Uhm...
Thời gian, thứ mà người tu luyện nhắm mắt là qua. Đôi khi phút, ngày, năm...... cũng bất quá chỉ là một cái nhắm mắt mà thôi.
Haizz.... Thiên kiệt lặng lẽ thở dài, chân bắt chéo gác lên nhau, miệng ngậm ngọn cỏ, nằm trên mái nhà, ánh mắt dõi theo hư không. Ở nơi đó hiện lên một khuôn mặt của một người con gái xinh đẹp, nhưng khuôn mặt ấy lại khắc sâu, như lưỡi dao cứa vào tim. Hận càng nhiều, yêu càng sâu đậm, nhưng đau.... Thật sự đau lắm.
Lăng Như Vân nhìn dòng linh lực lưu chuyển, huyễn hóa ra khuôn mặt một người con gái xinh đẹp,tựa Tiên Tử không vướng khói bụi nhân gian, có nét tương tự nàng và sư tỷ. Nhưng nàng biết, đó không phải là ai trong hai người. Là chấp niệm, là giọt nước mắt hiếm hoi của mình hắn. Nếu Vô Song Nguyên Tôn nhìn thấy hình ảnh này,có lẽ sẽ thốt lên kinh ngạc.Vì hình ảnh đó chính là Lăng Hoa Phiêu Vân.
Duyên kiếp, vốn đã được trời cao xắp xếp.
_" Như Vân, nàng nói xem.... Hận.... Có xem như là yêu không? "
_" Câu trả lời vốn nằm trong tim chàng đó thôi...... "
Ân....
Thiên Kiệt khẽ ngồi dậy, kéo Bạch Nguyệt Tiên Tử vào lòng, ánh mắt vẫn hướng lên bầu trời đêm lung linh ánh sao. Hai người cứ như vậy, yên lặng tựa vào vai nhau, ngắm sao đêm.Từng cơn gió lạnh thổi qua, nhưng trong lòng lại ấm áp vạn phần. Bỏ lại phía xa một người, không...là hai người, ánh mắt dõi theo bóng lưng ấy kèm theo hơi thở dài.
_" Chàng đấy.....giải quyết tốt đi. Thiếp không muốn tỷ muội một nhà như oán phụ vậy đâu. "
_" Như Vân.... Ta...."
_" Suỵt..... Thiếp hiểu.."
Lăng Như Vân đặt ngón tay lên môi hắn, mắt phượng khẽ cười, nhẹ hôn lên môi hắn rồi lóe lên biến mất. Để lại Thiên Kiệt khẽ thở dài, nụ cười gượng gạo. Trời cũng vốn rất công bằng, hắn mất đi người mà hắn yêu nhất, trời lại cho hắn gặp được những người khác yêu thương hắn hết lòng.Bị phụ một tấm chân tình, hắn không muốn như cô, lại phụ một tấm chân tình khác.
Tại địa cầu, pháp luật chỉ cho phép một vợ một chồng, nhưng tại thế giới này, quy tắc đó vốn không tồn tại. Không phải vốn là điều mà hắn vẫn mơ mộng khi đọc tiểu thuyết đó thôi, nhưng mà chân chính trải nghiệm, vẫn là nói dễ hơn làm.
_" Uhm... Có chuyện gì, xuất hiện đi, ta biết nàng đang ở đó, rình coi là không tốt a. "
Linh Lung Huyền Nữ khẽ gật mình, mặc dù nàng đã giấu khí tức và hơi thở đến nhỏ nhất rồi vẫn bị phát hiện. Trái tim nhỏ khẽ đập loạn nhịp, cũng bởi vì chữ "nàng " kia. Từ lâu hắn vẫn gọi nàng là " muội ",nhưng hôm nay thành chữ " nàng",dù có ngốc cũng hiểu ra là hắn đã để ý, chấp nhận nàng. Khuôn mặt nhỏ xinh xắn áng lên rặng mây hồng, nàng ngập ngừng định tiến ra.
_" Thiên Kiệt ca..... "
Đúng lúc ấy một hồng y lóe lên, nhào vào lòng hắn. Huyền Thư chua xót, lệ quang óng ánh chực rơi, mím môi quay mặt đi. Hóa ra người hắn gọi không phải nàng.
_" Ách.... Lâm Lan, sao lại là muội? "
Thiên Kiệt giật thót, hắn gọi Linh Huyền Thư, nhưng không nghĩ người xuất hiện lại là tiểu yêu này. Ánh mắt khẽ lướt qua chỗ Linh Huyền Thư ẩn thân.
_" Ân.... Xin lỗi nàng.... "
Thiên Kiệt truyền âm cho Linh Huyền Thư, ánh mắt lóe lên nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhưng ánh mắt Linh Huyền Thư lại lóe lên vẻ hạnh phúc, vì nàng đã rõ. Người hắn nhắc đến là nàng, chỉ là nàng chậm hơn một bước mà thôi.
_" Là sao? Không phải huynh vừa gọi muội đấy thôi... "
Lâm Lan ánh mắt nghi hoặc nhìn vào mắt hắn, khuôn mặt nhỏ xinh rươm rướm nước mắt khiến người khác hận không thể ôm lấy nàng vào lòng, lau nước mắt,an ủi một phen, nhưng lại khiến hắn rối tinh lên, vì hắn sợ nhất là nước mắt nữ nhân.
Đâu có phải hào hoa là kiếp vận sẽ dẫn tới hạnh phúc đâu. Bất đắc dĩ, vốn là thiên ý trêu người a.
Sặc.....
_" Lâm muội.... Có lẽ là một sự hiểu lầm, khuya rồi, huynh đưa muội trở về nhé? "
_" Vì sao? "
......................
_" Ân.... Vì một thân nữ nhi, qua đêm ở một nơi không minh bạch, khó nói a. "
_" Vì sao huynh cho nó là nơi không minh bạch....?"
Ân.....
_" Huynh.... Dù sao nữ nhi qua đêm bên ngoài........ "
Thiên Kiệt lấp lửng, hắn mang ý niệm của Địa Cầu, Con gái qua đêm bên ngoài cũng không có gì đáng nói lắm. Nhưng dị giới này, nữ nhân thủ thân như ngọc, há có thể qua đêm tùy tiện như vậy.
_" Huynh.....huynh ác lắm... "
Lâm Lan lệ châu như mưa rào, một tát hướng mặt hắn đập tới, chỉ nghe chát một tiếng. Nàng xoay người lao ra ngoài, trời xui đất khiến như thế nào lại đâm đầu vào nơi Linh Huyền Thư ẩn thân.
_" Lan muội..... "
_" Huyền Thư tỷ...... Ô.... Ô.... "
Linh Huyền Thư cảm nhận nỗi đau của nàng, cũng không biết phải làm như thế nào, đồng bệnh tương liên. Mình còn không biết làm sao, khuyên nhủ người khác làm sao đây? Duyên kỳ ngộ, Duyên phận,khó cho người trong cuộc. Khi cả hai vốn là như nhau, khuyên nhau, đôi khi sẽ gây ra chuyện hiểu lầm. Nàng khẽ hé mắt nhìn hắn, nhưng Thiên Kiệt đã vô tung từ bao giờ.
................
_" Ách....Ai chơi ác vậy, tý nữa téc đầu.....dkm. "
Trong lúc rối loạn, Thiên Kiệt thuấn di ngay ngọn núi hắn gặp con yêu thú, nhưng lại không nghĩ đến nơi đây đã bị phong ấn kết giới bao phủ. Khiến hắn đập đầu té lăn ra đất, tay xoa trán chửi thề ầm lên. Nhưng đợi hắn hoàn hồn là một đôi mắt to đen yêu mị, mang theo nghi hoặc, sau đó là mừng rỡ kèm theo ngưỡng mộ sâu đậm. Tuyệt sắc giai nhân miệng xinh hé to khi nhìn và nghe thấy giọng nói và thân ảnh của hắn.
_" Ách.... Công chúa điện hạ.... "
Thiên Kiệt chưa kịp định thần, một khí tức qu thuộc ập tới khiến hắn lại cắm cổ chạy mất hút, để lại Triệu Linh Linh vẫn thủ hộ bên bông tuyết đó như chết lặng.
_" Thiên Kiệt....... "
Một luồng hồng y Tiên Tử, siêu phàm thoát tục, Xuất Trần phiêu nhiên xuất hiện nơi hắn vừa xuất hiện đuối theo.
Vụt..... Vụt......
Lại thêm hai Bạch y Tiên Nữ, khí chất, uy nghiêm cũng đồng loạt xuất hiện theo sau hồng y tiên tử nữa xuất hiện, khiến cô công chúa của mảnh Nam Vực này càng chết lặng. Vì nàng nhận ra, một trong hai vị, chính là Linh Lung Huyền Nữ - Linh Huyền Thư vô song bài danh bảng, đóa hoa kiều diễm nhất Nam Vực. Tiên Vương cảnh cường giả duy nhất trong những mỹ nhân của Nam Vực.
.........
Hai người cũng lóe lên đuổi theo hướng hồng y Tiên Tử vừa ly khai kia.
_" Thiên Kiệt ư.... Đó là tên của chàng sao? "
Không lâu sau đó lại có một tiếng gầm, kèm theo một Linh Thú đáp xuống, một thân hình nhỏ xinh yểu điệu nhảy xuống. Miệng khẽ lẩm nhẩm, lệ châu óng ánh.
Trăng lên, trăng tròn, trăng lại khuyết
Tuyết rơi, tuyết phủ, tuyết lại tan
Hoa đẹp, hoa nở, hoa vẫn tàn
Tình nồng, tình thắm, tình vẫn tan
Người hẹn, người hứa, người vẫn quên.
Quên.......
Có hẹn. Có nhớ....... Liệu có quên?.....
Quên quên nhớ nhớ, lệ vẫn rớt
Vô tâm, vô tình lệ vẫn cay
Vẫn là mình đa tình.... Mà thôi.
Ps/ Tác giả:
Ghét con .nhưng luôn up trúng ngày của tập trước phát hành. Chap này viết bừa. Hẹn ace ngày nữa nhá kkk.Chap này say viết bậy thôi. Kkkk