Trần Tiểu Thiên theo bản năng đem lực chú ý đặt ở bộ vi luồng xoáy khí ở đan điền. Trong phút chốc, ánh mắt của hắn phảng phất như bị một đạo anh sang kỳ dị thu hút, phạm vi nhìn rộng ra dần, và hắn lại dùng "Ánh mắt" đó để rõ ràng nhân thấy tất cả tình hình trong bụng mình. Trong vô thức, Trần Tiểu Thiên dần dần đạt được tình trang nội thị rất quan trong trong tu luyện. Khả năng nội thị là khả năng các tu sĩ dùng thần thức của mình có thể quan sát hết tất cả các bộ phân và kinh mạch bên trong cơ thể, bắt đầu con đường làm chu, con đường “tu” sửa bản thân để tìm ra cái “chân” vinh hằng của thiên địa.
Những gì Trần Tiểu Thiên nhìn được là một mảng không gian kỳ diệu. Tại bộ vi ở dưới rốn một tấc vuông tràn ngập một đoàn vật thể màu đỏ nhạt. Trần Tiểu Thiên không cách nào hiểu rõ tính chất những thứ màu đỏ kia. Chung tựa như một đoàn mây mù, ở trong bụng nhu hòa chậm rãi nhích động, khó nắm bắt. Mặc dù nhìn không thấy giới hạn, nhưng quầng đỏ này lại bị một tầng lực lượng vô hình bao vây, khiến no ngưng tụ và không tiêu tan.
Ở giữa đoàn hồng vụ này có một xoáy khỉ thật nhỏ màu trắng. Đầu tiên nhìn thấy nó, Trần Tiểu Thiên liền nhớ tới lỗ đen ở giữa những hê thiên hà, Ví dụ như ngân hà chẳng hạn. Vô số ánh sáng nhỏ xỉu khó có thể phân biệt được tụ tập ở chung quanh chỗ này, cùng xoay tròn chậm rãi theo phương hướng ngược chiều kim đồng hồ, tạo thành một nước xoáy hình dáng xoáy trôn ốc.
Theo phều khí xoay tròn, những ánh sáng mảnh nhỏ vừa dung hợp vơi tốc độ chậm chạp, vừa từ trong đám sương mù đo hút lấy nhiều tia rất nhỏ khác. Những tia khỉ này màu đen nhàn nhạt, mặc dù đã yên lặng đã lâu trong đan điền, nhưng tâm thần vừa chạm vào, Trần Tiểu Thiên vẫn có thể cảm thấy tim đập một trận rất nhanh. Những thứ khí này tràn đầy sự tức giận, cừu hận, cuồng nhiệt, hung ác, bị thương, không cam lòng... Trong cơ thể Trần Tiểu Thiên truyền đến từng tiếng gầm thét, giống như thú dữ thời Hồng Hoang không ngừng gam gừ trong huyết mạch. Khi bị thần thức của hắn chạm tới, chúng lại một lần nữa lộ ra vẻ dữ tợn khó trêu.
Thái dương và mạch máu Trần Tiểu Thiên lúc này có thắt dữ dội. Mặt mày hắn méo mó, toát ra vẻ cực độ hung ác cùng dục vọng giết chóc. Nếu như Tôn mặt thẹo hoặc Qua Long còn ở chỗ này, Trần Tiểu Thiên sẽ không chút do dự xé xác chúng ra, mở rộng xương thịt bọn chúng, tra lại cái sỉ nhục máu và huyết mà chúng đã gây cho hắn, biến bọn chúng thành những mảnh vụn.
Đang lúc Trần Tiểu Thiên sắp bị tâm ma của tù binh làm cho điên loạn, dòng khí toàn màu trắng bỗng nhiên khuếch trương, tản mát ra một cổ khí tức nhu hòa.
Luồng khí tức này hóa giải sự phẫn hận trong lòng Trần Tiểu Thiên, khiến huyết mạch căng phồng dần dần bình thản xuống. Khí toàn vẫn không dừng lại ngừng nghỉ, mà xuyên thấu qua tầng bình chướng vô hình, chảy vào trong một cái thông đạo thật nhỏ.
Theo luồng khí ấm từ đan điền dâng lên này, Trần Tiểu Thiên lần nữa dùng "Ánh mắt" nhìn được một màn kỳ cảnh. Ở trong thân thể của hắn hiện ra một loạt đương nhỏ mà mắt thường kho có thể nhìn thấy được. Nó mang theo luồng ánh sáng trắng bóng, từ đan điền chui dọc theo người đến đáy xương chậu, sau đó chui qua xương châu, do theo cột sống từ từ chạy lên.
Luồng khí lưu từ đan điền xông ra giống như một vật thể có sinh mênh, trong người có thể tự phát lưu động. Theo chân khí vận hành, một đạo bạch quang tản ra các kinh lạc trong trong cơ thể Trần Tiểu Thiên, khiến các kinh lạc này hiện lên rất rõ ràng, có búi có mắc, có nứt thắt giống như mạng nhện vậy.
Trần Tiểu Thiên có nghe nói qua khái niệm về kinh lạc. Hắn biết bọn chung không giống như mạch máu, da thịt hay là cốt thể. Mặc dù vô số điển tịch ghi lại kinh lạc cơ thể người, hơn nữa cặn kẽ vẽ ra những đường nhỏ mà bọn chúng vận hành, nhưng giải phẫu học thời hiện đại không hề tìm được bất kỳ đường kinh mạch thực tế tồn tại hay căn cứ chính xác xác nhận nào. Vì vậy, rất nhiều người cho rằng kinh lạc không tồn tại, chẳng qua là người cổ phán đoán cùng hư cấu ra mà thôi. Khoa học không tin vật thể không tồn tại.
Nhưng vào giờ khắc này, Trần Tiểu Thiên biết được bọn chúng quả thật tồn tại. Bởi vì hắn thấy được chúng tồn tại ở trong cơ thể mình vô cùng rõ ràng. Hắn giống như một đứa bé mới vừa phát hiện ra ngoài rốn của mình còn có những thứ khác nữa, tò mò quan sát thân thể hoàn toàn xa lạ.
Trải rộng ở nôi thể tổng cộng có mười hai chủ mạch quán thông trên dưới, mười lăm nhánh con giao tiếp lẫn nhau, ngoài ra còn có tám kinh mạch kỳ dị, cùng với huyết đạo là những nơi hôi tụ của kinh lạc, hắn môn man đếm, quả nhiên có tới ba trăm sáu mươi mốt huyệt đạo. Đó là chưa kể cái vòng kỳ quái như dây chuyền với mặt đá kỳ dị chìm sâu gắn kết vào tâm mạch của hắn, giống như một vật thể ngoài lại ăn thông lên đến thái dương huyệt, tạo thành một bộ phận kỳ dị giống như một máy bơm nước của thời hiện đại vậy.
Những thứ kinh lạc ở trong người hắn lần lượt thay đổi liên tiếp, tạo thành vô số lối đi. Từ đan điền, chúng tản mát ra những cơ quan nôi tạng, dọc theo mạch máu tự vận chuyển. Thứ chúng vân chuyển là dòng khí trắng bạch kỳ di, trước hết từ đan điền trầm xuống đến xương chậu, sau đó chạy dọc lên cột sống, kéo dài cho đến đỉnh đầu, rồi chạy xuống trán qua giữa lông mày, từ dưới mũi thông qua đỉnh của đầu lưỡi, chảy xuống cuống họng, theo kinh lạc giữa ngực vân chuyển xuống bụng, vân hành đủ một chu thiên, trở về đến đan điền với đám sương mù màu hồng kia, một lần nữa dung nhập vào phễu khí xoay tròn.
Theo chân khí vận hành, mỗi một tế bào thân thể phảng phất như tái sinh một lần nữa, phân chia tách đôi rồi lại tách đôi cuồn cuộn không dứt sinh cơ. Sự đau đớn của cơ thể tựa hồ biến mất, bao mệt mỏi cùng khát khao không cánh mà bay. Cái loại cảm giác nầy Thật kỳ diệu, khiến cho Trần Tiểu Thiên cơ hồ cảm thấy là mình đạt được một sinh mệnh mới tinh.
Trong bóng tối lao tù nơi này, Trần Tiểu Thiên lần đầu tiên đụng chạm đến sự huyền bí của sinh mệnh.
Trần Tiểu Thiên biết, hết thảy điều này là ân huệ của Vương Triết, cũng như cái luồng sét trắng và tím kỳ dị kia. Dĩ nhiên, sinh tử căn trong người của hắn là cơ sở, còn Vương Triết thì đã không tiếc hao phí chân nguyên, tạo dựng cho hắn căn cơ tu luyện. Điều này đã khiến cho hắn ở trong tình huống không biết gì cả, vượt qua sự khổ tu lúc ban đầu, đạt đến trình độ nội thị, tận mắt thấy kinh lạc trong cơ thể mình, rút ngắn ít nhất mười năm tu luyện khô khan.
Điều Trần Tiểu Thiên không biết chính là, những khí tức tử vong mà hắn hấp thu được trên chiến trường, thông qua sinh tử trải qua đoạn đường cực khổ đã hao tổn đi nhiều, số còn dư lại, rốt cục đã ở trong thời khắc kỳ dị này ổn định căn cơ, trở thành một phần chân nguyên của hắn. Mặc dù nó nhỏ bé, chỉ sánh với tu vi của tu sĩ ở bậc luyện khí kỳ tầng , nhưng ý nghĩa không phai tầm thường.
Thời gian tựa hồ đi qua thật lâu, khi Trần Tiểu Thiên mở mắt, một lần nữa đem lực chú ý trở lại ra ngoài, thì cây nến to kia đã đốt đi một nửa.
Phía ngoài, hang tối âm u không một tiếng động. Mặt thẹo, Qua Long, A cơ man không tái xuất hiện, giống như là đem Trần Tiểu Thiên quên lãng ở chọn địa lao lạnh như băng này.
Trần Tiểu Thiên một lần nữa thử đẩy cánh cửa gỗ. Mặc dù thân thể hắn đã thoát thai hoán cốt, cảm giác rất có thành tựu, nhưng Trần Tiểu Thiên cũng lấy làm tiếc phát hiện rằng, bản thân hắn tựa hồ cũng không lợi hại so với trước bao nhiêu. Cửa gỗ vốn không cách nào nhúc nhích, bây giờ cũng không thể đẩy bung ra. Xem ra, cái loại đả thông hai mạch nhâm đốc, trong một đêm biến thân thành siêu cấp cao thủ như trong thần thoại hay tiểu thuyết kiếm hiệp không áp dụng được với hắn rồi.
Trần Tiểu Thiên chán nản ngồi xuống. Ngày mai, có lẽ hắn cũng phải bước lên đài cao cho mọi người “tôn sùng”, sờ vai bóp chân, há răng kiểm tra mấy cái lỗ sâu xong rơi trở thành đầy tớ của người ta mua về. Ngoa lặc cá tào! Không biết lão tử đáng giá bao nhiêu tiên, mười lượng bạc? Hay là hai mươi lượng bạc?
Trong yên tĩnh, một chuỗi thanh âm vui mừng vang lên, tựa như một loạt tiếng chuông bạc, nhẹ nhàng vong tới, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở ngoài cưa gỗ.
Cửa mở, A cơ man bước vào. Dự cảm bất tường của Trần Tiểu Thiên không trở thành sự thật. Nàng này mặc quần áo nghiêm chỉnh, mái tóc một sợi không loạn, trên tay có thêm một cái hũ.
Tôn mặt thẹo thò đầu qua cửa lao, nhìn Trần Tiểu Thiên "Hừ hừ" cười lạnh hai tiếng.
Chờ Tôn mặt thẹo đi xa, Trần Tiểu Thiên nói:
- Thì ra là cô đi lấy đồ ăn. Ta còn tưởng rằng...
Trần Tiểu Thiên gượng cười, nhận lấy cái hũ trong tay nàng. Trong cái hũ có gạo tẻ nấu chín. Mặc dù hai canh giờ hắn phải ăn khẩu phần gấp bốn người ăn mới đủ, nhưng lúc này cơm canh vào bụng có vẻ đã vô ích rơi. Lần hành công vừa rơi khiến cho thể xác, tinh thần của hắn tươi tỉnh khỏe khoắn hẳn. Trần Tiểu Thiên miễn cưỡng lấy chứ cơm nếm thử, cảm thấy hơi có chút thô ráp, nhưng xác xác thật thật là thức ăn có thể ăn được.
"Di " A cơ man kinh ngạc hỏi
- Thương thế của ngươi lành rồi a?
Trần Tiểu Thiên nhìn ngón tay suýt bị dập nát của mình, chúng bị Qua Long dùng giày giẫm suýt gãy, vỡ tóe ra. hiện giờ vết thương đã khép miệng lại, nhìn qua phảng phất hoàn hảo như lúc ban đầu, ngay cả nhũng vết dơ ban cũng biến mất. Hắn vội vàng sờ sờ trán cùng đôi môi của mình, nơi đó vết thương cũng đã bình phục, chẳng qua là ấn lên còn có chút đau đớn mà thôi.
Đây đại khái chính là sự kỳ diệu của sinh tử căn. Trần Tiểu Thiên làm mặt quỷ, giả vờ pha trò:
- Mạng của ta lớn lắm, bọn chúng đánh không chết đâu.
A cơ man duỗi dài cổ ra nhìn cổ hắn:
- Còn có một chỗ chưa lành.
Trần Tiểu Thiên sờ sờ cổ, dấu vết khắc ấn ký nô lệ đã xâm nhập da thịt, sờ lên lồi lõm không bình thường.
- In dấu gì vây?
- Là dấu hiệu của thương quán. Phía trên có hình một con hồ ly, phía dưới là danh xưng của thương quán.
Trần Tiểu Thiên cười khổ hỏi:
- Cô nhìn giỏi quá vậy. Nhũng chữ này khắc lên da thịt mà cô cũng nhận được sao?
A cơ man nói:
- Thương quán ở mỗi đầy tớ đều ủi khắc lên dấu hiệu đồng dạng. Thấy nhiều vây rồi, tự nhiên nhận được.
Trần Tiểu Thiên tò mò hỏi:
- Cô cũng có vết khắc sao?
- Không có.
A cơ man mỉm cười.
- Vậy cô có dấu hiệu gì khác?
- Ờ nơi này!
A cơ man ưỡn cái bụng tuyết trắng lên, chỉ chỉ vào viên châu tròn ở rốn:
- Bọn chúng xỏ cho ta đeo nó, gọi là đổ tề châu, phía trên có tên của thương quán. Khách nhân mua về nếu không thích, có thể đổi đi.
Viên châu khảm vào cái rốn nhỏ xinh xắn khêu gợi của thiếu nữ, khẽ rung rinh, ở trên quả nhiên có khắc hai chữ: "Bạch hồ".