Băng Vi vừa nghe lời này, nào còn không biết ý tứ ẩn trong lời nói của đối phương.
- Không được! Muốn ngủ ngươi ngủ một mình.
Sắc mặt Băng Vi đỏ bừng không thôi.
- Không bằng chúng ta... cùng nói chuyện phiếm.
Trương Hằng dùng ánh mắt trêu chọc quét trên mặt nàng, cười hắc hắc nói:
- Tiểu cô nương, tư tưởng của cô không thuần khiết nha.
Người này thật quá vô sỉ mà! Băng Vi xấu hổ bực bội không thôi, hung hăng trợn trắng mắt trừng Trương Hằng. ngồi trên bàn trang điểm, không để ý tới Trương Hằng nữa.
- Có phải trong lòng của cô đang nghĩ, người như ta rất vô sỉ, da mặt rất đày?
Trương Hằng không chút khách khí đi tới trước giường, đặt mông ngồi xuống.
- Ngươi còn tự hiểu lấy mình.
Tuy rằng Băng Vi không trực tiếp nhìn Trương Hằng. nhưng có thể thông qua chiếc gương nhìn thấy thần sắc cùng động tác của hắn.
- Ta thật sự có chút mỏi mệt...
Trên mặt Trương Hằng còn mang theo vài tia mệt mỏi.
- Ngươi sẽ không phải lại ngủ liên tục mấy ngày nữa chứ?
Băng Vi không nhịn được quay đâu lại hỏi.
- Hẳn là không.
Đột nhiên Trương Hằng ngồi dậy khỏi giường.
- Chẳng lẽ ngươi không ngủ?
Băng Vi lập tức đứng lên. sợ Trương Hằng lập tức rời đi.
- Băng Vi tiểu thư, cô lên ngủ đi! Đêm này ta tạm Thời điều dưỡng ở đây một chút.
Trương Hằng tùy ý ngồi trên mặt đất, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Vốn chuẩn bị tiếp tục ngủ một giấc, nhưng Trương Hằng nghĩ, đả tọa điều dưỡng một chút, có thể sẽ có hiệu quá tốt hơn.
- Ngươi thật sự không ngủ?
Băng Vi đứng dậy khỏi bàn trang điểm, lẳng lặng quan sát Trương Hằng vài lần.
Trương Hằng im lặng không nói. Luyện Hư Linh Khí ở đan điền bắt đầu lưu chuyển trong thân thể. Băng Vi thấy bên ngoài cơ thể Trương Hằng mơ hồ lóe lên ánh sáng bạc. liền xác định đối phương quá thật đang đả tọa tu luyện.
Lại do dự một lát. Băng Vi thấy Trương Hằng không có dị động gì khác, lúc này mới đến trước giường. Nghiêng người ngồi vào trước giường, Băng Vi vừa định chuẩn bị cởi quần áo. thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại. ánh mắt dừng lại trước mặt Trương Hằng.
Dù sao trong phòng còn có một đại nam nhân, cởi quần áo ngủ ở đây, quả thật không phải chuyện làm người ta yên tâm được. Càng ghê tởm hơn chính là Trương Hằng dù đang đả tọa, thế nhưng lại quay mặt về phía giường.
- Ngươi không thể đổi một hướng đả tọa khác hay sao?
Băng Vi thấp giọng hỏi. trong lòng đang bối rối.
Trương Hằng cười lạnh nói:
- Bằng vào thực lực của ta. nếu thật sự muốn bất lợi với cô. cô cho rằng mình sẽ có lực chống trả hay sao? Coi như cô có mười cái sư phụ cũng không ngăn được.
Băng Vi im lặng, thực lực của đối phương quả thật mình không thể chống lại được. Trương Hằng đứng đậy, đổi một hướng khác tiếp tục đả tọa. Băng Vi do dự một lát, mới bỏ giày, ôm chăn nằm trên giường. Cuối cùng, Băng Vi vẫn không cởi y phục, cuộn chăn từ từ rơi vào giấc ngủ.
Trương Hằng đang đả tọa đưa lưng về phía Băng Vi, trên mặt không khỏi cười tự giễu. Rõ ràng trong lòng rất muốn làm, vì sao không đi thực hiện chứ? Là cái gì đang trói buộc mình? Hay là lực khống chế của mình lại mạnh lên?
Một lát sau, dung mạo Thanh tú làm người ta yêu mến của Ninh Tuyết Dung hiện lên trong đầu Trương Hằng.
"Đúng rồi. sao mình lại quên chuyện này mất?"
Đột nhiên Trương Hằng nhớ tới Linh Thần Đan lấy được từ chỗ phân thân Huyết Sát.
Uy lực nghịch thiên của Linh Thần Đan là không cần hoài nghi, còn cao hơn một đẳng cấp so với Tạo Hóa Đan cực phẩm mà Vương Viên lấy được. Thần thức quét nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có bất kỳ ai theo dõi. Băng Vi ở trên giường cũng đang ngủ say.
Hai tay liên tục đánh ra pháp quyết vào hư không, hào quang màu bạc như ẩn như hiện trôi nổi ra xung quanh Trương Hằng.
Rất nhanh, một cái cấm chế ngăn cách linh khí hình thành trong phạm vi mấy thước. Làm xong những chuyện này, Trương Hằng lấy ra bình ngọc màu tím chứa Linh Thần Đan. Nhẹ nhàng mở bình ra. một cỗ linh khí kinh người nháy mắt thoáng hiện, nhưng liền tiêu mất trong nửa khắc.
Trương Hằng nhanh chóng đổ từ bên trong ra một viên đan được cỡ bằng ngọc trai, toàn thể màu tím trong suốt.
Bên ngoài Linh Thần Đan lưu chuyển ánh sáng mà tím. bên trong thâm thúy sâu không thấy đáy. từ ngoài vào trong là màu tím từ nhạt đến đậm dần. Dưới tác dụng Luyện Hư Linh Khí của Trương Hằng. trôi nổi giữa hư không, tản ra một cỗ khí hiền Hỏa.
- Tuyết Dung, ta thả viên Linh Thần Đan này vào túi trữ vật, muội nuốt Lấy nó. sau này sẽ có lợi cho muội tu luyện.
Trương Hằng đánh linh quyết vào túi trữ vật màu xanh, thà Linh Thần Đan vào trong.
- Cảm ơn đại ca...
Ninh Tuyết Dung truyền ra một tiếng nói rất suy yếu từ trong túi trữ vật.
- Tu luyện cho tốt đi, lúc này chúng ta ở giới thế tục. sau này dẫn muội đi mở mang kiến thức.
Trương Hằng nhẹ nhàng an ủi một tiếng, lúc này. hắn đột nhiên nhớ tới Triệu Thụy. Bạn đang đọc truyện tại -
Từ sau vòng thí luyện thứ ba, tính cách Triệu Thụy xảy ra chuyển biến rất lớn, giống như một ác ma giết người không chớp mắt, ngay cả tóc cũng chuyển thành màu đỏ.
Trương Hằng khẽ thở một hơi dài, lại lấy từ túi trữ vật ra một bình Tạo Hóa Đan. Nhắc tới Tạo Hóa Đan. Trương Hằng lại nhớ tới ông cháu họ Quách ở Độc Thiên Bảo.
- Trên thế giới này. ngoại trừ tu luyện ra, mình cũng không phải hai bàn tay trắng, có người đang chờ đợi mình, có người cần mình bảo hộ...
Lúc này, cảm giác lẻ loi ở sâu trong nội tâm Trương Hằng rốt cuộc biến mất.
Thu hai bình đan được vào túi trữ vật, Trương Hằng không động đến mấy bảo vật thu được ở một cửa Huyết Sát thí luyện cuối cùng. Mấy thứ kia đều là bảo vật kinh thiên kinh thế hãi tục. nào có thể tùy tiện mở ra. Nhịn cỗ dụ hoặc này xuống, Trương Hằng lẳng lặng khoanh chân đả tọa, bình ổn lại tâm tình nóng nảy.
Luyện Hư Linh Khí không để ý hạn chế kinh mạch cốt cách trong cơ thể. chảy xuôi qua các vị trí trong thân thể, thậm chí chảy cả vào đầu. Sau đó Trương Hằng lấy ra viên nội đan của Hạo Thiên Xà Long Vương, một đoàn lửa bạc rơi bên trên.
Lần này vận dụng ngân diễm, trong đầu truyền ra một cỗ không thoải mái, nhưng theo ngân diễm không ngừng Thiêu đốt mặt ngoài nội đan, loại cảm giác khó chịu dần dần mất đi.
Thời gian trôi qua từng chút, thậm chí Trương Hằng có thể cảm giác được ngân diễm từ từ lớn mạnh. đồng Thời trong cơ thể cũng sinh ra những hạt màu bạc mới. Những hạt màu bạc này dung nhập vào đoàn sáng bạc trong đan điền, sau đó lại lưu chuyển ra một cỗ Luyện Hư Linh Khí mới, bắt đầu liền tục rèn luyện thân thể Trương Hằng.
Thậm chí còn có một chút Luyện Hư Linh Khí chạy vào thần thức hải, xuyên thấu qua thần thức hải lại nối thẳng vào nguyên thần ở trung tâm. Nguyên thần vốn bị hao tổn cũng bắt đầu từ từ khôi phục lại.
Luyện Hư Linh Khí liên tục lột xác hai phương diện thân thể cùng tâm thần của Trương Hằng, không ngừng mạnh lên.
Dưới loại cải tạo gần như hoàn mỹ này, thành tựu sau này của Trương Hằng là không thể đánh giá. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hỏa Quỷ đặt hy vọng với hắn lớn như thế.
Dựa theo xu thế này tiếp tục, quả thật có thể đánh vỡ thần thoại thần thể đệ nhất ba mươi sáu giới Long Thần Bất Diệt.
Thời gian trôi qua từng chút, cảm giác mệt mỏi trong tinh thần của Trương Hằng từ từ mất đi.
Ngoài phòng dần dần phát ra tia sáng mơ hồ. ngọn đèn trên mặt bàn đã tắt từ lâu.
Lúc này, Bỗng nhiên Trương Hằng mở mắt.
Trên mặt cười nhàn nhạt, Trương Hằng đứng lên.
Ánh mắt liếc sang Băng Vi ngủ trên giường, khuôn mặt trắng nõn lộ vài tia hồng nhạt, mái tóc hơi rối. chăn đắp trên người cũng rơi xuống, đôi chân ngọc tuyết trắng lộ ra không khí, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
- Người bên ngoài, mời vào đi!
Tiếng nói của Trương Hằng không lớn, nhưng rõ ràng truyền ra ngoài phòng.
Vung tay lên, không khí sinh ra một cơn gió vô hình, cửa liền mở ra. Trên thực tế, tối hôm qua lúc Băng Vi kéo Trương Hằng vào phòng, cũng không đóng cửa quá chặt.
Trước cửa phòng liền xuất hiện một lão đạo sĩ quần áo bình thường.
Người này đương nhiên là Trâu tiên sư như những người Tề Uy Vương gọi, cũng chính là Trâu lão đạo sĩ.
- Rốt cuộc ngươi đã tỉnh rồi!
Trong mắt Trâu lão đạo sĩ hiện lên vài phần mừng rỡ.
- Lão đạo họ Trâu, xin hỏi tôn tính đại danh đạo hữu?
Trâu lão đạo sĩ hỏi.
- Trương Hằng.
Thoáng liếc mắt quan sát lão đạo sĩ này. Trương Hằng liền mất đi hứng thú.
- Thì ra là Trương đạo hữu. xin chào xin chào.
Trâu lão đạo sĩ rất nhiệt tình với Trương Hằng. thiếu chút nữa còn gọi hắn là tiền bối.
- Trâu đạo hữu. Băng Vi là đệ tử ngươi sao?
Trương Hằng tùy ý hỏi. ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, bắt đầu nhìn cảnh sắc ở xa xa Thanh Ninh Cư.
- Băng Vi là nữ đệ tử của lão đạo, tư chất có chút bất phàm. Chỉ hai ba năm, một thân tu vi đạt tới Dẫn Khí trung kỳ.
Nhắc tới Băng Vi, ánh mắt lão đạo sĩ thoáng một tia đắc ý.
- Không lẽ Băng Vi dẫn tới phiền phúc cho đạo hữu?
Ánh mắt lão đạo sĩ liếc qua Băng Vi ngủ ở trên giường.
- Nửa đêm đạo hữu đã chờ ở gần phòng thì ra là lo lắng an nguy đồ đệ mình.
Trương Hằng một lời nói toạc hành vi tối qua của Trâu lão đạo sĩ.
Trâu lão đạo sĩ cười hắc hắc, mặt già hơi đỏ lên. Nữ đệ tử xinh đẹp của mình ngủ cùng phòng với nam tử xa lạ. lão đương nhiên sẽ không thể yên tâm.
- Sư phụ, sao ngài lại đến đây...
Đúng lúc này, Băng Vi trên giường rốt cuộc tỉnh lại.
Vừa nghĩ đến tối qua mình ngủ cùng phòng với một nam tử xa lạ. khuôn mặt Băng Vi không khỏi đỏ lên, ánh mắt len lén liếc về phía Trương Hằng.
Nhìn một mảnh rừng trúc mơ hồ trong nắng sớm ở xa xa Thanh Ninh Cư. Trương Hằng khẽ thở ra một hơi.
Đi đến thế giới này hơn một năm. trải qua Âu Dương lão tổ tính toán cùng giết chóc vô tình ở Huyết Sát động phủ. lúc này hắn chân chính thu được tự do. có một loại cảm giác thoải mái vui vẻ như chim sổ lồng.
"Có thể, mình cũng nên lưu lại dấu chân ở giới thế tục này."
Lúc này Trương Hằng lại có một cảm giác hiểu ra.
Đạp thiên sơn vạn thủy, ngắm cầm tú sơn hà. trải phàm trần thế tục, ngộ tiên đạo trường sinh, đây là tiên phàm lộ...