Lúc đầu Dương Quân Sơn vốn tưởng vị tu sĩ lạnh lùng kia chính là người luyện chế đan dược, nhưng sau khi nhìn vào đan dược trong hộp gỗ, Dương Quân Sơn lại bỏ đi ý nghĩ này. Chủ nhân bán đan dược kia muốn người ta ngộ nhận y là đan sư, nên cố tình làm ra vẻ lạnh lùng nhằm gia tăng giá trị của bản thân mà thôi
Dù những đan dược chỉ có cấp bậc là dược đan, dùng linh thảo sử dụng bí pháp ngao chế, sau đó dùng dược nê rồi dùng bí pháp chế thành, nhưng so với hỗn hợp linh thảo cùng dược thảo phổ thông chế thành thuốc dán hiển nhiên là cao minh hơn. Mấy loại đan dược đối với Dương Quân Sơn là Phàm Nhân cảnh sơ nhập tu sĩ là dùng được.
Dương Quân Sơn chú ý tới một hộp đan dược chính là thứ dẫn linh đan mà tu sĩ mới bắt đầu tu luyện dùng được. Loại đan dược này có hữu ích không nhỏ cho việc tu luyện của Dương Quân Sơn.
Chẳng qua là giá cả như thế nào,...
Tu sĩ cao ngạo lãnh đạm ghi giá trên chiếc hộp Hoán Linh đan là năm đồng ngọc tệ!
Năm đồng ngọc tệ. Dương Quân Sơn nhìn chằm chằm trên giá bán mà cảm thấy hàm răng đau nhói. Đan dược kia chỉ là đan dược bình thường, một hộp Hoán Linh đan tối đa đáng giá ba đồng ngọc tệ thôi. Nhưng nơi trấn nhỏ hoang vắng, ngày thường rất nhiều Linh Canh nông, e rằng ngay cả đan dược cũng không thấy được mấy viên. Rõ ràng tu sĩ cao ngạo lãnh đạm kia không hề sợ hãi.
Mặc dù như thế, Dương Quân Sơn vẫn lưu luyến đánh giá viên Hoán Linh đan trong hộp gỗ.
Vị tu sĩ khép hờ ánh mắt, nhìn thiếu niên cứ ngồi trước quầy hàng không muốn đi, nhếch miệng cười nhẹ châm biếm một cái rồi thôi.
Nếu là người khác, vị tu sĩ cao ngạo sớm đã lạnh lùng trách cứ khiến khách phải bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy con đà mã thú ở phía sau lưng thiếu niên, lại nghĩ tới nơi này gần trấn công nha, ông ta lại quyết tâm chờ một chút.
Nhìn thiếu niên biết ngay là hắn cực kỳ khát vọng đan dược của mình. Mỗi hộp đan dược đều có giá mấy đồng ngọc tệ, rõ là thiếu niên không có đến số tiền nọ. Nhưng trông con đà mã thú mà hắn dắt theo, nhất định gia đình của thiếu niên này không thể khinh thường, liên tưởng đến trấn công nhà ở gần đây, vị tu sĩ cao ngạo kết luận nhất định cha mẹ của thiếu niên kia là một vị Vũ Nhân cảnh cao thủ, lúc này đang ở trong trấn công nha.
Những đan dược này là xa xỉ đối với Linh Canh nông tu sĩ bình thường, nhưng nếu là Vũ Nhân cảnh cao thủ, mấy đồng ngọc tệ hiển nhiên là mua được.
Thực ra vị tu sĩ cao ngạo đã đoán đúng phân nửa. Dương Quân Sơn đích thật đang đợi cha mình trở ra. Hắn cũng đích thật muốn mua một hộp Hoán Linh đan. Mặc dù hộp linh đan giá quá cao, nhưng Dương Quân Sơn rất muốn mua ba viên Hoán Linh đan trong hộp.
Kiếp trước Dương Quân Sơn có một thời gian điều nghiên luyện đan chế thuốc, từng tự tay chế thành vài loại đan dược phổ thông dùng để trao đổi qua lại với người khác, miễn cưỡng cũng coi là nửa vị chế đan sư. Hắn cũng từng chế tạo qua Hoán Linh đan.
Vì vậy Dương Quân Sơn có chút hiểu biết về đan dược, nên khi hắn nhìn thấy hộp Hoán Linh đan liền biết ngay vị tu sĩ lãnh đạm kia không phải là chế đan sư. Vì chế đan sư không thể không nhận ra trong số mười viên đan dược trong hộp, có ba viên không phải là loại dùng chưng nấu linh thảo, sau đó tạo ra dược nê rồi chế thành dược đan, mà là do luyện đan sư luyện chế thành linh đan chân chính!
Có lẽ vì thủ pháp luyện chế có vấn đề, mà ba viên linh đan kia trông rất giống với Hoán Linh đan bậc thấp. Nếu kiếp trước Dương Quân Sơn không phải là một vị chế đan sư, đồng thời cũng có một phen khổ công đối với đan dược, sợ cũng không thể dễ dàng phân biệt được hai loại này.
Cửa trấn công nha mở toang, Vũ Nhân cảnh tu sĩ của Hoang Thổ trấn bắt đầu lục tục từ bên trong đi ra, tu sĩ cao ngạo đang khẽ nhắm mắt bỗng lóe lên một tia sáng, bởi vì hắn đã nhìn thấy một vị tu sĩ khôi ngô cũng dẫn theo một con đà mã thú, diện mạo cũng giống với thiếu niên kia. Người sáng suốt vừa thấy đã biết ngay sự quan hệ giữa hai người.
Quả nhiên, khi nhìn thấy vị tu sĩ khôi ngô ấy xuất hiện, thiếu niên vội vàng đứng lên vẻ mặt đầy hưng phấn, đưa tay vẫy vị tu sĩ nọ. Tu sĩ ngạo càng mừng hơn nữa.
Dương Điền Cương thấy Dương Quân Sơn đang đứng ở quầy hàng bán đan dược thì nhíu mày. Lúc nãy trên đường đi đến trấn công nha, ông ta đã chú ý tới cửa hàng này, giá bán đan dược được niêm yết rõ ràng là quá cao so với thực tế. Hơn nữa những đan dược này không có bao nhiêu công dụng đối với Vũ Nhân cảnh tu sĩ. Vì thế Dương Điền Cương không có ý định mua.
- Cha, con muốn mua một hộp dẫn linh đan!
So với việc Dương Quân Sơn có ý muốn mua đan dược, Dương Điền Cương càng kinh ngạc hơn khi hắn lại nhận biết được loại linh đan này. Nhưng mà nhìn người bán đan dược mà xem, Dương Điền Cương tự nhiên nhận định là người này báo cho Dương Quân Sơn biết, thậm chí đã từng nói dụ dỗ Dương Quân Sơn mua đan dược của hắn.
Dương Điền Cương nhìn đan dược trong hộp gỗ. Năm đồng ngọc tệ giá tiền đích thực quá cao, cho dù hắn là Vũ Nhân cảnh tu vi cũng cảm thấy không đáng giá.
Nhưng mà nghĩ tới hai ngày sau con trai sẽ đi Bách Tước sơn, Dương Điền Cương không khỏi mềm lòng. Nhìn tu sĩ áo đen, Dương Điền Cương khẽ cau mày nói:
- Giá cao quá!
----------oOo----------