Một lát sau, nữ đồng lại chạy trở về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng biểu lộ , vừa chạy bên cạnh gọi: "Đại huynh, Đại huynh, cháo không nhiều lắm rồi! Không nhiều lắm rồi! Ai ôi!!! —— ô ô ——" nhưng lại nữ đồng không cẩn thận bị một hố đất hãm đổ, đến rồi cái miệng gặm đất, sau đó lại đứng lên, cũng không lo nổi đập trên người bùn đất, tiếp tục một bên khóc, một bên lại gọi: "Ô ô, cháo không hơn nhiều, ô ô ---- không nhiều lắm ----", cũng không biết là vì dập đầu đau hay là bởi vì cháo nhanh không có.
"Đại Lang, ngươi xem?" Bên cạnh một cái khác trương chiếu lên đang ngồi lấy một gã chừng ba mươi tuổi phu nhân, hơi có chút tư sắc, lúc này chính thả ra trong tay may vá quần áo, một bên cho nữ đồng xoa nắn dậy bị thương bàn tay nhỏ bé, một bên cẩn thận hướng phía nằm trẻ trung cường tráng nói ra.
"Ah ~" trẻ trung cường tráng nghe được phu nhân lời mà nói..., chậm rãi mở mắt ra, vốn là ngáp một cái, dụi dụi con mắt, sau đó tại chiếu lên trực tiếp đến rồi một cái lý ngư đả đĩnh (*bật dậy), thân thể đón lấy liền đứng lên, "Cót ca cót két ~" theo trẻ trung cường tráng một bên hoạt động gân cốt, trên người các đốt ngón tay phát ra trận trận thanh vang dội, xem bộ dáng này, nhất định là luyện qua hai tay.
"Nhị Lang, cầm lên gia hỏa thập, cùng Đại huynh đi lấy gạo!" Trẻ trung cường tráng hoạt động hết gân cốt, đem trên người có chút tóc thiu kẹp áo một thoát, lộ ra tinh anh thân thể, ở trên mấy cái dài ngắn không đồng nhất vết sẹo lộ ra hơi có chút dữ tợn.
"Ai ~ sớm chuẩn bị xong ~" bên cạnh một danh khác mười hai mười ba tuổi tiểu tử vắt mũi chưa sạch lúc này liền vui mừng đáp, cử đi cử động trong tay cầm một cái hồ lô lớn hồ lô, ra hiệu sớm tựu đợi đến rồi.
"Cái kia phá hồ lô đỉnh cái khỉ gió dùng, cầm cái kia!" Trẻ trung cường tráng nhìn thoáng qua lớn hồ lô, quặm mặt lại quát lớn một câu, sau đó chỉ vào chiếu một cái đằng trước thùng gỗ nhỏ nói ra, đoán chừng ba cái hồ lô cũng không chống đỡ được một cái thùng gỗ nhỏ thịnh hơn nhiều.
Quát lớn đã xong thiếu niên, trẻ trung cường tráng xem xét bốn phía, rồi sau đó xoay người nhặt lên một vật, nhưng lại chiếu lên ngủ gối lên một khối gạch xanh, phóng trong tay ước lượng sức nặng, sau đó nghênh ngang hướng cái kia xa xa cháo xe đi đến.
Tiểu tử vắt mũi chưa sạch dạ dạ không biết nói cái gì, phu nhân biết tiểu tử này từ nhỏ đã sợ hắn vị này Đại huynh, cái này cũng khó trách, mà ngay cả chính cô ta cũng có chút sợ hãi chính hắn một trên danh nghĩa con trai.
Vì cái gì nói như thế đâu này?
Thì ra cái này trẻ trung cường tráng cũng không phải phu nhân thân sinh, phu nhân nguyên bản chính là một ở nông thôn tiểu địa chủ thiếp thất, trẻ trung cường tráng chính là tiểu địa chủ trưởng tử, gọi là gọi là Vạn Thanh Bình. Thế nhưng mà sinh ra thiếu gia thân thể nhưng không có thiếu gia mệnh, tiểu địa chủ, cũng chính là Vạn Thanh Bình phụ thân tốt đánh bạc, tại Vạn Thanh Bình chín tuổi năm đó thua sạch gia sản, bị người mỗi ngày ép trả nợ, vì vậy liền nhảy sông kết thúc bản thân tánh mạng, lưu lại ba đứa hài tử cùng hai cái nhu nhược phu nhân. Trong nhà lúc này đã là nghèo rớt mồng tơi, phàm là hơi chút đáng giá chút ít đồ vật sớm đã bị chủ nợ cho lấy đi gán nợ rồi.
Chịu không được nghèo, vì vậy Vạn Thanh Bình mẫu thân liền vứt bỏ con út cùng một cái du thương chạy, đầy nhà chỉ còn lại có người này tiểu thiếp cũng chính là phụ nhân này, Nhị Lang cũng chính là tiểu tử vắt mũi chưa sạch, lúc ấy vẫn là vừa ra đời không lâu nữ đồng, lại có chính là Vạn Thanh Bình.
Khá tốt năm đó tiểu địa chủ cũng có một chút bạn bè, cái này tiếp tế một đạo, cái kia cứu tế một phần, cơ một chầu no bụng một chầu, thật cũng không lại để cho bốn người làm mất mạng. Phụ thân không thua sạch điền sản ruộng đất lúc trước, ngược lại cũng có chút tích súc, Vạn Thanh Bình bởi vì theo khi sáu tuổi vỡ lòng, đến chín tuổi thời điểm, cũng là tính toán đọc ba năm sách, vì vậy liền tại đây năm bị tiểu địa chủ một cái bạn bè tiếp vào nhà mình cho mình hài tử trở thành cái thư đồng.
Vạn Thanh Bình ở đằng kia hộ hảo tâm nhân gia trong ngây người sáu năm, làm cho người ta làm thư đồng tiếp tục học đi một tí sách, không biết làm sao tư chất có hạn, đồng thời cũng đúng đọc sách không thế nào để bụng, văn vẻ nhưng lại làm không được, nhưng dầu gì cũng xem như học qua bảy tám năm sách, coi như là vải thô quần thủng - dân thường.
Vạn Thanh Bình tại phụ thân bạn bè trong nhà thích nhất cũng không phải là những cái...kia chó má văn vẻ, thích nhất là theo chân gia đình kia hộ viện tập luyện võ nghệ, mấy năm trôi qua, đổ coi như là hơi biết võ kỹ, mười lăm tuổi hắn chống lại hai gã trẻ trung cường tráng cũng có thể không rơi vào thế hạ phong.
Mười lăm tuổi năm đó, bởi vì ngày bình thường nghe cái kia hộ viện giảng một ít chuyện trên giang hồ, nghe được Vạn Thanh Bình nhiệt huyết sôi trào, chính là có thêm mộng tưởng thời điểm, Vạn Thanh Bình không kiên nhẫn cứ như vậy làm cho người ta đem cả đời gia phó, mặc dù nói tự mình một người không lo ăn uống, nhưng là đọc qua sách, biết chuyện lý hắn cho rằng tiếp tục như vậy tóm lại không thể có bao nhiêu tiền đồ, vì vậy liền rời đi gia đình kia, ỷ vào một hai tên Đại Hán không tới gần được thô thiển võ nghệ đến phụ cận trên thị trấn một nhà duy nhất thanh lâu trở thành tay chân.
Thanh lâu tay chân có bốn cái, tay chân thủ lĩnh võ nghệ so với kia cái hộ viện mạnh hơn nhiều, gặp Vạn Thanh Bình cơ linh lại hiểu biết chữ nghĩa, vì vậy thu Vạn Thanh Bình làm đồ đệ, Vạn Thanh Bình đối với đọc sách không làm sao có hứng nổi, nhưng đối với võ nghệ rất là để bụng.
Gia đạo suy tàn, từ nhỏ làm cho người ta đem nô làm bộc, điều này làm cho trước kia cũng là thiếu gia hắn rất là không cam lòng, tuy nhiên tại gia đình kia cũng không chịu đến khắt khe, khe khắt. Tại thanh lâu ba năm ở giữa lại tiếp xúc các loại tam giáo cửu lưu chi nhân, tinh tường nhận thức đến cái này ăn thịt người xã hội, không có võ nghệ kề bên người cùng cứng rắn tâm địa là sống không nổi, vì vậy càng phát đem sư phó giáo cho mình võ nghệ luyện chịu khó.
Mặc dù mình sư phó võ nghệ phóng trong giang hồ cũng không quá đáng là tam lưu tiêu chuẩn, nhưng dù sao cũng là nhập lưu rồi. Không nên xem thường tam lưu võ nghệ dường như không ngờ, sư phụ mình tầm thường tám chín cái tráng hán cũng không là đối thủ, hiện tại Vạn Thanh Bình tuy nhiên không tới cái kia phân thượng, nhưng là có thể chống đỡ bốn, năm cái tráng hán.
Thanh lâu tự nhiên không phải địa phương tốt gì, tam giáo cửu lưu người đều có, Vạn Thanh Bình học được một thân công phu, nhưng là học không ít thói hư tật xấu, thô tục nếu như thả nói, cái kia có thể nói lên cả buổi không giống nhau, trong lúc còn cùng trên thị trấn một ít vô lại (*vỏ xanh) xưng huynh gọi đệ, thu về hỏa ra, chuồn vào trong nạy ra khóa, lấn đi lũng đoạn thị trường, ngay tại chỗ xem như xấu phố thanh danh.
Trộm đạo, xảo trá vơ vét tài sản có được tiền tài bất nghĩa đại bộ phận đều dùng làm luyện võ, dù sao nghèo văn giàu võ cũng không phải một câu lí do thoái thác, không có có một ít dược liệu phụ tá, luyện võ thương thân vô cùng, khá tốt hắn người sư phụ kia còn phụ cấp một bộ phận.
Một phần nhỏ tiền tài dùng để duy trì người một nhà sinh hoạt, miễn cưỡng sống qua ngày.
Những năm này cái nhà này toàn bộ nhờ Vạn Thanh Bình chèo chống, ở bên ngoài đánh chết cẩu, thịt chó mang về nhà tiến vào bụng, chuồn vào trong nạy ra khóa lừa gạt thương hộ có được tiền, đổi thành thóc gạo, không đói chết. Mặc kệ Vạn Thanh Bình người ở bên ngoài xem ra là nhiều sao đáng ghét, thế nhưng mà phu nhân biết Vạn Thanh Bình chính là cái nhà này trụ cột, là hai cái vị thành niên hài tử huynh trưởng, huynh trưởng như cha.
Năm đó Vạn Thanh Bình lần thứ nhất mang thịt chó về nhà, phu nhân còn từng khuyên nhủ qua, nhưng là Vạn Thanh Bình chỉ câu nói đầu tiên ngăn chặn phu nhân miệng: Thói đời, chúng ta những...này tiện mệnh chi nhân, sống không thoải mái, tâm địa cứng rắn, mới có thể không đói chết, bằng không chúng ta há có thể ăn được thịt chó?
Trước đó vài ngày trời giáng mưa to, ba ngày không ngừng, Xích Thủy sông đều bại đê, bao phủ không ít ruộng đồng, chung quanh mấy cái thành trì ba mươi mấy người thôn trấn đều hủy, kể cả Vạn Thanh Bình nhà chính là cái kia thôn trấn. Ngàn vạn nạn dân lưu lạc các nơi, Vạn Thanh Bình rơi vào đường cùng cũng mang theo Nhị nương vẫn còn Nhị nương hai cái hài tử đi ra kiếm ăn, bọn hắn thuộc về Xích Thủy giữ trật tự đô thị hạt, tự nhiên tìm nơi nương tựa đến nơi đây rồi.
Tiểu tử vắt mũi chưa sạch đi theo nhà mình Đại huynh sau lưng, đi tới bốn nhóm hàng dài cái đuôi chỗ, chỉ là Vạn Thanh Bình bước chân ngừng cũng không ngừng, trực tiếp đi phía trước đi vào cháo bên cạnh xe, thăm dò nhìn một cái thịnh cháo thùng lớn, tự nhủ: "Mạn Mạn cái này tiểu nha đầu, lại dám lừa gạt cùng ta, cháo mới bỏ qua một nửa, không thể ăn, càng đi dưới đáy, mới càng nhiều, càng kháng đói!"
Nói xong đẩy về sau vài bước, mọi nơi tìm sờ tới sờ lui , đợi nhìn thấy cách đó không xa đạo kia thướt tha thân ảnh, Vạn Thanh Bình ánh mắt sáng lên: "Tốt tư thái, sánh được thanh lâu hoa khôi rồi, khép hai chân lại không có khe hở, còn là một chim non!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: