thích hắn, hắn chính là một thẳng nam có mạch não bất thường, hơn nữa ta còn phải rời khỏi… từ từ đã, hệ thống, sao ta cứ cảm thấy ngươi rất muốn ta bị OOC, hoặc là muốn ta lưu luyến ở lại đây thế nhỉ?”
“Aha ha ha, ảo giác thôi, chỉ là ảo giác của ngươi thôi mà…” Hệ thống chột dạ, cuối cùng vẫn nhỏ giọng giải thích, “Nói thật nhé, chúng ta giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, theo dõi kí chủ có bị OOC hay không không có tiền lương, nhưng nếu ký chủ OOC chúng ta sẽ có tiền thưởng…”
Kỷ Viên: “Ồ, vậy thì ngại quá, tiền thưởng của ngươi chắc chắn sẽ không lấy được rồi.”
Hệ thống hừ nhẹ một tiếng, ủy khuất không nói thêm lời nào nữa.
Trong lúc Kỷ Viên và hệ thống giao lưu, bình thường vẫn là một bộ mặt trầm tư không đổi sắc, sau khi phục hồi lại tinh thần rồi mới phát hiện trước mặt có thêm vài tu sĩ, chỉ mới nhìn thoáng ra, liền cảm thấy không ổn.
Đây không phải là mấy tán tu vừa mới đụng phải trong khách điếm mấy ngày trước sao… một tên háo sắc không sợ trời sợ đất trong đó còn muốn cưỡng bức hắn, không biết đã bị Diệp Quân Trì chôn sống hay là ném xuống hồ rồi, không thấy xuất hiện trong đội ngũ tán tu này.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương mà đối phương đương nhiên cũng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, một nữ tu còn trẻ ba bước hóa thành hai chạy tới trước mặt Kỷ Viên, trợn mắt hét lên: “Là ngươi! Đại ca của ta đâu rồi! Ngươi đã làm gì hắn!”
Kỷ Viên ngơ ngác nhìn ả.
Một nam tử trung niên vội bước tới đè nữ tu lại ngay lập tức: “Ngại quá, tiểu huynh đệ, chúng ta từng gặp mặt, không biết có còn nhớ không?”
Kỷ Viên trầm mặc nhìn ông ta.
Nam tử trung niên nhìn nhìn Diệp Quân Trì, khi đối diện với cặp mắt sâu thẳm giấu dưới tấm mặt nạ kia, lòng chợt lạnh, vô duyên vô cớ sợ run cả người, khẽ cắn môi, nói: “Tiểu huynh đệ, mấy ngày trước, trong nhóm chúng ta có một người… thấy tiểu huynh đệ đây có chút quen mặt, tối hôm đó có đến tìm tiểu huynh đệ, sau đó không thấy đâu nữa, chúng ta đã tìm cả thành Tấn Hà này cũng không tìm thấy hắn đâu, tiểu huynh đệ này có biết hắn đang ở đâu không?”
Ở một bãi đất nào đó làm phân bón cho hoa? Hay là làm mồi cho cá trong một cái hồ nào đó?
Kỷ Viên nghĩ thầm, lắc đầu: “Chưa từng gặp.”
Nam tử trung niên cười cười, cũng không dám chọc vào hai người trước mặt, chỉ có thể kéo ả nữ tu kia về, không ngờ nữ tu kia vùng thoát ra, chỉ thẳng vào Kỷ Viên, tỏ vẻ ủy khuất lớn tiếng quát: “Hồ đại ca! Đại ca của muội chính là đi tìm nó nên mới không trở về nữa, tên tiểu bạch kiểm này nói không chừng chính là một con hồ ly tinh, ăn thịt đại ca của muội! Ca phải báo thù cho đại ca của muội!”
Giọng nói của ả bén nhọn, nhiều tu sĩ ở gần đó đều tới vây xem sôi nổi, ngay cả đoàn người Kỷ gia cách đó không xa cũng nhìn về phía này, Kỷ gia thấy lạnh sống lưng, chỉ sợ bị người Kỷ gia phát hiện, nhích lại gần Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì vươn tay nhấc cằm Kỷ Viên lên, bên môi đọng ý cười: “Hồ ly tinh?” Kỷ Viên chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Người kia cũng chẳng kiêng nể gì nhéo mặt hắn: “Nào có hồ ly nào lãnh đạm như vậy.” Đầu hắn cũng chẳng thèm ngẩng lên, hơi nhíu nhíu mày, ngữ khí đạm mạc, “Đừng có chọc vào hắn.”
Những tán tu kia đồng loạt thấy lạnh run, nam tử trước mặt khí độ trầm ổn, bên môi còn mang ý cười, thoạt nhìn có chút hiền lành, lại làm cho họ có cảm giác đang bị một con thú đáng sợ to lớn nhìn chằm chằm, ngay cả ả nữ tu đang kêu gào kia cũng vô thức run rẩy cả người, không nói nên lời.
Phiền toái này tới nhanh mà đi cũng nhanh, Kỷ Viên nhẹ nhàng thở ra, dịch sang bên cạnh, vai lập tức bị đè lại, giọng nói trầm thấp như ở ngay bên tai: “Qua cầu rút ván cũng đừng nhanh tới vậy chứ?”
Kỷ Viên hơi chột dạ, lặng lẽ đổ lỗi cho hắn: “Ngươi không giết người ta đã không gặp phải phiền phức.”
Nụ cười của Diệp Quân Trì không đổi: “Ai cơ?”
Kỷ Viên: “… Không có gì.”
Suýt nữa đã lỡ miệng nói ra, không thể để cho Diệp Quân Trì nhớ lại chuyện đêm hôm đó…
“Ngươi đó…” Diệp Quân Trì lắc đầu, đúng lúc lại chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Sơn.
Nghĩ tới loại ánh mắt chấp nhất như si như cuồng của Kỷ Sơn dành cho Kỷ Viên, trong lòng có chút không thoải mái, Diệp Quân Trì thò tay dứt khoát tóm người vào trong ngực mình ôm ôm, đối diện với vẻ mặt nghi hoặc nhíu mày của thiếu niên, trấn định tự nhiên nói: “Nhiều người lắm, sợ ngươi bị lạc, theo sát ta an toàn hơn chút.”
Kỷ Viên lãnh đạm đẩy bàn tay đặt bên eo mình của hắn ra.
Cũng không lâu sau đó, đại hôn bắt đầu.
Trên bầu trời bỗng chốc có một con yêu thú lớn bay tới, cõng hôn kiệu trên lưng vững vàng, mọi người đồng loạt ồ lên một tiếng, lập tức chỉ thấy kiếm quang ở một nơi khác trên bầu trời chợt lóe, có người cưỡi kiếm mà tới. Người nọ đứng ngoài hôn kiệu, chính là một thanh niên ôn nhuận như ngọc, vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt ẩn tình.
Hắn giơ tay ra nhẹ nhàng gõ lên hôn kiệu, nắm chặt bàn tay thò ra của tân nương, đỡ tân nương ra. Khuôn mặt tân nương như tỏa sáng, miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Giai ngẫu thiên thành, quần anh tụ hội.
(= Trời sinh một đôi, anh tài hội tụ)
Kỷ Viên bất tri bất giác cảm khái mà nói: “Có thể thành thân với người mình thích, đám hỷ hai nhà Tôn Giang thực ra cũng là vẹn toàn cả đôi bên.”
Diệp Quân Trì cúi đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.
Hệ thống chậc một tiếng: “Có xu hướng OOC, ngươi muốn để ta được nhận tiền thưởng đến vậy sao?”
Kỷ Viên lãnh tĩnh nói: “Ta chính là Kỷ Viên, sau khi tiếp xúc với Diệp Quân Trì, tính cách ta đã chậm rãi thay đổi, nói lời trước kia không nói, làm điều trước kia không làm, đây là một chuyện rất đỗi bình thường.”
Hệ thống: “…”
Kỷ Viên đang cố gắng chuyển biến tư duy tính cách của nguyên chủ là bất biến của hệ thống, chợt nghe thấy bốn phía vang lên một trận kinh hô, ngay cả Diệp Quân Trì cũng có chút kinh ngạc “Ồ” lên một tiếng, hắn vội ngẩng đầu nhìn qua, khóe mắt co rút.
Giữa không trung không biết từ khi nào đã nhiều thêm một người, người này cầm một thanh trường kiếm, chỉ thẳng vào tân lang.
Giang Diệu Diệu?
Ed: Bonus cho mn cái hình mặt nạ của anh Diệp:
Mặt nạ thỏ ver bựa =)))):
Comt nhiều để t có động lực edit nha~ Truyện lần này t đọc hết bản QT trc r, đảm bảo chất lượng perfect chứ k như truyện trước:’)))