Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Viên hấp hối giãy giụa: “… Thụ thụ bất thân.”
Diệp Quân Trì nhàn nhạt đáp: “Ngươi cũng đâu phải nữ tử.”
“Ta không phải là nữ tử, thế nên vì sao ngươi cứ dùng thái độ thân mật như vậy.”
Hôn rồi ôm, chăm sóc tới quá phận, chỉ là bị máu của hắn ức chế, ân tình trước kia cũng không hẳn là ân tình, sao cứ phải làm như vậy?
Diệp Quân Trì bị Kỷ Viên nói tới sửng sốt.
… Đúng vậy, vì sao lại muốn chăm sóc cẩn thận, thân mật ái muội đến vậy?
Trước kia hắn chính là muốn làm gì thì sẽ làm như vậy, chưa từng suy nghĩ lí do sâu xa vì sao.
Hai người trầm mặc một lát, Diệp Quân Trì bỗng buông lỏng tay, người bế cả nửa tối bỗng nhiên rời khỏi lồng ngực, một cảm giác thật trống rỗng mất mát.
Kỷ Viên không đề phòng, mông chào hỏi mặt đất, suýt đã rơi nước mắt, mắng thầm trong lòng vài tiếng, vô thanh vô tức đứng lên chuẩn bị về phòng mình. Mông thực sự rất đau, Kỷ Viên di chuyển chậm rì rì, lại nghe thấy sau lưng có tiếng cởi y phục sột soạt, sau đó là tiếng nước ào ào.
Tay vừa chạm vào cửa, phía sau đã vang lên giọng nói trầm thấp biếng nhác: “Lại đây.”
Kỷ Viên cũng không định bận tâm tới Diệp Quân Trì, mông hắn nở thành bốn cánh hoa rồi, trong lòng uỷ khuất tới muốn đánh người.
Nhưng tay kéo kéo cửa, kéo mãi cũng không nhúc nhích.
Diệp Quân Trì nhàn nhạt nói: “Ngươi đã không tới, vậy thì tối nay cũng đừng hòng rời khỏi căn phòng này.”
Sao cứ cảm thấy tình hình này quen thuộc thế nhỉ…
Kỷ Viên không tin tà, lại dùng sức kéo cửa, bỗng nhiên hắn thấy thanh nhiệm vụ đổi mới: Rời khỏi phòng của Diệp Quân Trì (/). Tip: Thời hạn một canh giờ.
Kỷ Viên mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm thanh nhiệm vụ, ký ức đã hơi phai nhoà đột nhiên sống dậy.
Khuất phục trước sức mạnh của nhiệm vụ, Kỷ Viên chỉ có thể xám mặt vòng qua bình phong trở lại, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của Diệp Quân Trì. Hắn thản nhiên dựa vào thùng gỗ, nghe thấy tiếng bước chân, khoé miệng không nhịn được mà cong lên, giọng nói lại vẫn đạm mạc như trước: “Kì lưng cho ta.”
Kỷ Viên buồn bực không nói nên lời, cầm lấy khăn ướt bên cạnh, vén mái tóc dài xoã trên lưng Diệp Quân Trì lên, nhưng vừa vén lên, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Sau lưng Diệp Quân Trì, chằng chịt, đều là những vết sẹo dữ tợn.
Thoạt nhìn đều là những vết sẹo đã lâu, hắn nhìn tới sửng sốt, hệ thống còn phổ cập giáo dục cho hắn: “Vết sâu nhất kia chính là bị thương do đao chém, bên cạnh đó là vết thương do kiếm, bên kia hình như là bị thứ gì đó cắn, chỗ kia là bị roi quất, còn…”
Kỷ Viên nghe thấy mà sợ, vội vàng cắt lời hệ thống, tay không tự chủ hơi run lên, dùng động tác cực nhẹ mà kì lau lưng cho Diệp Quân Trì. Tuy đều đã là những vết thương ngày xưa, nhưng động tác của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ sợ Diệp Quân Trì sẽ đau.
Sao lại như vậy chứ, Diệp Quân Trì không phải đường đường là con trai độc nhất của
Ma tôn sao?
Ai dám ngược đãi hắn? Chẳng lẽ mười ba năm trước khi Ma tôn chết, Diệp Quân Trì bị bọn phản bội bắt lại tra tấn?
Hô hấp của hắn có chút gấp gáp, Diệp Quân Trì đương nhiên có thể cảm nhận được sự biến hoá của người phía sau, trầm mặc một chút, đột nhiên thò tay bắt lấy cổ tay hắn.
“Sợ lắm sao?”
“… Không sợ.” Kỷ Viên muốn hỏi hắn sao lại xảy ra chuyện như vậy nhưng lại chẳng biết lấy thân phận gì để hỏi, cố gắng nuốt trôi câu chuyện trở lại, rũ mắt xuống.
Diệp Quân Trì đột nhiên cười nói: “Không nói chuyện này nữa. A Viên, giải thích cho ta nghe, vì sao con kim tàm kia lại ở trong tay ngươi?”
Kỷ Viên: “…” Sao cứ nhớ mãi chuyện này làm gì.
Kỷ Viên bình tĩnh bịa chuyện: “Không phải là ngươi đã đánh mất sao, ta nhặt được, cảm thấy đáng yêu, liền cầm luôn.”
Hệ thống: “Bảo bối, nói dối là không có điểm tâm ăn đâu nha?”
Diệp Quân Trì cười như không cười: “Đáng yêu?” Bàn tay còn lại vốn đang ngâm trong nước của hắn thò ra, che hai mắt của Kỷ Viên lại, “Ngày ấy nếu không phải do ta phản ứng nhanh bắt được chúng ra khỏi mắt ngươi, hai mắt này của ngươi đã sớm mù, còn cảm thấy đáng yêu hả?”
… Lời này không nói dối tiếp được nữa.
Kỷ Viên quẳng khăn xuống, không làm nữa, xoay người muốn đi, Diệp Quân Trì vẫn còn nắm cổ tay hắn, chỉ kéo nhẹ, cả người Kỷ Viên đã rơi vào thùng gỗ.
Hôm nay Diệp Quân Trì có vẻ cũng không định dễ dàng bỏ qua cho hắn, ngón tay ẩm ướt chậm rãi mơn trớn vuốt ve môi hắn, nhàn nhạt nói: “Con đường đang đi này, chúng ta chỉ có thể tin tưởng lẫn nhau, ta cũng muốn tin ngươi. Chỉ là, A Viên, ngươi trộm kim tàm làm gì?”
Kỷ Viên đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Kim tàm là một đầu mối quan trọng, hắn trộm kim tàm, không phải là rất giống như đang giúp những kẻ âm thầm giấu mặt kia sao?
Lão đại đang nghi ngờ hắn?
Diệp Quân Trì thấp giọng nói, cằm tựa lên vai Kỷ Viên, chỉ cần hơi quay đầu là có thể cắn được cái cổ yếu ớt của hắn. Nhìn chằm chằm cái cổ yếu ớt, trắng nõn như tuyết của thiếu niên, ánh mắt hắn sâu thẳm, ngữ khí vẫn không nhanh không chậm: “Tin tức chúng ta quyết định vào nam, tới Tấn Hà, là do ai làm lộ ra?”
Không thể nghi ngờ, hiềm nghi lớn nhất chính là Kỷ Viên.
Kỷ Viên nuốt nước bọt, nhiều chuyện hắn làm đều là để hoàn thành nhiệm vụ, khi làm nhiệm vụ cũng không suy xét trước sau nhiều, dù sao cũng chỉ là để có thể rời khỏi đây.
Bây giờ đột nhiên Diệp Quân Trì đặt câu hỏi, hắn thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Không khí trong phòng có chút khẩn trương, hơi nước không ngừng bốc lên, tầm mắt mơ hồ, Kỷ Viên trầm mặc hồi lâu, nghe được giọng nói của mình: “Ta phản bội ngươi thì được cái gì?”
“Không phải là sẽ được rất nhiều sao?” Diệp Quân Trì cười đến ôn nhu, ngữ khí lại không biết là bi thương hay lạnh lùng: “Cái được nhất còn không phải là giết được ta, trừ hại vì giới tu chân hay sao?”
Kỷ Viên run lẩy bẩy: “Hệ thống, chút nữa xin hãy khoan dung một chút, ta phải phá vỡ thiết lập nhân vật để giải thích, có thể sẽ bị ném cho cá ăn mất.”
Hệ thống đồng tình: “Được thôi, có điều Diệp Quân Trì cũng không dễ lừa, hắn đã khoan dung với ngươi quá nhiều, chắc tối nay dì cả đến thăm, không muốn khoan dung nữa… Đừng lo, ta vẫn chưa quên cách đọc chú siêu thoát chuẩn bị cho ngươi đâu.”
Hỗn đản cút đê!
Kỷ Viên giận dữ, sau đó cảm thấy cổ chợt lạnh – đôi tay vẫn luôn vuốt ve môi hắn của
Diệp Quân Trì dời trận địa, nắm lấy cổ hắn.
Trong lòng cũng chợt lạnh đi theo, Diệp Quân Trì quả nhiên làm việc tuỳ tâm tình, lúc săn sóc chẳng khác gì tình nhân ôn nhu, lúc trở mặt thì cứ như một con rắn độc có thể cắn người mất mạng bất cứ lúc nào.
Cứng đờ một lát, Kỷ Viên nhẹ giọng nói: “Ta trộm kim tàm chỉ là bất đắc dĩ, nguyên nhân tạm thời chưa thể nói cho ngươi, có được không? Ngày đêm ta đều đi theo ngươi, trên người cũng không có vật mật báo gì, ta còn không hề có tu vi, nhất cử nhất động đều ở trước mắt ngươi, sao có thể mật báo cho những người đó, ngươi không tin vào chính mắt ngươi ư?”
Không nghe thấy Diệp Quân Trì đáp lại, Kỷ Viên chỉ có thể nói nhanh hơn: “Hơn nữa ta chưa từng nghĩ tới chuyện giết ngươi, ngươi đối xử với ta không tệ, cũng không phải là Ma quân tàn bạo đáng sợ như trong lời đồn kia, ta không phải loại người lấy oán trả ơn. Ngươi thực ra… khá tốt.”
Diệp Quân Trì tiếp tục trầm mặc.
Một lát sau, hắn buông lỏng cổ tay Kỷ Viên ra, mạnh mẽ xoay người Kỷ Viên lại đối mặt với mình, đối diện với cặp mắt nhạt màu kia, thông qua đôi con ngươi tựa lưu ly kia, hình như có thể nhìn thấu linh hồn ẩn giấu trong cơ thể làm hắn hứng thú này.
Diệp Quân Trì bỗng cong môi, chậm rãi nói: “Ừm, ta biết rồi. Không phải là ngươi.”
Kỷ Viên nhẹ nhàng thở ra, môi đột nhiên chạm vào một vật mềm mại.
Hắn mở to mắt, nhìn đôi con ngươi sáng ngời đầy ý cười gần trong gang tấc kia, tựa như đang nhộn nhạo vài phần ôn nhu. Đôi môi dán lên môi hắn hơi giật, cái lưỡi linh hoạt thò ra, kiên nhẫn miêu tả hình dáng cánh môi hắn, sau đó không quan tâm tới sự cự tuyệt mà xâm nhập vào trong miệng hắn, hút mút liếm láp, công thành chiếm trì, triền miên tới tận xương, gần như làm người hít thở không thông.
Suy nghĩ trong đầu bị nụ hôn này làm gián đoạn, trong đầu Kỷ Viên đặc như hồ dính, ngốc nghếch mặc cho Diệp Quân Trì đoạt lấy, cho tới khi hắn có chút lưu luyến tách ra, Kỷ Viên mới thở hổn hển, hoa mắt, hai chân nhũn ra, cảm thấy mình suýt nữa đã đắm chìm hoàn toàn trong nụ hôn này.
Diệp Quân Trì như đang suy tư gì đó, nhìn hắn chằm chằm: “Thoải mái không?”
Kỷ Viên thở phì phò không nói nên lời.
Diệp Quân Trì cong mắt cười rộ lên: “Dù sao ta cũng thật thoải mái. Nói không chừng ta thích ngươi mất rồi, vật nhỏ.”
Kỷ Viên cảm thấy hắn cười lên quá đáng sợ, lời nói không có thành ý chút nào, căn bản không phải là lời từ tận đáy lòng, âm thầm trợn mắt trắng muốn rời khỏi, nhưng lại nghe thấy Diệp Quân Trì thầm thì lặp đi lặp lại câu nói kia: “… Nói không chừng ta thích ngươi mất rồi.”
Hệ thống: “Ú ù…”
Kỷ Viên: “Ngưng ngay! Ta biết ngươi định nói gì! Nhưng thứ nhất Diệp Quân Trì không thể nào thích ta được, hắn là thẳng nam, thứ hai ta phải rời khỏi đây…”
Hệ thống vạch trần: “Có thẳng nam nào lại ôm đàn ông gặm cắn tới ôn nhu triền miên.”
Kỷ Viên nói như đúng rồi: “Có Diệp Quân Trì đó thôi.”
“…” Hệ thống cẩn thận quan sát Kỷ Viên một chút, phát hiện hắn nói thật lòng, nhịn không được đâm ra thương hại hắn… Trì độn thế này, thảo nào đời trước vẫn còn là một tiểu xử nam!
Kỷ Viên lảm nhảm với hệ thống một hồi xong liền phát hiện hai mắt Diệp Quân Trì sáng quắc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng tới mức làm hắn muốn ấn đầu
Diệp Quân Trì xuống thùng gỗ. Suy xét tới vấn đề chênh lệch thực lực, hắn vẫn không dám ra tay, chỉ lặng lẽ lùi về sau hai bước: “Còn chuyện gì không? Không còn thì ta về phòng ngủ đây.”
Diệp Quân Trì giơ tay ra nắm lấy tay Kỷ Viên, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn, muốn nhìn ra dù chỉ một chút xíu cảm xúc. Một lúc lâu sau, hắn có chút thất vọng, ấn ấn thái dương, thở dài: “Đêm nay ngủ cùng ta đi? Lại nói ta thật sự thích ôm ngươi.”
Kỷ Viên lạnh lùng: “Ngươi là biến thái đấy à?”
“Ngươi vẫn còn chưa thấy bộ dáng biến thái của ta đâu.” Diệp Quân Trì cười cười,
“Thật sự không suy xét tới chuyện ngủ cùng ta? Được rồi… Vậy tới xem đêm tân hôn của đường tỷ ngươi với vị kia vậy.”
Vừa nghe xong, Kỷ Viên liền lặng lẽ bước qua.
Diệp Quân Trì nhướn mày: “Nước cũng lạnh rồi, ngươi muốn ta ngâm trong nước lạnh cùng ngươi xem náo nhiệt.”
Kỷ Viên gật đầu theo thói quen.
Diệp Quân Trì dừng lại một chút, có chút oán hận kéo hắn lại gần, hôn hắn một cái, sau đó không ngại ngùng bước ra từ trong thùng gỗ. Kỷ Viên bất động thanh sắc ngắm mỹ nhân xuất thuỷ, vai rộng eo thon mông căng chân dài, nhìn không sót chút nào, dù sao đã sờ qua gần như tất cả rồi, tội gì mà không ngắm.
Diệp Quân Trì chậm rì xoay người lại, chớp chớp mắt: “Thất thần gì đó, lại đây lau khô người cho ta.”
Kỷ Viên tỏ vẻ kháng cự, trong lòng lại hoan hô đi tới bên Diệp Quân Trì, cầm khăn lông lên chậm rãi chà lau thân thể kiện mỹ trước mặt này, nhìn bọt nước trong suốt lăn xuống từ trên ngực, khi lướt qua hai viên đậu đỏ, nhịn không được mà âm thầm nuốt ngụm nước miếng.
… Đối với một gay mà nói, một cơ thể dụ hoặc như vậy, chẳng khác gì một người đàn ông bình thường khi nhìn thấy mấy thứ súng tiểu liên siêu xịn trong truyền thuyết.
Lau xong bên trên, Kỷ Viên chậm chạp lau xuống bên dưới, mắt toả sáng nhìn xuống bộ phận bên dưới không thể miêu tả nào đó, mày không khỏi nhíu lại: “… Ngươi vẫn nên trở lại thùng gỗ ngâm nước lạnh cho bình tĩnh lại một chút đi đã.”
——–
Bonus cho mọi ng vài hình mỹ nhân (cả công cả thụ?!:)) tắm nà ~
(Tắm hố sen tình thú:)
(Lam Nhị ca ca )
.
(Coser Thiên Thuỷ Tam Thiên ~~)
(Hình trong video này nhé, đáng yêu cực ~~)