Căn nhà rất lớn, ánh hoàng hôn buổi chiều tà hắt vào trong phòng cũng không chạm tới mép giường, tuy rằng chỉ là độ ấm mờ mịt hư vô, nhưng vẫn thật xa vời, không thể với tới.
Kỷ Viên ngồi thẳng bên mép giường, nhìn chằm chằm ánh chiều tà dần dần biến mất, trên mặt lại là một vẻ đạm mạc. Hắn ở bên ngoài chính là người thừa kế của Kỷ gia trong tương lai, là ánh sáng mặt trời của Kỷ gia, bây giờ hắn lại một mình ở trong căn phòng rộng tới nỗi làm người khác phải hoài nghi rốt cuộc là dùng để làm gì, chính là Kỷ Viên.
Hôm nay là ngày sinh nhật tuổi của hắn, nhà cũ Kỷ gia lại chỉ có một mình hắn. Lão cha phong lưu thành tính bây giờ không biết đang nằm trên người đàn bà nào rồi, lão đã có thể tạo ra một nhóm các anh chị em nối tay nhau tạo thành một đội bóng đá.
Kỷ Viên cười lạnh một tiếng, cúi đầu kéo ống tay áo, nhìn vết thương trên cánh tay mình, hờ hững nghĩ, nếu không phải hắn vẫn còn có ba phần cảnh giác, mang người theo cùng, hôm nay cánh tay hắn chắc cũng không còn ở đây nữa đâu.
Anh chị em gì chứ.
Trong gia tộc khổng lồ phức tạp này, thứ tồn tại chỉ là ích lợi máu lạnh, người nào cũng tính toán làm thế nào để chiếm lấy một bát canh trong sản nghiệp to lớn tới nhường này, những người khác ấy à? Nên chết sẽ bị diệt trừ, còn người nào cần thiết cho dù phải nịnh bợ, cũng phải dính chặt lên.
Nghĩ vậy, Kỷ Viên liếc mắt nhìn đĩa CD trên bàn, thật muốn biết lần sau khi cả gia tộc tụ hội, phát thứ này ra, cô em gái tốt và người chú ruột hãm hại hắn kia sẽ có vẻ mặt thế nào.
Kỷ Viên ngẩn ra một lúc, chờ tới khi hoàng hôn đã tắt ngúm, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Hắn nằm dài ra giường, muốn kiên định ngủ một giấc, tính cảnh giác sâu trong nội tâm lại làm hắn không thể an ổn nhắm mắt, khi hắn bị cảm giác này bức tới gần như điên lên, chuông điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Kỷ Viên nghe máy, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Kỷ Tư đang đứng ngoài nhà cũ, thiếu gia, có cho cậu ta vào nhà không?”
Kỷ Tư?
Kỷ Viên nhíu mày, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh người em trai cùng cha khác mẹ trong mắt luôn là ánh mặt trời rạng rỡ trong suốt nhưng lại hay nhìn mình chằm chằm kia, vốn định nói hai chữ “Không cho”, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà tới bên cửa sổ xa xa dựa bên song cửa nhìn Kỷ Tư, hắn nghe thấy giọng nói của chính bản thân mình: “Cho nó vào đi.”
“Vâng.”
Cho cậu ta vào… để làm gì?
Kỷ Viên có chút buồn cười mà lắc đầu, chỉ vì biểu hiện chẳng ra đâu vào đâu của mình.
Sinh nhật cũng không phải là một ngày lành gì, mẹ hắn ngày này sinh hắn ra không được thuận lợi, cha hắn còn không biết là đang cày cấy chăm chỉ trên cơ thể người đàn bà nào, không biết cả đêm làm với bao nhiêu người.
Hắn rút điếu thuốc lá ra, châm thuốc, lại không hút, đẩy cửa phòng đi ra ngoài, xuống tầng chờ ở huyền quan, chờ tới khi cửa lớn kẹt một tiếng bị đẩy ra rồi mới ngậm điếu thuốc vào trong miệng, nghiêng người dựa bên tường nhìn Kỷ Tư mang theo đồ bước vào.
Kỷ Tư ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kỷ Viên, gần đây Kỷ Viên bận, hai người đã khá lâu không gặp. Cơ thể hắn thon dài, mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây, dựa vào tường, người hơi nghiêng sang một bên, vòng eo phá lệ có vẻ gầy nhỏ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn dĩ không có biểu cảm gì, nhìn thấy cậu lại vờ nở một nụ cười nhẹ, điếu thuốc ngậm trong miệng bốc khói lượn lờ, làm ánh mắt hắn trở nên mơ hồ.
Kỷ Tư nghĩ, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt của anh ấy thì tốt rồi, có thể giả vờ như Kỷ Viên đang thật sự cười với cậu.
Nhưng khói thuốc tản đi, cặp mắt kia lộ ra rõ ràng, đẹp, lại hàm chứa cảm giác lạnh nhạt và chán ghét.
“Anh.” Kỷ Tư nở nụ cười xán lạn, “Hôm nay là sinh nhật anh.”
Kỷ Viên không chút bận tâm gật đầu, liếc mắt thấy trong tay cậu là một cái bánh kem, vừa nghĩ bên trong không biết có cho thuốc độc gì vào không, vừa xoay người đi tới phòng khách.
Chỉ là Kỷ Viên không thể ngờ rằng, nếu Kỷ Tư muốn cho thứ gì vào, hẳn là sẽ cho xuân dược.
Kỷ Tư đặt bánh kem xuống, đột nhiên lại nghe thấy Kỷ Viên hỏi: “Cái gì vậy?”
Kỷ Tư nhìn mấy thứ vẫn còn cầm trên tay, có hơi ngượng ngùng đáp: “Em học nấu vài món ăn, hôm nay là sinh nhật anh, muốn nấu cho anh ăn.”
Kỷ Viên “Ồ” một tiếng: “Tùy cậu.”
Nịnh bợ hắn như vậy, rốt cuộc là muốn thu được chỗ tốt gì từ chỗ hắn, hay là cũng giống như cô em gái đáng yêu kia của hắn, sau khi lấy được vài phần tín nhiệm của hắn liền hung hăng đâm cho hắn một nhát?
Kỷ Viên ngồi dựa vào sofa, lười biếng nhìn Kỷ Tư tìm được một cái tạp dề mặc vào, cầm theo đồ xuống bếp.
Trong lòng hắn thêm vào một câu, nếu định giống cô em kia, thì tiểu tử này cũng ngốc nghếch quá rồi, muốn lấy được lòng tin của hắn, lại dùng cách có trăm nghìn chỗ hở, thật là không cao minh.
Kỷ Viên ngồi một lát, thấy chán, lại có chút sợ rằng Kỷ Tư sẽ lỡ tay thiêu trụi bếp, dứt khoát nhấc chân lên tới bên cửa phòng bếp, dựa vào cửa nhìn cậu bận bịu. Hình như là nghe thấy tiếng bước chân, Kỷ Tư lau mồ hôi quay đầu lại, nở nụ cười tươi rói: “Anh đói bụng rồi à? Sắp xong ngay rồi đây.”
Nụ cười kia, sạch sẽ, xán lạn như ánh dương, tựa như còn mang theo cảm xúc gì đó mà Kỷ Viên không hiểu nổi.
Kỷ Viên thấy nao nao.
Hắn nhớ rõ mẹ của Kỷ Tư là bị tên cầm thú kia cường bạo nên mới mang thai rồi sinh ra cậu, khi bị cường bạo vẫn còn là một cô sinh viên mới tốt nghiệp, tương lai đầy hứa hẹn, kết quả bước chân đầu tiên ra đời đã ngã xuống vực sâu.
Kỷ Tư được sinh ra trong biết bao giọt nước mắt của mẹ mình, cậu sinh ra ở vực sâu hút âm u, ngày ngày đều là tiếng khóc u u như tiếng gió, tính tình đáng lẽ phải là âm trầm, nhưng lại làm mọi người cảm thấy ngoài dự kiến.
Đây chính là một hài tử vui vẻ, ấm áp như ánh dương.
Kỷ Viên nhìn chằm chằm bóng dáng cậu một lúc đã ngây ra, trở lại bàn ăn trước, trong lòng không ngờ lại có chút chờ mong.
Không bao lâu sau, Kỷ Tư bưng mấy đĩa thức ăn ra khỏi bếp, trên mặt còn có vẻ ngượng ngùng: “Em đã ăn thử… hương vị cũng tàm tạm, anh ăn thử xem sao?”
Kỷ Viên liếc cậu một cái, mỗi món đều gắp một chút nếm thử, hương vị ngoài ý muốn thật sự rất ngon.
Hắn không tự chủ lại nở ra một nụ cười chân thật, gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Kỷ Tư hưng phấn tới nỗi mặt đã hơi đỏ lên.
Hai tên con trai rất nhanh đã giải quyết hết mấy đĩa thức ăn, khi Kỷ Viên buông đũa còn có chút kinh ngạc, đã lâu rồi khẩu vị hắn không được tốt tới vậy.
Kỷ Tư không biết suy nghĩ của hắn, cậu mở hộp lấy bánh kem ra, mấp máy môi, vẫn có chút khẩn trương như trước: “Cái này là do tự tay em làm… anh cũng ăn thử nhé?”
“Cậu biết làm cũng thật nhiều thứ.” Kỷ Viên cười cười, nhìn cậu thắp nến, nhỏ giọng hát bài Chúc mừng sinh nhật, nghe lời cậu, nhắm mắt lại ước.
Có gì đáng để ước đây?
Kỷ Viên dừng lại một chút, lặng lẽ nghĩ, nếu có thể cho hắn một người nguyện ý thành tâm đối xử tốt với hắn, thật sự thích con người hắn, vậy từ bỏ cái thân phận người thừa kế Kỷ gia trong tương lai này, cũng chẳng sao cả.
Hắn ước xong, Kỷ Viên có chút buồn cười lắc đầu, mở mắt ra mới phát hiện Kỷ Tư đang ngơ ngẩn nhìn hắn, liền nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Kỷ Tư đỏ mặt: “Không, không có chuyện gì cả… anh thật đẹp.”
Kỷ Viên nhướng mày, cảm thấy nếu cậu em trai trước mặt này biết hắn là đồng tính luyến ái, chỉ sợ cũng sẽ không thân cận như vậy với hắn, còn nói những lời thế này.
Hắn không chút để ý thổi tắt nến, cũng không còn tâm tình gì, ăn bánh kem một lúc, nhìn đồng hồ, mới phát hiện là đã muộn.
Nhà cũ ở trên đỉnh núi, rất xa, con đường gần nhất đi cũng phải mất một tiếng mới tới, bình thường đều không có ai tới đây cả, dù sao người Kỷ gia ai cũng đều rất bận.
“Ở lại một đêm đi.” Kỷ Viên khựng lại một chút, nhớ tới chuyện nhà cũ đã lâu rồi không có ai tới ở, chỉ có phòng hắn là có chăn đệm, lại nói thêm một câu, “Ngủ cùng tôi đi.”
Mặt Kỷ Tư đỏ rực, lắp bắp nói: “Ngủ, ngủ cùng anh?”
“Cậu không muốn?”
Kỷ Tư lắc mạnh đầu.
… Sao cái cậu em trai này cứ kì quái thế nào ấy nhỉ.
Rõ ràng là gay nhưng lại có suy nghĩ của thẳng nam nên Kỷ Viên vẫn không hề nghĩ ngợi gì nhiều, tới thư phòng xử lý văn kiện trong chốc lát, khi về phòng mới phát hiện Kỷ Tư đã đang nằm trên giường rồi.
Bởi trên tay vẫn có vết thương, Kỷ Viên chỉ tùy tiện rửa mặt một chút rồi liền nằm lên giường, liếc mắt nhìn bên cạnh phồng lên một cục, nhắm mắt lại. Tuy rằng ngủ cùng trên một chiếc giường nhưng khoảng cách giữa hai người lại rất xa, dù sao giường cũng lớn, hai người nằm vẫn còn rộng chán.
Kỷ Viên mệt mỏi cả một ngày, mơ màng chìm vào giấc ngủ, ngủ tới nửa đêm, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động. Hắn cảnh giác tỉnh lại, nhưng không hề nhúc nhích.
Kỷ Tư đang tới gần hắn.
Định làm gì? Cậu ta mang súng tới? Hình như là không có, chẳng lẽ là giấu dao trong người?
Kỷ Viên suy nghĩ lung tung, lại nghe thấy Kỷ Tư thở dài một tiếng “Anh”, rồi không còn tiếng động gì nữa. Một lát sau, Kỷ Tư bò xuống giường, vào toilet.
Kỷ Viên ngẩn ra, không biết Kỷ Tư có ý gì, hắn nằm hồi lâu, mơ hồ như nghe thấy có âm thanh kìm nén vang lên, lại như nghe nhầm. Một lúc lâu sau, Kỷ Tư mới cẩn thận bò lại lên giường.
Kỷ Viên mặt không cảm xúc xoay người, cứ vậy mà ngủ mất.
Ngày sinh nhật kia trôi qua, quan hệ giữa Kỷ Viên và Kỷ Tư vẫn không mặn không nhạt như trước, Kỷ Viên chưa từng nghĩ tới chuyện chủ động nói gì đó với Kỷ Tư, Kỷ Tư lại thường xuyên tới tìm hắn, khuôn mặt tươi rói nở nụ cười đầy nắng kia làm người ta thật không đành lòng cự tuyệt, Kỷ Viên lần nào cũng muốn trào phúng cậu rồi đuổi về, lại nghĩ cậu có lẽ sẽ cảm thấy thất vọng, sau này không tới đây thêm một lần nào nữa, lại không nói nên lời.
Dù sao Kỷ Tư chưa bao giờ mang tới chuyện phiền toái gì cho hắn, ngược lại còn đối xử với hắn không tồi. Nếu hai người không có liên hệ huyết mạch dơ bẩn của Kỷ gia này, Kỷ Viên đã sắp cho rằng Kỷ Tư đang theo đuổi mình.
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn là vào cuối năm sinh nhật thứ hai, Kỷ Viên nhận được mấy hợp đồng lớn, đối phương hẹn hắn tới ngoại thành bàn chuyện.
Kỷ Viên cười đồng ý, trong lòng hơi hồ nghi, âm thầm sai thủ hạ tới đó chờ sẵn, lại không yên tâm thông báo cho người khác, nếu tới giờ đó mà hắn vẫn chưa gọi điện thoại, thì sẽ báo nguy ngay lập tức.
Làm xong tất cả mọi chuyện, khi Kỷ Viên chuẩn bị ra khỏi cửa, Kỷ Tư vốn ở rất xa hắn lại chạy tới.
Vẻ mặt cậu có chút kinh hoảng, thở hồng hộc nói: “Anh đừng đi! Có người muốn hại anh!”
Sắc mặt Kỷ Viên lạnh xuống trong nháy mắt.
Những hạng mục lớn kia vẫn luôn được bảo mật, Kỷ Tư làm sao lại biết được?
Gần đây mấy anh chị em kia lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Kỷ Viên phiền không chịu nổi, nghe thấy những lời này của Kỷ Tư, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế. Hằn lãnh đạm nhìn chằm chằm cậu, lạnh giọng chất vấn: “Làm sao cậu biết được là có người muốn hại tôi? Làm sao mà tôi biết được người muốn hại tôi lại không phải là cậu đây?”
Dứt lời, hắn bỏ mặc Kỷ Tư sắc mặt trắng bệch, bước đi trong nháy mắt, đẩy cậu ra đi tới điểm hẹn.
Kỷ Viên cảm thấy mình đã chuẩn bị cẩn thận.
Chỉ là, hắn không ngờ đối phương lại tàn nhẫn tới vậy, hắn vừa mới tới nơi này, đã gấp gáp tới nỗi trực tiếp động thủ.
Tuy rằng hắn cai quản sản nghiệp của Kỷ gia, trong lòng lại tự tạo cho mình một điểm mấu chốt, không dính dáng gì tới các băng nhóm xã hội đen. Mà đối phương cho hắn một phần lễ lớn, mang theo một vài tên đầu gấu không cần mạng, còn xếp người của mình vào cơ sở ngầm.
Tận tới khi Kỷ Tư bổ nhào tới trước mặt hắn, chặn mấy phát súng trí mạng lại, Kỷ Viên mới sợ hãi hoàn hồn.
Nếu một người, từ khi sinh ra tới khi lớn lên đều luôn cô độc một mình, đột nhiên lại có một người xông vào cuộc sống của hắn, đối tốt với hắn mười phần, cuối cùng lại… chết vì hắn, vậy thì người kia, chẳng có lý nào lại là một người sống chỉ biết tới lợi ích bản thân cả.
Ngày đó với Kỷ Viên mà nói, tựa như chính là ngày mà ông trời đã kéo hắn từ trên thiên đường xuống địa ngục, đi vài vòng rồi, lại kéo hắn đang trong trạng thái ngơ ngẩn trở về.
Chỉ là linh hồn hắn khi xuống địa ngục lại lỡ ở lại đó mất rồi, bầu bạn với Kỷ Tư chết oan, không về được nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hì hì hì, kịch trường của riêng Kỷ hạt dưa và em trai, không có Diệp hamster.