Tiên Liêu Vi Kính

chương 59: đồng quy 13 (đại kết cục)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỷ Viên trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhịn không nổi lại hỏi hệ thống một lần nữa: “Ta nên làm gì bây giờ?”

Hệ thống sau một lúc lâu không nói gì, tận tới lúc tu sĩ nhân tộc bên này mắng đủ rồi chuẩn bị xắn tay áo lao vào đánh một hồi mới bình tĩnh nói: “Ngươi có thể giết gã, hoặc là để gã giết ngươi. Biện pháp đầu tiên có thể ngăn cản Ma tôn, còn biện pháp thứ hai có thể đánh thức Diệp Quân Trì.”

Kỷ Viên lạnh người.

Giết Diệp Quân Trì, hắn phải làm sao bây giờ? Giết hắn Diệp Quân Trì lại phải sống thế nào?

Đây không phải là tình tiết khốn nạn hay xuất hiện trong mấy bộ phim xem trước kia sao, không phải em chết thì chính là anh chết, em chết anh tỉnh lại sống cũng không bằng chết… Hắn đen mặt: “, ngươi nói thật không?”

“Đùa thôi.” Hệ thống cười hì hì một tiếng, “Đừng căng thẳng, thả lỏng chút, đã bảo ngươi phải tin lão đại cơ mà. Đã lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn chưa thấy có gì kì quái hả?”

Hai mắt Kỷ Viên hơi sáng lên: “Nghe đồn Ma tôn muốn làm gì sẽ làm cái đó, tuyệt không thay đổi, gã nếu đã chiếm lấy cơ thể của Diệp Quân Trì, nên trực tiếp trở lại trận doanh của Ngọc Thu, đại khai sát giới với tu sĩ nhân tộc mới đúng, chỉ là tới tận bây giờ vẫn chưa có động tác gì…”

Hắn nghĩ vậy, lại đi qua túm chặt tay Diệp Quân Trì, trong lòng mặc niệm một tiếng.

Ma tôn nhíu mày, đang định gạt tay Kỷ Viên ra, cảm giác bị cản lại quen thuộc lại tới, ý thức tức khắc trở nên mơ hồ đi một chút.

Kỷ Viên mở to hai mắt, thấy Diệp Quân Trì lộ ra một nụ cười nhu hòa quen thuộc, hôn hôn ngón tay trắng nõn của hắn: “A Viên không giận ta chứ?”

Sau lưng vang lên tiếng ho khan của mấy tu sĩ, tầm mắt quỷ dị nóng bỏng gần như muốn xuyên thủng lưng.

Diệp Quân Trì nhìn thấy lại đột nhiên biến sắc mặt, mà biết rõ Diệp mỗ da mặt dày, Kỷ Viên hơi cứng đờ, biết hắn đang định nói gì, coi nhẹ ánh mắt của chúng tu sĩ sau lưng, mặt không cảm xúc đáp: “Giận.”

Nụ cười của Diệp Quân Trì run lên, không kịp nói thêm gì, chỉ dõi mắt nhìn về huyền nhai xa xa, ngay sau đó thần sắc trở lại lãnh đạm.

Ma tôn nhanh chóng đoạt lại quyền điều khiển cơ thể trừng lớn mắt: Gã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng khi muốn ra tay với Kỷ Viên, cơ thể lập tức sẽ không nghe theo sự khống chế.

Lại chờ thêm một lát nữa, không bao lâu sau, cơ thể sẽ hoàn toàn thuộc về gã. Ma tôn lạnh mặt dời mắt, liếc nhìn Ngọc Thu ở nơi xa.

Kỷ Viên nhịn không được mà lắc đầu, Diệp Quân Trì thật là… khó có lúc tỉnh táo được một lát, không ngờ lại chỉ hỏi xem mình có giận hay không.

Cũng không biết bây giờ hắn thế nào rồi…

Trong lòng Kỷ Viên lo lắng, không nói gì nữa, mắt thấy các tu sĩ sôi nổi cưỡi kiếm bay lên, biết lập tức sẽ có một hồi hỗn chiến, hắn nghiêng đầu nhìn Vân Thừa, bước qua đó.

Vân Thừa luôn cảm thấy áy náy với Kỷ Viên, thấy hắn tới, vẻ mặt lãnh ngạnh cũng nhu hòa lại: “Kỷ cô nương, cô…”

Kỷ Viên: “Cám ơn, là Kỷ công tử.”

Vân Thừa rất nghe lời, sửa miệng: “Kỷ công tử. Huynh đây là… bị ai gây thương tích?” Dừng lại một chút, hắn ta gãi đầu, “Có Diệp tiền bối đi cùng, huynh hẳn là sẽ không thành vấn đề gì mới đúng.”

Kỷ Viên: “…” Thật đáng sợ, Vân Thừa không ngờ lại ngây thơ đến thế, nhìn không ra dấu vết trên người hắn có ý nghĩa gì.

Kỷ Viên cảm thấy mình tốt nhất vẫn là không nên làm vẩn đục thế giới trong sạch thuần khiết của Vân Thừa thì hơn, lắc đầu, thấp giọng nói: “Ma công của Ngọc Thu rất quỷ dị, dường như lúc nào cũng có thể biến thành kẻ khác, huynh đệ nhất định phải cẩn thận.” Vân Thừa gật đầu.

Do dự một chút, Kỷ Viên vẫn lắm miệng nói tiếp: “Tuy gã dùng bộ dạng của cha huynh, nhưng huynh nhớ phải ổn định tâm cảnh, đừng để bị mê hoặc.”

Vân Thừa chính là người dẫn đầu của toàn bộ tu sĩ nơi này, nếu hắn ta chết, những tu sĩ này ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, đối đầu với Ma tộc cường hãn, không thể không mất mạng.

Hơn nữa Vân Thừa thực sự đúng là một người đáng thương…

Vân Thừa không hề nghĩ nhiều, hắn ta phát hiện Vân Vô Tụ không thích hợp khi đã muộn, bên cạnh không có mấy người đáng tin cậy, chỉ có thể một thân một mình trong Vân gia, mẫu thân lại bị giam lỏng, phụ thân không tỉnh táo, mình thường thường bị khống chế làm chuyện xấu, tình cảnh quẫn bách lại hung hiểm dị thường.

May mà tính tình hắn ta ngoài mềm trong cứng, vẫn luôn cắn răng kiên trì, tìm cơ hội phản kích. Nhưng một đường nhấp nhô này, vẫn chưa từng có ai hỏi han ân cần, đau khổ thế nào cũng không ai biết, lúc này được nghe vài câu quan tâm của Kỷ Viên, hắn ta nhịn không được đưa tay ra ôm lấy Kỷ Viên, cảm kích nói: “Kỷ công tử, đợi tiêu diệt ma đầu xong, tại hạ nhất định sẽ tẩy sạch thanh danh cho huynh và Diệp tiền bối, làm…”

Hắn ta còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy mình như bị thứ gì đó cực kì đáng sợ nhìn chằm chằm, còn khủng bố hơn cả mãnh thú rắn độc, cứ như sẽ nhào lên cắn xé hắn ta thành mảnh vụn ngay sau đó.

Vân Thừa lạnh run người, còn tưởng là Ngọc Thu đang nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện ra là Diệp Quân Trì. Hắn lạnh mặt ôm tay, đứng cách đó không xa, mắt gắt gao nhìn chăm chăm bàn tay đang đặt bên eo Kỷ Viên của hắn ta, ngón tay như có như không đỡ Hồi Trì bên hông.

Vân Thừa toát mồ hôi lạnh đầy đầu, vội bỏ tay ra khỏi người Kỷ Viên, cười gượng nói: “Diệp tiền bối quả nhiên là rất thích Kỷ công tử.”

Ghen tuông thế kia đã vượt qua cả mức độ đáng sợ, tiến tới mức có phần hung ác. Chỉ cần thu tay chậm thêm một chút nữa thôi, chỉ sợ đôi tay này đã bị chém đứt rồi.

Trong lòng Kỷ Viên hiểu rõ, định thông cảm vỗ vỗ vai Vân Thừa, lại lo Diệp Quân Trì sẽ xông tới chém cả cánh tay Vân Thừa xuống, đành gật đầu với hắn ta, xoay người chậm rì trở lại bên cạnh Diệp Quân Trì.

Trong lòng hắn thật sự nghi hoặc: “Hệ thống, vừa rồi Diệp Quân Trì tỉnh lại, ghen tuông dọa Vân Thừa sao?”

Hệ thống ừ một tiếng, chêm thêm một câu: “Ánh mắt như muốn giết người vậy.”

“… Bình thường hắn ghen không đến mức ấy.”

Kỷ Viên dừng lại một chút, linh quang trong đầu chợt lóe, như bị sét đánh trúng đầu: “Ngọa tào, thật đáng sợ, hệ thống, nói cho ta biết, bây giờ trong cơ thể lão đại, rốt cuộc có bao nhiêu ý thức?”

Hệ thống: “Phát hiện nhanh thật đấy, là ba.”

Một Ma tôn, hai Diệp Quân Trì, một trong đó chính là tên điên kia.

Kỷ Viên: “…”

Ma tôn cảm thấy ánh mắt Kỷ Viên có chút kì quái: “Sao thế?”

Kỷ Viên hỏi một đằng trả lời một nẻo, nghiêm túc nói: “Ta sẽ làm ngươi tốt lên.”

Dứt lời, hắn trực tiếp nắm tay Diệp Quân Trì kéo tới bên huyền nhai sâu ngàn thước, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của người kia, khó có lúc lại nở nụ cười thanh thuần: “Ngươi ghét Nhân tộc, cũng ghét Ma tộc, đây là cuộc chiến của họ, không liên quan tới chúng ta, chúng ta ở một bên chờ xem.”

Nói xong, hắn hỏi: “Hệ thống, Ma tôn có phải là thẳng nam không?”

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của hệ thống, Kỷ Viên cười trong lòng “Cho ghê tởm chết ngươi,” nói tiếp: “Lại nói, ngươi không phải là lo tới không ngủ nổi sao, chúng ta không tham dự, ta không bị thương, ngươi sẽ không đau lòng.”

Ma tôn: “…”

Đây rốt cuộc là cái mọe gì vậy.

Gã ngủ mười mấy năm, sao lúc tỉnh dậy tất cả mọi thứ đều thay đổi hết cả thế này.

Hệ thống: “Này, OOC…”

Kỷ Viên mặt không cảm xúc: “Lúc này không tính, câm miệng.”

Hệ thống suy nghĩ một chút, xét độ đáng thương của kí chủ, vẫn im lặng, áp OOC xuống, nhàn nhã xem náo nhiệt.

Khi Diệp Quân Trì phát hiện mình bị châm đen đâm, hẳn là đoán được sẽ bị mất khống chế, Ma tôn sẽ nhân cơ hội nhập vào người. Hắn nếu dám mang Kỷ Viên tới núi Vạn Nam, đương nhiên là chắc chắn có thể kết thúc hoàn toàn với Ma tôn.

Hệ thống mang theo một đống tri thức khoa học lại vô dụng ở thế giới huyền huyễn chỉ biết chảy hai hàng nước mắt được cấu thành từ số liệu, cảm thấy tác dụng phụ trợ của mình cũng bằng không, tất cả chỉ đành nghe theo lão đại.

Hai người đi tới sườn của huyền nhai, Ma tôn lại không chịu tiến lên thêm một bước nào nữa.

Dưới đỉnh ngàn thước là nơi vô số tu sĩ táng thân, cho dù có đại trận trấn áp bốn phía của Vân gia, một khi tới gần vẫn sẽ cảm thấy có một luồng âm phong đánh úp lại.

Không cẩn thận ngã xuống, sẽ có cơ hội sống chung với vô số oán linh của tu sĩ và Ma tộc, giao lưu cho hữu hảo. Nếu tu vi không đủ mạnh, hoặc linh hồn bị khuyết thiếu, vậy càng không cần phải nói, sẽ bị vô số âm khí mạnh mẽ dưới đó cắn nuốt, trên cơ bản xuống rồi sẽ không lên nổi.

Kỷ Viên chú ý tới biểu hiện của Ma tôn, trong lòng chắc chắn vừa rồi Diệp Quân Trì đúng là đã ám chỉ hắn tới bên vách núi, vừa mới đứng yên, hai bên kia liền bắt đầu cuộc chiến.

Tu sĩ đánh nhau từ trước đến nay quy mô đều lớn, một linh phù hoặc một thuật pháp ngũ hành nào đó tung ra thì sẽ kèm theo một đống tiếng nổ ầm ầm, lúc hỗn chiến hiệu quả càng là không thể đo đếm nổi, một tu sĩ Nhân tộc vừa mới cưỡi kiếm chém chết mấy Ma tộc, đã bị một Ma tộc khác đánh lén từ sau lưng, bẻ đầu không chút do dự, Ma tộc kia đang định nếm thử máu của y, lại bị một lá phù linh nghênh diện mà tới, dán thẳng lên đầu, “Bùm” một tiếng, nửa bên đầu rớt ra.

Kỷ Viên nhìn mà cảm thấy phát ghê trong lòng, quay đầu đi không thèm xem nữa, hắn nắm chặt tay Diệp Quân Trì, tiếp tục cạy miệng hệ thống: “Ma tôn không phải là rất thích âm khí sao? Sao gã lại sợ tới gần huyền nhai ngàn thước vậy? Ta mà chết ngươi cũng đừng hòng lấy được tiền thưởng nhé.”

Câu uy hiếp kia cuối cùng cũng có tác dụng, hệ thống do dự một hồi, nói: “Vốn dĩ không nên nói cho ngươi biết… ai thôi thôi, phá quy tắc nhiều như vậy rồi thêm một lần nữa cũng chẳng nhằm nhò gì. Ngọc Thu không mượn âm khí của đỉnh ngàn thước làm âm khí chiêu hồn, còn nữa, hồn phách của Ma tôn phiêu đãng mười mấy năm vốn dĩ không lành lặn, linh hồn bị khuyết thiếu thực ra đều rất sợ tới gần âm khí, ngay cả Ma tôn cũng không thể tới quá gần.”

“Đến gần rồi thì sao?”

“Bị kéo rời khỏi cơ thể, một lần nữa bị kéo xuống địa ngục vạn kiếp bất phục.”

Hóa ra chủ ý của Diệp Quân Trì chính là cái này.

Kỷ Viên nhẹ hít vào một hơi, gật đầu, ánh mắt khi nhìn về phía Ma tôn đã thay đổi.

Ma tôn nhíu mày hỏi: “A Viên, ngươi nhìn ta làm gì?”

Kỷ Viên đáp: “Đã lâu rồi ngươi không gọi ta là bảo bối.”

Ma tôn: “…” Tác phẩm hoàn mỹ nhất gã tự tay bồi dưỡng nên, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì vậy.

Nếu không phải hệ thống vẫn còn hạn chế hành động, Kỷ Viên thật sự muốn biểu cảm bằng giọng nói với đầy đủ ngữ điệu: “Quân Trì, ta phải nói với ngươi một câu.”

“… Cái gì?”

Kỷ Viên chậm rãi ôm eo hắn, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói lại nhẹ bẫng: “Ngươi nhảy cùng thì ta mới nhảy cơ.”

(cái nhảy này là điều kiện mà Diệp Quân Trì đã đề ra cho Kỷ Viên đó =))

“Cái gì?” Ma tôn cảm thấy thật sự kì quái, bị tiểu quỷ mình bồi dưỡng giết chết thực ra cũng không có quá nhiều oán khí, chỉ cảm thấy thú vị, đang trôi nổi trong một mảnh hỗn độn mông lung lại bị Ngọc Thu đánh thức triệu hồi, cũng không có mục đích gì.

Ngọc Thu nếu đã lao tâm lao lực hồi sinh gã, vậy Ngọc Thu muốn giết người thì giúp gã giết đi, muốn bao vây Nhân giới thì cứ làm đi.

Ngoại trừ áp chế Diệp Quân Trì ra thì Ma tôn luôn sống tùy tính mình vẫn chưa hề suy nghĩ sâu xa gì, cũng chưa từng quá để ý tới Kỷ Viên. Thế nên khi bị Kỷ Viên ôm người, cùng lăn xuống vực ngàn thước, trong nháy mắt Ma tôn thậm chí còn ngơ ngơ.

Khi rơi nhanh xuống, âm khí thấm người không ngừng lại gần, bởi linh hồn khuyết thiếu, Ma tôn thậm chí không thể điều khiển kiếm bay trở lại.

Ngay sau đó mặt gã lập tức trở nên thật khủng bố: “Tiểu tử, mi dám chơi ta?”

Kỷ Viên không chút do dự, đấm một cái lên mặt người đối diện, lạnh lùng nói: “Đừng dùng khuôn mặt này làm vẻ mặt đó.”

Sắc mặt ma tôn càng thêm khủng bố, gã đẩy Kỷ Viên ra, rút Hồi Trì ra, đột nhiên cắm lên vách đá bên cạnh, miễn cưỡng mới có thể ngừng rơi xuống. Kỷ Viên bám lấy nham thạch bên cạnh, bị âm khí quấy nhiễu, cơ thể cũng đã lạnh lẽo tới cứng đờ, hắn vừa vận hành linh khí loại bỏ hàn khí, vừa thò một chân đạp qua chỗ Ma tôn.

Ma tôn thân kinh bách chiến đương nhiên sẽ không bị một chân này của hắn đá trúng, mà còn bắt lấy cổ chân hắn, kéo mạnh hắn ra, vứt xuống dưới.

Nhưng ngay trong chớp mắt, lúc ném Kỷ Viên xuống, cơ thể Diệp Quân Trì lại không nghe theo sự điều khiển, buông Hồi Trì ra, lao xuống đỡ lấy Kỷ Viên.

Làm cho Ma tôn cũng không nhịn được mà muốn chửi ầm lên.

Kỷ Viên nhân cơ hội quấn lấy người Diệp Quân Trì, dùng cả tay lẫn chân, hai người nhanh chóng rơi xuống dưới, theo đó xung quanh cũng tối sầm cả lại, quang ảnh mơ hồ, chỉ còn sương khói màu xám hư ảo.

Kỷ Viên tới sát bên tai hắn, thầm thì: “Ta sẽ ở bên ngươi.”

Cơ thể hắn vốn ở bên dưới, lời vừa mới thốt ra, đã bị Diệp Quân Trì đột nhiên lộn nhào một vòng trên không trung, tiếp đó trong nháy mắt, hai người rầm một cái đâm xuống mặt đất, một tiếng vang trầm đục khủng bố phát ra.

Kỷ Viên chỉ kịp vụng về bấm một phong quyết cản thế rơi xuống, hắn được che chở cũng không bị thương gì, âm thanh này nghe thấy trong lòng nửa lạnh nửa thanh, vội bò dậy khỏi người hắn, khẩn trương đỡ hắn dựa vào người mình.

Kỷ Viên vẫn nhớ rõ Diệp Quân Trì là một nhân tộc chân chính, bị hắn đấm mạnh cho một cú vào bụng trong chốc lát sắc mặt đã trắng bệch cả lại.

Hắn run run gọi: “Diệp Quân Trì?”

Sắc mặt Diệp Quân Trì trắng bệch, tận một lúc lâu sau hàng mi dài đen nhánh mới giật giật, khi mở mắt ra, màu mắt chính là một màu đen ôn nhuận.

Kỷ Viên cẩn thận cúi đầu, không chắc chắn lắm mà gọi: “Diệp Quân Trì?”

Diệp Quân Trì mỉm cười thò tay, ngay sau đó đột nhiên bóp mạnh yết hầu của Kỷ Viên.

Nụ cười trên mặt Diệp Quân Trì khát máu: “Sai rồi, vật nhỏ, là Ma tôn.”

Kỷ Viên hít một ngụm khí lạnh, lại thấy Ma tôn cười tới nhẹ nhàng vui sướng: “Sao hả, ngạc nhiên lắm sao? Ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng chút âm khí vớ vẩn mà đã có thể đè bản tôn xuống? Nằm mơ!”

Nói xong hai chữ cuối cùng, giọng nói gã mang theo sát ý nồng đậm, Kỷ Viên bị âm khí bao phủ cũng không thoải mái, linh lực vận hành chậm chạp như ông cụ tuổi xế chiều. Bị bóp lấy yết hầu không kịp phòng bị, hắn cũng không vội, hai mắt nhạt màu đối diện thẳng với hai mắt người kia, không thể nói chỉ có thể dùng tay cọ cọ mặt Diệp Quân Trì.

Ma tôn không khỏi buông lỏng tay.

Kỷ Viên nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc, cúi người ôm hắn thật chặt, hốc mắt có chút đỏ lên: “Diệp Quân Trì, ngươi mau tỉnh lại đi, nếu ngươi không tỉnh lại… ta sẽ giết ngươi đấy.”

Ma tôn bị hắn ôm chặt nhíu mày, tay không tiếng động đưa lên đỉnh đầu Kỷ Viên, đang định dùng sức vặn một cái, kết thúc sinh mạng hắn, con ngươi vừa chuyển, lại cười lạnh một tiếng, cố chịu đựng ghê tởm mà nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, thấp giọng nói: “Đừng sợ, ta tỉnh lại rồi.”

Tinh thần Kỷ Viên thoáng chốc buông lỏng, mắt còn long lanh đầy nước cười rộ lên với hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Đáy mắt Ma tôn cất giấu ác ý, giọng nói lại rất ôn nhu: “Không sao cả.”

Để Diệp Quân Trì phải trơ mắt nhìn thấy người mình thích chết trên tay hắn, còn Kỷ Viên bị người mình thích nhất giết chết trong lúc đang hạnh phúc nhất… vậy thì cả ai sẽ đều đau khổ, cũng có thể để Diệp Quân Trì sống không bằng chết, có thể bù đắp cho biết bao năm hỗn độn khốn đốn của gã.

Ma tôn tưởng tượng tới lúc đó liền hưng phấn tới không thể kiềm chế, đang định tiếp tục dỗ Kỷ Viên, bỗng thấy Kỷ Viên thò tay ra, tháo chuỗi vòng tay màu trắng trên cổ tay xuống.

“Sao vậy?” Ma tôn có chút nghi hoặc hỏi.

Mặt Kỷ Viên vẫn vương đầy nước mắt, có vẻ như là bởi hạnh phúc quá mà rơi nước mắt: “Đây là vật hộ thân ngươi tặng cho ta, nhưng bây giờ ta thấy, ngươi càng cần nó hơn ta.”

Dứt lời, Kỷ Viên cười lạnh một tiếng trong lòng, trực tiếp đeo vòng lên cổ tay của “Diệp Quân Trì”.

Vòng tay vẫn luôn không thể tháo ra nổi, vừa rồi lại có thể khẽ động, kết hợp với việc Diệp Quân Trì đã nói vòng tay này có thể phòng ngừa ma quỷ quấy nhiễu, hắn gần như trong nháy mắt đã ngờ ngợ ra được tác dụng thật sự của cái vòng tay này.

Ma tôn ngẩn ra, còn chưa kịp nghĩ cẩn thận Kỷ Viên làm vậy là có ý gì, vòng tay trên cổ tay bỗng tỏa ra một quầng sáng trắng cực mạnh, linh hồn gã vẫn luôn cố bám lấy cơ thể Diệp Quân Trì trực tiếp bị bức ra ngoài.

Linh hồn nửa trong suốt phiêu đãng giữa không trung, vẻ mặt còn có chút mờ mịt. Kỷ Viên nhìn tới da đầu cũng tê dại: “Hệ thống, chuyện này là cái chuyện quỷ gì vậy?”

Hệ thống an ủi: “Đừng sợ, lão đại vẫn ở đây.”

Kỷ Viên lúc này mới phát hiện Diệp Quân Trì nằm trong lòng hắn đã mở bừng mắt ra, cười nhẹ với hắn, nghiêng đầu nhìn về phía Ma tôn đang bị âm khí ăn mòn không ngừng: “Đã lâu không gặp.”

Linh hồn trơ trọi ngay giữa một đám âm khí cũng không hề dễ chịu, nếu là người bình thường, hồn phách lúc này đáng lẽ cũng đã hồn phi phách tán, Ma tôn thì lại vẫn còn có thể nhàn hạ nhíu mày đáp lại: “Nhiều năm không gặp, thủ đoạn của ngươi cao minh hơn trước đây không ít.”

“Lệ khí của ngươi cũng ít hơn trước kia không ít.” Diệp Quân Trì rũ mắt, nhàn nhạt nói một câu, “Ngươi tra tấn ta như vậy vì sao lại không giết ta, còn không phải là muốn để ta giết chết ngươi hay sao, bây giờ ngươi có thể hồn phi phách tán hoàn toàn rồi, hãy đa tạ ta đi.”

Ma tôn cười ha ha, khuôn mặt vốn tuấn mỹ cũng có chút dữ tợn vặn vẹo, gã không trả lời Diệp Quân Trì, hình bóng nửa trong suốt bị âm khí ăn mòn càng lúc càng trở nên trong suốt, cho tới tận lúc biến mất không còn gì.

Kết thúc rồi?

Kỷ Viên rùng mình một cái.

“Lạnh lắm sao?”

Diệp Quân Trì trở tay kéo Kỷ Viên vào trong lòng, thoải mái cọ cọ mái tóc mềm mại của hắn, lại nhéo mặt hắn, hôn hôn đôi môi đỏ kia, “Bảo bối, làm sao thế?”

“… Ma tôn vì sao lại muốn để cho ngươi giết gã?”

Khóe miệng Diệp Quân Trì cong cong: “Sống quá đủ rồi.”

“Vậy ngươi…” Kỷ Viên hơi do dự, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi bây giờ là ai?”

Diệp Quân Trì nhìn sâu vào mắt hắn, kéo tay hắn lên tự vuốt ve khuôn mặt lạnh băng của mình: “Ta là Diệp Quân Trì, A Viên.” Hắn dừng lại một chút, nhìn nhìn âm khí đã hóa tan thành khói xung quanh, ánh mắt có chút kì quái, “A Viên, ngươi nói thử xem, nếu chúng ta thả đám âm khí này ra ngoài, bên trên sẽ còn lại bao nhiêu người còn sống?”

Kỷ Viên không tự chủ được mà nhớ lại tao ngộ đêm qua, cái chuyện làm hắn gần như hít thở không thông kia…

Trong nháy mắt, Kỷ Viên như rơi xuống hầm băng, cơ thể không khống chế nổi mà run run: “Diệp Quân Trì…”

Diệp Quân Trì trầm mặc một chút, nhắm mắt, hít sâu một hơi, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng bị rách của hắn, giọng nói nhu hòa: “Thật xin lỗi, lại dọa ngươi rồi. Đừng sợ, là ta đây, cỗ lệ khí kia bị ta chặn lại rồi.”

Kỷ Viên vùi đầu bên vai hắn, giọng nói thậm chí còn có chút nghẹn ngào: “Đừng như vậy nữa, ta sợ lắm.”

“Sẽ không đâu.” Diệp Quân Trì trầm giọng đáp, “Ta sẽ không làm cho ngươi phải lo lắng sợ hãi nữa.”

Diệp Quân Trì bế Kỷ Viên lên, lặng lẽ triệu hồi Hồi Trì, vừa ôn nhu dỗ hắn, vừa cưỡi kiếm bay lên khỏi vách núi. Bay được một nửa, Kỷ Viên bỗng ngẩng đầu, kéo cổ áo Diệp Quân Trì xuống, hôn lung tung lên môi hắn. Diệp Quân Trì sợ hắn bị thương, chỉ nhẹ nhàng đáp lại, ôm hắn càng thêm chặt, đề nhanh tốc độ, liền trở lại đỉnh ngàn thước ngay lập tức.

Hỗn chiến vẫn chưa kết thúc, Vân Thừa đang giằng co với Ngọc Thu, rõ ràng là bị rơi xuống thế hạ phong. Diệp Quân Trì chỉ nhìn lướt qua, cao giọng nói: “Ngọc Thu, ngại quá, kẻ sống sót chính là ta.”

Ngọc Thu đột nhiên trợn to mắt, không thể tin nổi mà nhìn qua, Vân Thừa nhân cơ hội đâm kiếm vào ngực gã.

Trong nháy mắt bị đâm, Vân Thừa rõ ràng là đã run lên.

Ngọc Thu há miệng thở dốc, máu tươi uốn lượn chảy xuống theo khóe miệng, rõ ràng là phải đau đớn, nhưng trên gương mặt cũng chỉ nở một nụ cười tán dương.

Vân Thừa đột nhiên quỳ xuống đất, run rẩy gọi một tiếng “Phụ thân.”

Trận hỗn chiến này đấu tận tới lúc màn đêm đã rút đi, mặt trời đã lên mới kết thúc. Ánh dương vàng rực chiếu lên đỉnh ngàn thước, chiếu lên mặt đất đầy máu tươi và thi thể.

Đỉnh ngàn thước an ổn nhiều năm lại một lần nữa bị Nhân tộc và Ma tộc mang ra làm lễ rửa tội, số lượng vong linh tăng lên đáng kể, có lẽ cũng sẽ không còn cô đơn.

Vân Thừa trầm mặc quỳ gối trước thi thể Vân Vô Tụ, vào thời khắc mặt trời nhô lên cao kia, hắn mới cầm lấy trường kiếm dính đầy máu đứng lên, nhìn một phần ba người may mắn vẫn còn sống sót sau trận hỗn chiến.

Ánh sáng mặt trời mong manh phủ lên người, giống như phủ một lớp điêu khắc lên vậy.

Vân Thừa trầm mặc hồi lâu, đột nhiên rơi lệ đầy mặt.

“… Tu sĩ nhân tộc, lại một lần nữa đánh bại mưu đồ gây rối của Ma tộc trên đỉnh ngàn thước, một lần nữa trở thành thánh địa trừ ma, vĩnh viễn là ác mộng của Ma tộc!”

Kỷ Viên nghe kể chuyện, an tĩnh cắn hạt dưa.

Tiên sinh kể chuyện kể tới nước miếng bay tứ tung: “Vân đại công tử… à không, bây giờ nên gọi là Tân nhiệm minh chủ mới đúng, gia chủ đại nhân của Vân gia, Vân minh chủ đại nghĩa diệt thân, tự mình đâm chết ma đầu ẩn núp trong người lão minh chủ, trải qua một hồi ác chiến, Minh chủ đại nhân cũng nhịn không được mà tuôn ra một hàng nước mắt vui sướng.”

Mọi người dưới đó trầm trồ khen ngợi, tiên sinh kể chuyện nói tiếp: “Làm người kinh ngạc nhất đó chính là, Ma quân Diệp Quân Trì ban đầu bị truy sát và tiểu thư Kỷ gia thực ra là bị hãm hại, tình hình cụ thể thì lão hủ cũng không biết, chỉ nghe nói hai người đã thành thân ở Ma giới…”

Kỷ Viên lại cắn hạt dưa, thấy mình vẫn bị gọi là cô nương liền buồn bực, chọt nam nhân bên cạnh: “Vân Thừa vui quá mà khóc sao?”

Diệp Quân Trì đưa hạt dưa đã bóc vỏ tới bên môi hắn, lại gần hôn hắn một chút, bất đắc dĩ nói: “Trong mắt ta toàn là ngươi, đâu có lúc nào rảnh rỗi nhìn xem hắn ta có khóc hay là không. Hơn nữa đây cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, sao họ cứ thích nhai đi nhai lại mấy chuyện này làm gì cơ chứ.”

Kỷ Viên nghe vậy thì cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là bởi vì họ vui thôi.”

Thấy hắn cười tới xán lạn, Diệp Quân Trì nhịn không được mà đưa tay ra chọt mặt hắn, cảm thấy xúc cảm rất tốt, lại nhéo nhéo, nhịn không được cũng cười rộ lên theo hắn: “Gần đây càng lúc càng thích cười.”

Kỷ Viên nghĩ thầm tám trăm nhiệm vụ của ta làm thật vất vả, trước đó không lâu mới công thành viên mãn, vui muốn chết đương nhiên là muốn cười rồi, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt không vui: “Thì sao, thấy ta giống trước đây mới vui hả?”

“Nào có.” Diệp Quân Trì bày kết giới, người khác không nhìn thấy họ, cũng tiện cho hắn muốn ôm liền ôm, tới gần ôm Kỷ Viên vào lòng, khi cười tươi, trong mắt hình như còn có ánh sáng lấp lánh như sao, “Trước kia ta cảm thấy đáng lẽ tính tình ngươi không nên giống như vậy, bây giờ ngươi hoàn toàn buông lỏng, ta vui vẻ còn không kịp, sao có thể không mừng được đây.”

Kỷ Viên khen ngợi hắn, chủ động hôn một cái lên mặt hắn.

“Cười nhiều một chút.” Diệp Quân Trì được khen thưởng, ánh mắt càng thêm sâu, giọng nói vừa trầm thấp, vừa đầy từ tính, gần như là ôn nhu tới nỗi muốn làm cho người ta bị nhấn chìm vào trong, “A Viên cười rộ lên ngọt tựa đường vậy, khi ta còn nhỏ chưa từng ăn đường, ngươi cười nhiều một chút, ta có thể bù lại những tiếc nuối thời ấu thơ.”

Kỷ Viên đỏ mặt lên một cách khả nghi: “…”

Lão phu lão thê đã nhiều năm rồi mà vẫn còn có thể tán tỉnh dễ như ăn cháo, kỹ năng dỗ người của Diệp mỗ qua nhiều năm lại càng tăng tiến hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Quân Trì: Vợ chính là lẽ sống!

Kỷ Viên: ==

Ha ha ha ha ha, đúng là ngắn quá ha, cơ mà quá w thực ra cũng không ngắn lắm…

_(:з” ∠)_ vì viết nhiều hơn nên thời gian tốn khá là lâu, cầu thông cảm ôm ôm hôn hôn.

Cảm ơn đã ủng hộ tới đọc, cảm ơn đã bầu bạn QwQ, không có mọi người, chắc tui không kiên trì nổi 【 cúi đầu 】

Thực ra lúc đầu tui định viết về tổng tài bá đạo Ma quân công x tiểu hoa công tử nhu nhược thụ… 【cuối cùng vì sao lại thành ra thế này chứ oa oa oa oa…

Tóm lại ~ chính văn tới đây là kết thúc rồi, tiếp theo là các phiên ngoại ngọt ngào, moa moa ==

Nhân tiện cũng tạo một tệp tin cất chứa full ( ⊙v⊙)

Lại cũng nhân tiện xin được PR truyện mới lun, hì hì hì, đã bắt đầu triển văn án rùi ~ có lẽ bắt đầu từ tháng này sẽ đăng lên, có hứng thú có thể qua đọc thử xem sao =w= mọi người không lên đọc truyện thường xuyên có thể click vào cái tên “Công chúa một mét tám” ==

(Editor: Phần này tác giả PR truyện mới, t cx thấy có nhà đang edit dở, mạn phép mượn luôn phần văn án nha, mọi người có thể thử đọc truyện xem, khá là đáng yêu đó ~)

Làm một thiếp thân tiểu thị vệ bảo vệ công chúa, Thẩm Chỉ luôn cảm giác… công chúa có chút tà mị cuồng quyến.

Có thích khách

Công chúa cho thích khách một kiếm lìa cổ, thân thủ che chắn Thẩm Chỉ, giọng nói trầm thấp: “Không bị thương chứ?”

Bị đăng đồ tử đùa giỡn

Công chúa cao hơn Thẩm Chỉ nửa cái đầu một cước đem người đá văng, ngữ khí bình tĩnh: “Hù chết bổn công chúa”.

Thẩm Chỉ: “…”

Mãi đến một ngày, Thẩm Chỉ nhìn thấy, công chúa… không có ngực… không có ngực… ngực…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio