Người áo đen đứng sừng sững bất động, chỉ là bàn tay nắm kiếm không tự chủ được mà nắm lại thật chặt.
Ánh mắt Triệu Bất Thần phức tạp, bước lên phía trước một bước muốn nhìn mặt người áo đen, lại bị người kia nhẹ nhàng né tránh.
Không cần nhiều lời, dù là né tránh hay là để mặc Triệu Bất Thần nhìn, người áo đen cũng đã giấu đầu hở đuôi.
Sắc mặt Triệu Bất Thần lập tức trở nên khó coi.
Kỷ Viên nhấp nhấp đôi môi không chút huyết sắc, tiếp tục nói: “Con trai của Minh chủ chính đạo, sao lại có thủ đoạn của Ma tộc, lại còn thân mật với Giang gia chủ như vậy?”
Diệp Quân Trì thoải mái dựa vào lòng Kỷ Viên, cười tủm tỉm phụ họa: “Mọi người đều nói Vân đại công tử hiếu thuận khiêm tốn, A Viên, ngươi nói thử xem, đây có phải là mệnh lệnh của Minh chủ đại nhân không?”
“Khó nói.” Trong lòng Kỷ Viên có chút buồn cười, vỗ nhè nhẹ lên lưng Diệp Quân Trì, nhẹ giọng nói, “Ngươi đang bị thương, đừng nói nhiều.”
Diệp Quân Trì để ý thấy trên cổ áo hắn có vết máu, nhíu mày: “Chúng làm ngươi bị thương?”
Vừa rồi hắn bị Triệu Bất Thần phát tiết dùng tay đấm chân đá tới đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, hoàn toàn không còn tinh lực chú ý tới Kỷ Viên bên kia.
“Không đâu, là máu của ngươi.” Kỷ Viên mặt không đổi sắc mà lắc đầu, lại ngẩng đầu lên một lần nữa, ánh mắt u lãnh, “Triệu gia chủ không nghĩ tới chuyện, vì sao đường đường là Giang gia chủ lại phải nghe lệnh người khác sao, vì sao lại phải giữ lại mạng cho Diệp Quân Trì? Vân…”
“Câm mồm!”
Triệu Bất Thần vẻ mặt dữ tợn cắt lời hắn, bước nhanh tới trước mặt người áo đen, một phen kéo mũ áo choàng trên đầu gã, khi thấy rõ khuôn mặt dưới cái áo đen kia, ông ta thở gấp, cắn chặt răng, không thể tin nổi mà nói: “Thừa nhi? Con… con!”
Sắc mặt Vân Thừa lại rất bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Kỷ Viên, đang định mở miệng, cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng “oanh” đinh tai nhức óc, trận pháp rung lên trong phạm vi có thể đạt được, u ám mấy ngày như bị đánh tan bớt đi rất nhiều, tiếng quỷ khóc bốn phía ô ô cũng nhỏ hẳn đi.
Kỷ Viên trợn mắt há mồm mà nhìn trận pháp bị bạo lực phá vỡ ra một cái lỗ, còn chưa kịp hiểu đây là có chuyện gì, trước mắt bỗng nhiên hoa lên, hắn và Diệp Quân Trì bị người túm chặt, theo lỗ thủng một mạch chạy ra khỏi khóa hồn trấn.
Hắn ngơ ngác quay đầu lại, liền nhìn thấy Lạc Tu Ý đã lâu không gặp.
Đón gió lạnh phần phật, vạt áo Lạc Tu Ý như bay lên đến tận trời cao, tú trí trường mi, chọt chọt vào cái trán của Kỷ Viên, cười nói: “Các ngươi đó, đúng là chỉ biết gây phiền toái cho ta.”
Kỷ Viên định giải thích phiền toái luôn tìm tới, chứ không phải là họ vội vàng tìm tới phiền toái, không ngờ vừa mở miệng lại phun ra một búng máu, ngay sau đó không thể dừng lại mà phun thêm vô số ngụm máu nữa ra, mới như được giải thoát mà thở hổn hển, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Kỷ Viên lại mơ thấy Kỷ Tư.
Trong không gian trống rỗng màu xám trắng, thiếu niên ngồi đưa lưng về phía hắn, bóng dáng gầy yếu, nhìn lên không trung mênh mông vô bờ.
Kỷ Viên trầm mặc một chút, chậm rãi đi tới bên cậu, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, bộ dáng của cậu chính là lúc mười lăm mười sáu tuổi, tràn ngập sức sống thanh xuân, khuôn mặt vẫn còn có chút trẻ con.
Kỷ Tư liếc mắt, ý cười trên khuôn mặt thanh tú dạt dào, tựa như nghe thấy tiếng Kỷ Viên tới gần, quay đầu cười với hắn: “Anh lại mơ thấy em rồi. Lần này bộ dáng của em không đáng sợ chứ?”
“Em vẫn luôn rất đẹp.” Kỷ Viên cũng cười, nhìn mặt cậu, có hơi ngây ra.
Kỷ Tư nói: “Em hình như cũng đã mơ một giấc mơ, mơ thấy em biến thành một người khác, nhìn thấy anh. Tuy rằng bộ dáng của anh không giống với trước kia, nhưng em chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.”
Kỷ Viên nhẹ giọng nói: “Đó không phải là mơ.”
“Anh… có người mình thích rồi?”
“Ừm.”
Kỷ Tư dựa đầu lên vai hắn, thở dài: “Thật tốt…”
Kỷ Viên chua xót: “Thật xin lỗi, Kỷ Tư.”
“Đừng nói xin lỗi, anh không làm gì sai cả, cũng không cần phải báo thù cho em, em sống tốt lắm…”
Giọng nói của Kỷ Tư ngày càng nhỏ hơn, cuối cùng, Kỷ Viên không còn nghe rõ cậu đang nói gì nữa, ngực có cảm giác đau đớn cực nhỏ, tuy rằng không rõ, nhưng cũng đủ làm người ta tỉnh táo lại.
Kỷ Viên mở to mắt.
Hắn được người ôm vào trong lòng, quanh mũi là hương tùng nhàn nhạt dễ ngửi, có vài sợi tóc rơi xuống mặt hắn, chọc vào sườn mặt hắn, cảm giác hơi ngưa ngứa.
Eo được đỡ bằng một bàn tay, đầu dựa vào một bàn tay khác, toàn thân dựa vào lòng người đó, ngay cả chân cũng bị gác. Người này bình thường không có biểu hiện gì, lúc ngủ lại vô tình hiện rõ dục vọng chiếm hữu… thật sự là có chút lớn.
Kỷ Viên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Quân Trì, vô thức thò tay sờ mặt hắn, tay lại bị bắt được.
Diệp Quân Trì mở mắt ra, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt: “Tỉnh lại rồi? Còn đau không?”
“Không đau.”
“Muốn sờ ta thì cứ nói thẳng, không cần phải tấn công trong lúc ta đang ngủ.” Diệp Quân Trì nói, liếm liếm ngón tay Kỷ Viên, cái lưỡi màu đỏ, dán sát trên ngón tay trắng nõn của Kỷ Viên, không ngờ lại có chút mùi vị sắc tình.
Kỷ Viên tim đập mặt đỏ, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, rụt tay lại.
Diệp Quân Trì cũng không thèm để ý, nhéo nhéo mặt hắn, ngữ điệu trở nên trầm thấp: “Không phải đã bảo ngươi ở yên tại chỗ đừng cử động rồi sao? Xúc động cái gì, nếu họ thật sự muốn giết ta, đã sớm động thủ, làm lộ hành tung của ta.”
Nói, Diệp Quân Trì nhíu mày ấn tay Kỷ Viên tới trước ngực trái của mình, ngữ khí u oán như trách cứ: “Tim ta đau muốn chết.”
Kỷ Viên mặt không cảm xúc: “Ngực ta đau, ngươi đè phải ta rồi.”
Diệp Quân Trì kéo cổ áo hắn: “Ta xoa cho ngươi nhé?”
Kỷ Viên dở khóc dở cười đẩy hắn ra, nghĩ tới những vết thương làm người kinh tâm động phách trên người hắn, động tác trở thành cứng đờ, sợ làm cho vết thương của hắn lại càng nặng thêm: “Ngươi… sao rồi?”
“Vẫn còn tốt lắm, chưa chết được, vết thương nghiêm trọng hơn thế này ta cũng đã từng nếm trải vô số lần.”
Người trong lòng ấm áp, Diệp Quân Trì không nhịn được mà dùng cằm cọ cọ lên mái tóc mềm mại của hắn.
Kỷ Viên lại lần nữa hoài nghi Diệp Quân Trì có một phần huyết thống của mèo, nghĩ tới Lạc Tu Ý đột nhiên xuất hiện tới cứu hai người họ, trợn mắt ngồi bật dậy: “Đây là đâu? Lạc Tu Ý đâu rồi?”
“Đây đương nhiên là Ma cung, trước khi vào mật địa ta có truyền tin cho y, y tới cũng thật là nhanh.” Diệp Quân Trì túm hắn lại vào lòng, “Bây giờ đừng bận tâm tới mấy chuyện đó, dưỡng thương trước đi đã.”
Kỷ Viên bất đắc dĩ: “Cần dưỡng thương chính là ngươi.”
Diệp Quân Trì nhìn hắn, sâu thẳm trong mắt bắt đầu hiện lên tình tố nhu hòa: “Ngươi sẽ ở lại chăm sóc cho ta chứ?”
Kỷ Viên khựng lại một chút, gật đầu.
“Ngươi đã đồng ý với ta là sẽ cười với ta một cái.”
Kỷ Viên chớp chớp mắt, chọt hệ thống: “Đừng giả chết, ta có thể cười không?”
Hệ thống đáp: “Nguyên chủ là người đã nói là làm.”
Kỷ Viên nhẹ nhàng thở ra, lại nghe hệ thống nói: “Ngươi đã trưng cái mặt than kia cả nửa năm rồi, còn cười được không?”
Kỷ Viên: “…”
Kỷ Viên trầm mặc vài giây, tuyệt vọng nói: “Hệ thống, mau cứu ta, ta không cười nổi!”
Hệ thống tỏ vẻ thông cảm, rồi cự tuyệt Kỷ Viên.
Kỷ Viên đành nhìn Diệp Quân Trì, không được thuần thục mà cong cong khóe miệng, “Ta… không cười được.”
Thiếu niên ngây ngô cong khóe miệng lên, ngay cả khóe mắt hình như cũng cong theo, cặp mắt đã trở lại đạm sắc nổi lên thủy sắc liễm diễm, làm cho Diệp Quân Trì ngứa ngáy trong lòng.
Bị ánh mắt nóng như lửa của hắn nhìn chằm chằm tới đỏ ửng đôi má, Kỷ Viên biệt nữu quay đầu đi: “… Kì lắm à?”
“Không, thật đáng yêu.” Diệp Quân Trì nắm cằm hắn, nhìn khuôn mặt bạch ngọc của người trong lòng, nhịn không được muốn thân cận, vẫn còn nhớ ra mà hỏi một câu, “A Viên, ta có thể hôn ngươi không?”
“Không thể.”
Ngoài cửa vang lên tiếng động phá hủy bầu không khí ấm áp hòa hợp của hai người, sắc mặt Diệp Quân Trì tối tăm, chỉ kịp dùng chăn bọc quanh người Kỷ Viên, ngay sau đó cửa đã bị đẩy ra, Lạc Tu Ý mang theo hơi thở lạnh băng bên ngoài bước vào phòng.
Nhìn thiếu niên bị Diệp Quân Trì bảo vệ như khóa vào trong lòng, Lạc Tu Ý nhịn không được mà cười ra tiếng: “Nói ngươi hồng loan tinh động, kết quả không ngờ lại là sự thật? Nhưng mà đừng bọc như thế, sẽ làm cho tiểu mỹ nhân này ngạt chết mất. Chậc chậc, vừa mới tỉnh lại đã tình chàng ý thiếp, cũng không sợ ngọt tới phát ngấy.”
Sắc mặt Diệp Quân Trì bình đạm: “Người lẻ bóng như ngươi không hiểu đâu.”
Lạc Tu Ý tức run người: “Ngươi!”
Diệp Quân Trì cười lạnh một tiếng, xốc chăn kéo Kỷ Viên vẻ mặt ngơ ngác nằm lên người mình, hôn hôn mặt hắn, ánh mắt ôn nhu: “Bảo bối, đói chưa, mặc xong y phục rồi đi ăn gì đó đi.”
Lạc Tu Ý đã trợn trừng đôi mắt: “Ngươi!!!”
Diệp Quân Trì mặt không cảm xúc: “Được rồi, ngươi đi về đi, tránh mặt một chút.”
“Hả? Tránh mặt cái gì? Một nam nhân không ngực không mông , có gì đẹp? Cơ thể nam nhân có ai chưa từng thấy? Mấy thứ này ta cũng không phải là không có.”
Khóe miệng Diệp Quân Trì cong lên, vẻ mặt cười như không cười: “Người khác ngươi muốn nhìn hay không ta không quan tâm, đây là người của ta, ngươi không được nhìn, ra ngoài đi.”
Lạc Tu Ý tức tới như sắp phun ra một búng máu, bước ra ngoài.
Kỷ Viên dở khóc dở cười, bò dậy tìm thấy y phục mặc vào, quay đầu lại nhìn Diệp Quân Trì, do dự một lát, lại gần thấp giọng nói: “Có thể.”
Diệp Quân Trì giật mình, sau đó ngay lập tức hiểu ra hắn có ý gì, ý cười trong mắt chợt lóe, thò tay kéo đầu hắn, hôn lấy đôi môi đỏ mơ ước đã lâu.
Bên ngoài, Lạc Tu Ý loáng thoáng nghe thấy âm thanh bên trong, mặt đen càng đen.
Một nụ hôn kết thúc, Diệp Quân Trì xoa xoa đầu Kỷ Viên, nhẹ giọng nói: “Mau đi đi, ăn nhiều một chút, gầy quá ôm cộm người.”
Kỷ Viên cố lắm mới không trợn trắng mắt: “Nhớ đấy, ngươi đã nói là sẽ kể chuyện của ngươi cho ta nghe.”
Diệp Quân Trì gật đầu, nhìn bóng dáng Kỷ Viên rời đi, một lúc lâu sau mới thấy Lạc Tu Ý lắc mình vào phòng, nhíu mày hỏi: “Cọ tới cọ lui ở đây làm gì?”
“Ọe, các ngươi thật đúng là ngọt tới phát ngấy.” Lạc Tu Ý ngồi bên mép giường, khuôn mặt tuấn lãng còn mang ý cười, “Thích thật à?”
Diệp Quân Trì “ừ” một tiếng, vẻ mặt vẫn còn mang theo vài phần ôn nhu.
“Ngươi gần như không hề tiếp xúc với nhân loại, thích cũng là bình thường, tiểu mỹ nhân thật thú vị…” Lạc Tu Ý dừng lại một chút, “Cũng phải chúc mừng ngươi, xem ra máu của tiểu mỹ nhân ngoại trừ có thể áp chế tu vi của ngươi, thì còn có thể áp chế những kịch độc trong cơ thể ngươi, cũng coi như là trong họa có phúc. Khóa hồn trận lần này, ngươi hẳn là cảm giác được.”
Thấy Diệp Quân Trì tỏ vẻ không có ý kiến, Lạc Tu Ý cười cười cũng không nói tiếp về vấn đề này nữa, mà nhìn hắn chằm chằm rồi nói: “Ngươi và ta từ nhỏ đã quen nhau, ngươi phải chịu đau đớn ở chỗ của tôn thượng ta cũng đều biết hết, ta vẫn luôn cảm thấy kì quái vì sao tôn thượng nuôi ngươi lại cứ như nuôi chó, sau đó lại đột nhiên tuyên bố với Ma giới ngươi là con của lão, bồi dưỡng ngươi. Đêm qua ta đã thông suốt một vài chuyện, trước đó ngươi nói ta nghe, tôn thượng rốt cuộc là chết thế nào?”
Ánh mắt Diệp Quân Trì sâu thẳm, nhìn tới Lạc Tu Ý vã mồ hôi lạnh, giọng nói hắn bình tĩnh như đang bâng quơ kể một chuyện chẳng chút quan trọng: “Ta giết.”
Lạc Tu Ý lại như nhẹ nhàng thở ra: “Ta hiểu rồi, khó trách Ngọc Thu lại như chó điên đuổi giết ngươi khắp nơi, gã mất tích đã nhiều năm như vậy, cũng là bị ngươi giết?”
“Thiếu chút nữa đã đắc thủ.”
“Ta hỏi ngươi một chuyện cuối cùng…” Lạc Tu Ý hít vào một hơi thật sâu, “Ngươi có phải là Ma tộc không?”
Diệp Quân Trì đột nhiên lại nở nụ cười, cười tới ôn hòa, trong mắt lại không đọng chút ý cười: “Không phải là ngươi cũng đã biết rồi sao.”