Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các ma tướng nhìn thấy Diệp Quân Trì, đồng loạt run rẩy toàn thân, bình bịch tất cả đều quỳ xuống, chột dạ nhỏ giọng hô: “… Quân thượng.”
Diệp Quân Trì không chút để ý mà gật gật đầu, ngón tay miết nhẹ nơi eo Kỷ Viên, liếc mắt nhìn thấy cái hộp kia, cười như không cười: “Không tồi.”
Kỷ Viên hơi nhíu mày, trực giác cho thấy lời “Không tồi” kia của Diệp Quân Trì sẽ rất tồi đối với mình, cân nhắc một chút cuối cùng vẫn quyết định mang hộp về.
Diệp Quân Trì hình như đã nhìn ra ý đồ của hắn, chơi xấu mà cấu eo hắn một cái, không nặng không nhẹ, lại có thể làm tay chân hắn như nhũn ra, vội vàng ngậm miệng lại, nuốt tiếng rên xuống.
Bởi Ma quân đại nhân có thương tích trong người lại dục cầu bất mãn gần đây lạc thú đều chiếm từ chỗ Kỷ Viên, mà Kỷ Viên thì không thèm so đo với người bệnh, Diệp Quân Trì vui sướng được một tấc lại muốn tiến một thước, ngoại trừ bước cuối cùng kia, trên cơ bản, chuyện gì không nên làm đều đã làm hết rồi.
Cuối cùng Kỷ Viên vẫn là ôm hộp cùng Diệp Quân Trì trở về tẩm cung.
Ở một góc Kỷ Viên không nhìn thấy, Diệp Quân Trì gật đầu tán thưởng ma tướng đã dâng cái hộp gỗ kia lên, người kia liền nở nụ cười hàm hậu.
Hệ thống quan sát hết tất cả im lặng nhìn Kỷ Viên, có chút thông cảm cho đứa nhỏ ngốc này.
Sao lại xui xẻo gặp phải cái tên lòng dạ hiểm độc này chứ.
Vừa trở về tẩm cung ngồi xuống không được bao lâu, Lạc Tu Ý liền tới.
Lạc Ma Quân và Diệp Quân Trì quan hệ cá nhân rất tốt, cũng không có ai cản y vào ma cung, Lạc Tu Ý sắc mặt cực kì nghiêm trọng một đường đi thẳng tới trước cửa phòng của Diệp Quân Trì, không chút để ý mà đẩy cửa ra – vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Kỷ Viên bị Diệp Quân Trì vừa dụ dỗ vừa lừa gạt mà ôm ngồi lên đùi hôn hít, sắc mặt y từ nghiêm trọng trở thành xanh đen, một bộ dáng “Hai tên cẩu nam nam các ngươi.”
Kỷ Viên đâm ra lại phát hiện mặt than đúng là chuyện tốt, ví dụ như có thể tránh cảm giác xấu hổ. Hắn lạnh mặt bò xuống từ trên đùi Diệp Quân Trì, chuẩn bị tìm một nơi khác ngồi, chờ Diệp Quân Trì và Lạc Tu Ý nói chuyện xong rồi mới trở lại, thuận tiện để mặt và hai tai có thời gian hạ nhiệt. Nào ngờ Lạc Tu Ý lại liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Tiểu mỹ nhân, hôm nay ta tới, chính là tìm ngươi có việc.”
Dư quang liếc thấy vẻ mặt cảnh giác của Diệp Quân Trì, Lạc Tu Ý cắn răng nói: “Ngại quá, ta thích thiếu nữ mềm mại thơm tho, không thích nam nhân, ngươi ngưng ảo tưởng đi Diệp Quân Trì.”
Diệp Quân Trì ồ một tiếng, gật đầu cầm lấy Hồi Trì, vân đạm phong khinh nói: “A Viên nhà ta ôm vào cũng rất mềm mại thơm tho.”
Kỷ Viên đá cho hắn một cái, chỉnh lại y phục có chút hỗn độn rồi mới lại ngồi xuống, “Tìm ta có việc gì?”
“Tình huống cơ thể Diệp Quân Trì ra sao, chắc ngươi cũng đã biết được phần nào.”
Kỷ Viên hơi khựng lại, gật đầu.
Diệp Quân Trì từ nhỏ đã bị Ma tôn ép cho ăn quá nhiều độc, tuy rằng hắn đã bức độc phong bế vào trong một huyệt đạo trong cơ thể, nhưng giữ lâu dài trong cơ thể nhiều năm, nếu chỉ phong bế, không tinh lọc, tất sẽ có một ngày bùng nổ.
Đợi tới lúc hàng nghìn hàng vạn loại kỳ độc kia đồng phát, tới lúc đó dù có dùng tu vi của Diệp Quân Trì, cũng không thể tốt lên được, tình hình càng nguy hiểm thêm.
Ngoài dự đoán đó chính là loại thể chất kì lạ của Kỷ Viên này có thể áp chế hoàn toàn, thậm chí là tinh lọc thanh trừ những loại độc kia.
Lạc Tu Ý nhìn Diệp Quân Trì, chậm rãi nói: “Gặp được ngươi cũng coi như là phúc phận trong vận mệnh Diệp Quân Trì.”
Diệp Quân Trì cọ cọ bên người Kỷ Viên, ôm cơ thể gầy gò của hắn vào lòng, ánh mắt ôn nhu: “Đương nhiên rồi.”
“Chờ vết thương của ngươi tốt lên rồi, hai người các ngươi trở lại Nhân giới đi.” Lạc Tu Ý tự mình rót một chén trà, nhấp nhẹ một ngụm, cũng không ngẩng đầu lên mà nói tiếp, “Tình hình ở Nhân giới ta cũng hiểu được một chút, nghe nói Triệu gia chủ đột nhiên hôn mê bất tỉnh, giới tu chân lại nổi lên lời gièm pha về những chuyện Giang gia chủ đã làm nhiều năm trước đây, hai gia tộc đối thủ một mất một còn lập tức an phận đi nhiều, lại kêu gào rằng ngươi và vị trong lòng ngươi đây đã làm ra chuyện tốt, bây giờ ngươi và tiểu mỹ nhân trở lại Nhân giới, chỉ sợ còn xui xẻo hơn trước đây.”
“Thì sao?” Diệp Quân Trì nhướng mày. Chỉ cần không phải là mấy nghìn tu sĩ cùng xông lên một lúc, hắn vẫn có đủ tự tin sẽ có thể tránh được, thậm chí là lấy chính sức lực của bản thân đối kháng. Đáng tiếc nhân tâm của tu sĩ Nhân giới không giống nhau, lại khó có lúc có được mấy nghìn tu sĩ đồng tâm hiệp lực không sợ sống chết cùng nhau thực hiện một việc. Nhưng cho dù có mấy nghìn tu sĩ tập hợp lại, không thực sự có một người lãnh đạo có thể thu phục nhân tâm, thì cũng vẫn rời rạc không liên kết, không chịu nổi một kích.
Nhưng nói vậy cũng không thể phủ nhận sức mạnh của tu sĩ Nhân giới, khi đối mặt với sự xâm lấm Ma tộc mạnh mẽ, lại có thể nhanh chóng nối thành một sợi dây thừng, đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ thù ngoài, thật đúng là làm cho Ma tộc cảm thấy khó hiểu.
“Máu tiểu mỹ nhân để lại trong cơ thể ngươi vẫn luôn quấy phá kia không thể giữ lại được nữa, lúc mấu chốt ngươi cũng không thể có đủ thời gian cắn tiểu mỹ nhân của ngươi mấy miếng được, gặm nhiều quá cũng đau, huống hồ nhỡ đâu các ngươi bị tách ra thì phải làm sao? Một người ma công bị áp chế, một người tu vi thấp, chết cũng không thể nghẹn khuất như vậy chứ, thế nên… tới lúc độ tu vi cho tiểu mỹ nhân rồi.” Lạc Tu Ý chớp chớp mắt, cười tới là quỷ dị, “Còn có thể rửa trôi kỳ độc trong cơ thể ngươi, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một cách là giao hợp mới có thể một công đôi việc.”
… Sao cứ có cảm giác cả thế giới đều đang khuyên họ mau lên giường đi thế nhỉ.
Kỷ Viên không nói gì, một lát sau, hắn nhíu mày hỏi: “Hắn độ tu vi cho ta… tu vi của hắn sẽ không bị hao tổn chứ?”
Lạc Tu Ý mỉm cười: “Tiểu mỹ nhân rất quan tâm tới ngươi đó nha – đừng lo, song tu tốt cho tu vi, tên hỗn đản này, tu vi không chỉ không thụt lùi, mà ngược lại còn có thể tăng lên vài phần. Thể chất này của ngươi ngoại trừ thật sự là làm phiền người khác thì đúng thật sự là lợi người lợi ta. Có điều loại thể chất này vốn rất hiếm thấy, vừa xuất hiện rất dễ bị người trực tiếp bóp chết, cũng không có nhiều người biết tới chuyện này.”
Ngừng một chút, sắc mặt y không đổi đưa cho Diệp Quân Trì một thứ, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Kỷ Viên một cái, lời lại là nói với Diệp Quân Trì: “Lâu như vậy rồi, vết thương trên người ngươi cũng đã tốt tới bảy tám phần, tiểu mỹ nhân nếu ngại ngùng từ chối, ngươi cứ cho hắn ăn thứ này đi, ta vừa mới luyện được ra thứ tốt.”
Kỷ Viên: “…” xuân… xuân dược? Ngay trước mặt hắn lại đưa thứ này cho Diệp Quân Trì?!
Diệp Quân Trì nhướng mày, liếc nhìn Kỷ Viên, nhìn thấy sự kinh ngạc và ủy khuất trong mắt hắn, dở khóc dở cười từ chối ý tốt của Lạc Tu Ý.
“Ta không cần thứ này, ngươi tự cầm lấy mà dùng đi.”
Lạc Tu Ý cười nhạt một tiếng, vẫn chưa nói gì, lại nhìn Kỷ Viên thêm vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “… Tiểu mỹ nhân thoạt nhìn thân mềm sức yếu, Diệp Quân Trì tên cầm thú nhà ngươi xuống tay nhẹ một chút, làm hỏng rồi người khóc vẫn là ngươi mà thôi.”
Diệp Quân Trì không kiên nhẫn đá hắn ra khỏi Ma cung.
Tẩm cung lập tức trở nên vắng vẻ.
Cửa sổ vẫn còn đang mở, gió lạnh bên ngoài ào ạt lùa vào, Kỷ Viên trầm mặc ngồi đối diện Diệp Quân Trì, bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn tới run rẩy, rất có cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên.
“Lạnh lắm à?” Diệp Quân Trì thò tay xoa xoa mặt hắn, xoay người đi đóng cửa sổ. Kỷ Viên mặt đỏ tim đập loạn, tuy cũng biết chuyện lên giường với Diệp Quân Trì là chuyện sớm muộn gì cũng phải làm nhưng giờ khắc này vẫn nhịn không được mà co rúm cả lại.
… Mấy ngày này, thẳng thắn gặp gỡ nhiều lần, theo phỏng đoán của Kỷ Viên, kích cỡ bảo bối của Diệp lão đại không phải là thứ mà phàm nhân như hắn có thể dễ dàng chứa đựng nổi.
Hắn vừa mới lặng lẽ lùi lại hai bước, lại nghe thấy giọng nói ôn hòa của Diệp Quân Trì vang lên từ phía sau: “Bảo bối, định đi đâu đấy?”
Lời vừa dứt, vành tai đã bị liếm một cái.
Cơ thể Kỷ Viên lại run lên một hồi, giọng nói không tự chủ mà nhỏ đi nhiều: “Vết thương của ngươi…”
“Đã tốt lắm rồi, không phải đêm qua ngươi cũng đã thấy rồi sao?”
Kỷ Viên đỏ mặt nhắm mắt lại, không nói gì.
Diệp Quân Trì không thuận theo hắn, cũng không định buông tha mà vuốt ve eo hắn, hơi thở nóng rực phun bên tai: “Có thể chứ, A Viên…”
Kỷ Viên bất đắc dĩ mở miệng: “Ngươi… nhẹ chút.”
“Xem xem thủ hạ của ta đưa cho ngươi cái gì trước đã.” Diệp Quân Trì ôm hắn ngồi trên giường, lấy hộp ra, giọng nói gần như nỉ non, “Mở ra xem xem.”
Kỷ Viên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, trầm mặc một chút, thò tay mở hộp ra.
Liền nhìn thấy trong hộp có gần mười… ngọc… bổng… lớn nhỏ, phẩm chất, dài ngắn khác nhau?
Kỷ Viên ngây thơ khiêm tốn học hỏi hệ thống: “Hệ thống, đây là gì vậy?”
Hệ thống nghẹn cười: “… Ngọc thế. Ngươi đợi chút, ta cho ngươi xem một số thông tin.”
Ba giây sau, sắc mặt Kỷ Viên có chút quỷ dị phức tạp.
Diệp Quân Trì không cần xem cũng biết bên trong có gì, trộm nhìn Kỷ Viên một lát, nhớ kỹ vẻ mặt làm người sung sướng này, giọng nói khàn khàn tới có chút kì cục: “Ừm, A Viên có muốn dùng không?”
Kỷ Viên cứ như bị ném vào trong đống lửa, vội vã đóng nắp hộp lại, hận không thể tiêu hủy mấy thứ này tại chỗ ngay lập tức, quay đầu trừng Diệp Quân Trì, sắc mặt đã thành đen thui: “Ngươi dám dùng, sau này liền dựa vào mấy thứ này mà sống qua ngày đi.”
Hắn không bài xích việc làm tình với người mình thích, nhưng dùng đạo cụ thì… miễn đi, trước kia trong lúc nhàm chán có tìm mấy tác phẩm thịt văn nổi tiếng đọc, thật sự là làm cúc hoa hắn ẩn ẩn đau, trong lòng lại là lạnh càng lạnh.
Ừm, xem ra để tiếp thu được thì vẫn còn cần thêm một thời gian nữa.
Diệp Quân Trì cũng không ép Kỷ Viên, mỉm cười cất hộp ngọc thế đi, bế hắn lên, xoay người nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Hắn áp lên, mười ngón tay của hắn và Kỷ Viên đan vào nhau, ánh mắt ôn nhu như hồ nước xuân, thâm thúy say lòng người, giọng nói trầm thấp hay tựa như đang ngâm thơ: “A Viên, ta thích ngươi, đời này chỉ muốn ở bên một mình ngươi.”
Kỷ Viên a lô a lô trong lòng vài tiếng, chắc chắn hệ thống đã offline, mới đối diện với Diệp Quân Trì, cũng lộ ra một nụ cười nhẹ. Đôi môi thiếu niên đo đỏ, khóe môi cong lên, mắt hơi híp lại, vốn tuấn tú thanh lãnh, cười lên lại ấm áp như thái dương.
“Ta đây tạm thời giao bản thân cho ngươi đấy.”
“Tạm thời?”
“Còn phải xem sau này ngươi thế nào đã.”
Diệp Quân Trì nhìn hắn chăm chú: “Ta sẽ không làm ngươi thất vọng.”
Rèm lụa rũ xuống, giường lại hơi đong đưa, trăng lạnh ngoài cửa sổ xuyên qua rèm, ánh sao lơ thơ, trong không gian yên tĩnh, mơ hồ lại có thể nghe thấy tiếng rên rỉ khó nhịn vang lên từ trong phòng.
Trong một góc ở Ma cung, các ma tướng đang uống rượu tán nhảm: “Ngươi nói thử xem quân thượng có sử dụng cái thứ kia chơi không?”
“Không biết.” Một ma tướng trong đó sờ cằm, cười đến là gợi đòn, “Chắc là có dùng nhỉ? Quân thượng ngày nào cũng theo sau tiểu huynh đệ kia, ánh mắt đã tỏa ra ánh sáng xanh lè rồi?”
“Ta thì lại thật không ngờ rằng quân thượng sẽ thích một nam nhân…”
“Sao nhìn ngươi có vẻ tiếc nuối thế, chẳng lẽ ngươi thích quân thượng hử?”
“Phụt.” Ma tướng kia suýt thì sặc, “Ta vẫn còn muốn sống lâu thêm mấy nghìn năm nữa.”
Kỷ Viên tỉnh lại khi trời đã sáng.
Nhưng không cần hỏi, Kỷ Viên cũng biết chắc chắn lúc này đã là buổi sáng của ngày thứ ba.
Cơ thể đau nhức tới nỗi tay cũng không động đậy nổi, nửa người phía dưới như không còn chút cảm giác, hắn chỉ có thể nằm liệt trên giường, mặt không cảm xúc đoán thử xem mình đã ngất đi từ lúc nào.
Lửa nóng Ma quân đại nhân nghẹn không biết đã bao nhiêu năm đốt hết trên người hắn, Kỷ Viên chỉ nhớ trước khi ngất xỉu lần cuối, sắc trời bên ngoài đã sáng, Diệp Quân Trì ôm hắn nỉ non gì đó, bây giờ nghĩ lại, hình như hắn nói…
Chờ cứu nhạc phụ đại nhân ra ngoài rồi, chúng ta thành thân ở Ma giới đi.
Hắn đang mải nghĩ, lại nghe thấy giọng nói lạnh băng của hệ thống: “Tỉnh lại rồi hả, có sảng khoái không?”
Kỷ Viên mắt vô thần: “Ồ, ta cảm thấy bản thân như bị liệt rồi, thế giới này có xe lăn không.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống hỏi: “Có cảm nhận được linh lực mênh mông mãnh liệt trong cơ thể không?”
Kỷ Viên sửng sốt, nhắm hai mắt lại, quả nhiên cảm nhận được một cỗ linh lực vô cùng mãnh liệt đang di chuyển cực nhanh trong linh mạch, linh lực vận chuyển trong linh mạch, toàn thân thoải mái, cảm giác đau nhức trong cơ thể cũng biến mất đi nhiều.
“Chúc mừng ngươi đã có thể trở thành Kỷ lão hổ, có muốn ta dạy cho ngươi vài chiêu không?”
Kỷ Viên mỉm cười: “Không cần, nam nhân của ta sẽ dạy cho ta.”
Hệ thống: “…” Cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Lạc Tu Ý rồi.
Tám bâng quơ với hệ thống vài câu, Kỷ Viên bỗng cảm nhận có người đang tới gần mình, hắn âm thầm căng thẳng, khi ngửi thấy một mùi hương tùng quen thuộc, mới thả lỏng lại, ngay sau đó trên trán nóng lên, rồi chóp mũi, má, cuối cùng, nụ hôn rơi xuống đôi môi.
Trong chăn cũng có một bàn tay luồn vào, vuốt ve bừa bãi trên làn da mịn màng trơn trượt, Kỷ Viên vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trải qua một trận ấy ấy điên cuồng tới vậy, hắn thật sự… không biết nên mở mắt ra nhìn Diệp Quân Trì thế nào nữa, nên có biểu hiện thế nào mới phải.
Cái tay kia vuốt ve trước ngực hắn một hồi, thấy hắn không có phản ứng, lại chậm rãi đi xuống, tận tới khi lướt qua bụng, sắp chạm tới cái nơi nguy hiểm kia, Kỷ Viên đột nhiên thò tay túm lấy tay hắn – ngay sau đó làm ảnh hưởng tới cơ thể đã rã rời, đau tới chảy cả nước mắt.
Kỷ Viên bất đắc dĩ mở mắt ra, đôi mắt còn mang theo ánh nước long lanh đối diện với đôi mắt sâu thẳm đong đầy ý cười của Diệp Quân Trì.
“Cuối cùng cũng chịu mở mắt ra rồi kìa.”
“… Ngươi đừng làm loạn nữa, ta mệt lắm.”
Kỷ Viên biệt nữu quay đầu đi, Diệp Quân Trì rất nghe lời xoay mặt hắn lại, thò tay sờ sờ mặt hắn, giọng nói nhu hòa: “Ngoan, giờ không chạm vào ngươi nữa. Sao lại khóc nữa rồi?”
Lại nữa?
Trong đầu nhớ lại chuyện khi làm loại vận động nào đó, mình đã không nhịn được mà khóc lên cầu xin tha thứ, kết quả người bên trên lại càng thêm hưng phấn mà bắt nạt càng thêm hăng, mặt Kỷ Viên nóng lên, không dám nhìn thẳng Diệp Quân Trì, giọng nói nghẹn ngào: “Ngươi đã đi đâu vậy.”
“Ta vẫn luôn ở bên ngoài, Lạc Tu Ý tới hỏi kết quả.” Diệp Quân Trì xốc chăn lên quét mắt nhìn thân mình Kỷ Viên, khi nhìn thấy trên người hắn tất cả đều là dấu vết mình để lại, ý cười bên môi càng thêm sâu, nằm xuống ôm lấy Kỷ Viên, “Bảo bối, vất vả rồi, ngủ tiếp thêm một lát đi.”
Kỷ Viên vừa mới tỉnh ngủ, vốn không hề buồn ngủ, được Diệp Quân Trì nhẹ giọng dỗ dành, bất giác hai mí mắt trở nên thân thiết với nhau, mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm một tiếng, an tâm dựa vào lòng Diệp Quân Trì ngủ tiếp.
Cảnh báo nội dung +: