Tiên Lộ Truy Thê

chương 54: sa bẫy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>

Người đăng: PeaGod

Thú thực trong dạ Quỷ Bảo lúc này đã sinh ra mấy phần thoái ý. Hoan Lạc am trước mặt mình đây, hắn chẳng muốn tiến vào. Hắn cảm thấy nó rất là không ổn. Song, khoảnh khắc thụt lùi, trong đầu hắn lại chợt hiện lên hình bóng Tuyết Nữ.

Không như hắn mường tượng lúc ban đầu, tung tích của Tuyết Nữ thực chẳng dễ gì tra ra được. Những kẻ tu tiên rất khó tìm, tìm được chưa chắc đã đúng người hiểu biết. Nhưng vị Ngọc Vân am chủ của Hoan Lạc am này lại khác. Theo như lời Lạc Mai am chủ thì y thị kiến thức rất rộng, đối với các tông môn ở tại phương nam này nhận thức khá rõ. Nói cách khác, vị Ngọc Vân am chủ kia rất có khả năng đã nhìn thấy, hoặc là đã từng nghe qua về môn phái nơi mà Tuyết Nữ đang cư ngụ.

Cơ hội trước mắt, nếu quay lưng từ bỏ thì Quỷ Bảo chẳng cam.

Sau một thoáng lưỡng lự cuối cùng Quỷ Bảo cũng quyết định theo gót ni cô Diệu Lâm tiến vào bên trong Hoan Lạc am.

Phía trước, ni cô Diệu Lâm mỉm cười rất tình tứ, rồi yểu điệu bước đi. Hai chân nàng thoăn thoắt, chớp mắt đã kéo xa khoảng cách với Quỷ Bảo.

"Khinh công thật không tầm thường".

Quỷ Bảo nhíu mày. Tới lúc này hắn đã có thể khẳng định ni cô Diệu Lâm cũng chả phải dạng vừa.

Đề thăng tốc độ, hắn mau chóng đuổi theo.

Ni am hoang vắng u tịch, ngoài những cành cây trơ trọi lá thì cũng chỉ còn các kiến trúc chung quanh. Đi được một lúc Quỷ Bảo chợt dừng lại. Phía trước, ni cô Diệu Lâm mới nghi hoặc hỏi: "Quỷ thí chủ, sao không đi tiếp?".

"Tiểu sư phụ rốt cuộc là ai?" Quỷ Bảo chất vấn, nét mặt rất là nghiêm túc.

Hắn không thể không nghi. Vị ni cô trước mặt, đối phương hoàn toàn nắm rõ đường đi nước bước bên trong Hoan Lạc am, điều này cho thấy đây đã chẳng phải lần đầu tiên nàng đến.

Lạc Mai am chủ nói Ngọc Vân am chủ của Hoan Lạc am này đã trở nên sa đoạ, hiện chính là một kẻ bại hoại của Phật môn. Thời điểm nhắc đến vị lão ni ấy còn tỏ rõ thái độ chán ghét, như thế chẳng lý gì ni cô Diệu Lâm - đệ tử của bà - lại có quan hệ với Hoan Lạc am được.

Mà... ngẫm cũng thật quái lạ. Lạc Mai am chủ kia đã phiền lòng như vậy, cớ gì lại không ra tay thu phục?

Đánh không lại? Vậy thì cũng không nên tiếp tục lưu ở nơi này mới đúng. Phải biết khoảng cách giữa Lạc Mai am và Hoan Lạc am vốn chả xa xôi gì...

Lạc Mai am, Hoan Lạc am, rốt cuộc thì đôi bên có dính líu gì hay không? Ở trong quá khứ, Lạc Mai am chủ và Ngọc Vân am chủ, quan hệ của hai người lại là gì?

Đối lập với sự căng thẳng của Quỷ Bảo, ni cô Diệu Lâm cười khanh khách: "Quỷ thí chủ, thí chủ hỏi cái gì vậy? Tiểu ni dĩ nhiên là Diệu Lâm, ni cô của Lạc Mai am. Quỷ thí chủ không phải đã biết hay sao mà còn hỏi?".

"Tiểu sư phụ, ta thấy đối với Hoan Lạc am này tiểu sư phụ rất thông thạo?" Quỷ Bảo tiếp tục dò xét.

Ni cô Diệu Lâm "À" một tiếng, vẫn giữ tiếu ý trên môi: "Ra là thí chủ bận tâm điều này".

"Quỷ thí chủ, có một chuyện thí chủ còn chưa biết. Vị Ngọc Vân am chủ của nơi đây và sư phụ của tiểu ni trước đây vốn dĩ là đồng môn. Đôi bên đã từng có quan hệ rất tốt, vẫn thường xuyên qua lại. Dựa theo bối phận tiểu ni còn phải gọi Ngọc Vân am chủ một tiếng sư thúc".

Quả nhiên là có quan hệ.

Quỷ Bảo tiếp tục đưa ra nghi vấn: "Theo như lời tiểu sư phụ thì tuổi tác của Ngọc Vân am chủ hẳn đã không còn trẻ nữa. Thế nhưng khi nãy tiểu sư phụ lại bảo với ta Ngọc Vân am chủ là một mỹ nhân nhan sắc tuyệt trần, trước sau không phải quá mâu thuẫn hay sao?".

"Quỷ thí chủ thật là thích bắt bẻ người ta".

Ni cô Diệu Lâm nguýt dài một cái, nói tiếp: "Quỷ thí chủ, ta quan sát thấy khí chất của thí chủ rất không tầm thường, ắt cũng là người tu luyện. Thí chủ lẽ nào không biết tu tiên giả có rất nhiều phương pháp để bảo dưỡng dung nhan?".

"Ngọc Vân am chủ cũng không giống sư phụ tiểu ni, bà ấy rất chú trọng giữ gìn nhan sắc. Tuy rằng tuổi tác đã cao song nếu chưa biết gốc gác thân phận, thường nhân nhìn vào dám cá ai cũng đều sẽ cho Ngọc Vân am chủ là một thiếu nữ mười tám đôi mươi".

"Tiểu ni nói thế, Quỷ thí chủ đã hiểu rồi chứ?".

Quỷ Bảo thoáng im lặng. Qua vài giây, hắn đang toan mở miệng thì phía trước ni cô Diệu Lâm đã chuyển mình bước đi.

"Quỷ thí chủ nếu có điều lo sợ thì cứ theo lối cũ quay về, không cần phải đi tiếp làm chi".

Khẽ nhíu mày, Quỷ Bảo rốt cuộc vẫn là nối gót theo sau.

...

Ni cô Diệu Lâm càng đi càng nhanh, Quỷ Bảo phải cố gắng mới theo kịp. Quanh co mấy bận, lúc này cả hai đã tiến vào một vườn hoa. Ở đây hoa cỏ không nhiều, đâu độ năm bảy bước chân. Thêm nữa thì nhiều cây đã sớm héo rũ, có vẻ hiếm khi được người chăm sóc.

"Đợp!".

Ni cô Diệu Lâm đạp lên một hòn đá nằm ở ngang đường, phi thân bay qua khỏi những cây hoa tàn úa. Vừa đi tới, Quỷ Bảo cũng tương tự làm theo, tung người lên không trung.

Không may, thời điểm hạ xuống, hắn đã gặp phải một trở ngại lớn.

Trước đó ni cô Diệu Lâm hạ chân xuống đất thì không sao, nhưng đến khi Quỷ Bảo hắn vừa buông mình xuống, dị biến liền phát sinh. Mặt đất bên dưới, nó bỗng đột ngột mở ra. Thế là thân hình hắn liền rơi tụt xuống.

Không xong!

Dạ thầm hô bất ổn, Quỷ Bảo vội điều động linh lực hòng bay ngược trở lên.

Tiếc rằng đã muộn.

Từ bên trên, trong tiếng ầm ầm vang vọng, một tấm sắt dày bề mặt phủ đầy đinh nhọn ngay lập tức rơi xuống, đem ý định của Quỷ Bảo hoàn toàn chặt đứt.

Quỷ Bảo không biết tính sao, đành phải xả hết chân khí rồi từ từ để cho người rơi lọt xuống địa đạo.

Kế đó lại "Ầm” một tiếng vang lên, tấm sắt dày đã chắn lấp phía trên.

Địa huyệt sâu hơn ba trượng nhưng bề mặt thì chẳng rộng lắm, chỉ chừng tám chín thước. Trên bốn vách tường có những cái lỗ lớn nhỏ khác nhau, lớn thì to bằng bàn tay, còn nhỏ thì chỉ bằng ngón tay út.

Quỷ Bảo vừa hạ mình xuống mặt đất, liền đưa mắt liếc nhanh để xem xét tình thế xung quanh. Sau khi nhìn thấy những lỗ hổng trên bốn vách tường, hắn liền cau mày.

Theo suy đoán của hắn thì những cái lỗ hổng lớn nhỏ kia nhất định có ẩn chứa cạm bẫy. Hắn khẩn trương tìm cách thoát ra.

Song, hết thảy đều vô dụng. Địa huyệt tuy không rộng nhưng đều được bao bọc bởi những loại sắt thép vô cùng cứng rắn, quyết không thể nhờ vào một chút công phu cùng đạo thuật cơ bản mà khai thông được.

Nhận thức được tình cảnh, Quỷ Bảo biết mình không có cách nào trốn thoát được nên chuyển mắt nhìn lên bên trên địa huyệt.

Vừa hay từ bên trên có tiếng cười dâm đãng của Diệu Lâm vọng xuống.

Nghe thanh âm như đang giễu cợt, Quỷ Bảo vừa lo vừa giận, cao giọng nói: "Tiểu sư phụ, ngươi giam ta trong địa huyệt này là có ý gì?!".

Diệu Lâm cười to: "Tiểu ni đã tốn công dẫn thí chủ tới đây, tự nhiên là có ý. Tình ý a".

Tiếu ý dần phai, khuôn mặt ni cô Diệu Lâm sinh ra mấy phần trang nghiêm: "Tiểu ni có một việc không được rõ ràng cho lắm, mong là Quỷ thí chủ có thể giải đáp cho".

Cũng chẳng đợi người ưng thuận thì ni cô Diệu Lâm đã liền hỏi ngay: "Ban đầu thí chủ vào trong am, có phải đã chính tay thắp ba nén nhang trên bàn thờ Phật không?".

Quỷ Bảo nhớ lại, lòng sinh nghi hoặc. Hắn không biết tại sao đối phương lại đem chuyện đó nhắc lại vào lúc này.

Vào miếu thì phải thắp nhang, đó là chuyện thường tình, hà tất phải hỏi? Lẽ nào...

"Ba nén nhang đó không lẽ có gì bất ổn?".

Ni cô Diệu Lâm khẽ cười: "Thí chủ nhận thấy hương vị của ba nén nhang đó như thế nào?".

"Quỷ thí chủ, mạng thí chủ đang ở trong tay tiểu ni, nên trả lời thì hơn".

Quỷ Bảo một bên âm thầm suy tính, theo lời hồi âm: "Mùi hương thanh nhã, không giống những loại nhang bình thường".

Ni cô Diệu Lâm lại hỏi tiếp: "Thí chủ ở trong thiền phòng chuyện trò cùng Am chủ ta, đã uống một ly trà phải không?".

"Đúng vậy." Quỷ Bảo đáp: "Chẳng phải chính tay ngươi đã dùng ngọc thủy để nấu rồi bưng lên đó ư?".

Ni cô Diệu Lâm mỉm cười: "Quỷ thí chủ, thế thí chủ có biết ngọc thủy kia là gì hay không?".

Cái đó Quỷ Bảo tất nhiên là chẳng thể nào biết được. Hắn trực tiếp nói ra nghi vấn: "Ngươi hỏi hương hỏi trà, thật ra là đang muốn nói gì?".

"Hì hì...".

Ni cô Diệu Lâm che miệng cười duyên, bộ dáng rất là dâm đãng: "Quỷ thí chủ, tiểu ni sẽ nói thật cho thí chủ biết. Hương kia là Mê Hồn hương, còn trà có tên là Loạn Tâm trà, cả hai đều là những chất thuốc kích thích, mê hoặc rất mãnh liệt".

Mấy chữ "Mê Hồn hương", "Loạn Tâm trà" được ni cô Diệu Lâm đặc biệt nhấn mạnh. Chúng chẳng khác nào một cơn gió rét thổi thẳng vào trong tâm trí Quỷ Bảo, khiến hắn giật mình run sợ.

Nhớ lại ngày trước, thê tử của hắn là Tuyết Nữ Vân Đồ cũng đã từng trúng phải một loại dâm độc như thế. Để cứu nàng hắn chỉ còn cách cùng nàng làm chuyện ái ân. Không ngờ bây giờ hắn lại rơi vào tình cảnh tương tự...

Coi bộ Quỷ Bảo hắn đã lọt vào trong động của bọn dâm ni rồi.

Dưới địa huyệt, Quỷ Bảo mau chóng ngồi xuống, dùng Nội thị thuật để kiểm tra cơ thể mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio