Trương Hằng dự định tu luyện Ngân Quang Độn ở khu vực gần sơn động.
Tu luyện Ngân Quang Độn đơn giản hơn nhiều so với Thần Linh Nhãn, Thời điểm Trương Hằng ở tầng hai cổ tháp đã có cảm giác này.
Trên thực tế, sau khi tu sĩ tiến vào Trúc cơ kỳ có thể rất dễ dàng học được một ít thuật độn quang phi hành.
Tuy nhiên, những thuật độn quang cấp thấp này chỉ có thể làm cho tu sĩ Trúc cơ kỳ phi Hành nhanh hơn không ít so với ngự phong phi hành. nhưng so với ngự pháp bảo phi hành thì vẫn còn kém xa.
Nghe nói. trong truyền thuyết một số tu sĩ đỉnh cao khống chế độn quang có thể làm được thoáng cái di chuyển xa ngàn dặm.
Bởi vậy có thể thấy được cấp bậc của độn quang cùng tu vi của tu sĩ định mức tốc độ phi Hành của họ.
Trương Hằng vừa mới tu thành Thần Linh Nhãn, đối với Ngân Quang Độn này đương nhiên cũng ôm không ít lòng chờ mong.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Ninh Tuyết Dung. Trương Hằng khởi động ảo trận trong trận bàn. trên tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp Quyết Mở rộng phạm vi ào trận đến cực hạn.
Chỉ chốc lát ảo trận đã khuếch trương bao phủ khu vực phạm vi đến một dặm.
Phạm vi chu vi một dặm Trương Hằng đương nhiên không hài lòng, nhưng nếu muốn Mở rộng thêm phạm vi ảo trận thì cũng không có khả năng.
Dù sao đây chỉ là một kiện đạo cụ trận pháp loại bỏ túi. cũng không thể so sánh với những đại trận hộ sơn của các môn phái tu chân được.
Những đại trận pháp đó, không những chỉ dựa vào nhân lực cùng tinh thạch, mà phần nhiều là mượn dùng lực lượng của thiên địa, nếu không làm sao có thể mỗi lần mở ra là bao trùm phạm vi chu vi cả trăm dặm.
Sau khi mở rộng ào trận đến cực hạn. Trương Hằng đưa trận bàn cho Ninh Tuyết Dung, cười nói với nàng:
- Thứ này giao cho muội bảo quản nha.
Ninh Tuyết Dung tiếp nhận trận bàn. gật đầu nói:
- Đại ca yên tâm tu luyện đi. trận bàn giao cho muội điều khiển là được. Bạn đang đọc truyện tại -
Trương Hằng sắp xếp hết thảy xong xuôi, lúc này mới nhắm mắt lại bắt đầu nghiên cứu tìm hiểu phương pháp sử dụng Ngân Quang Độn.
Chỉ chốc lát, chỉ thấy chung quanh Trương Hằng ngưng kết thành một tầng hào quang màu bạc mờ nhạt, dưới chân chốc chốc lại lóe ra từng đợt tia sáng bạc chói mắt. giống như được trang bị một ngọn đèn lấp lóe chiêu sáng.
Ngay tại khoảnh khắc đó. ngân quang dưới chân Trương Hằng ran lên. Hình thành một cái quang ánh hình lưỡi kiếm như ẩn như hiện, từng đạo từng đạo hào quang màu bạc lưu chuyển trên đó.
"Phi!"
Dưới chân Trương Hằng đột nhiên run lên. toàn thân "Vèo" một tiếng liền như một tia chớp bắn thăng vào vách núi ở trước mặt.
"Ầm! Rẩm rầm..."
Toàn bộ thân thể Trương Hằng đều ngập sâu bên trong vách núi. Ngay lúc đó đá vụn bay tán loạn, vách núi rung động từng hồi.
- Đại ca...
Ninh Tuyết Dung mặt hoa thất sắc, vội vàng bay đến chỗ Trương Hằng.
- Rốt cuộc ta làm sai ở chỗ nào?
Từ bên trong vách núi truyền ra giọng nói hơi có vẻ buồn bực của Trương Hằng, nhưng khi hắn trôi ra trong ánh mất vẫn còn lộ rõ vài tia hưng phấn.
- Đại ca! Huynh, không sao chứ?
Ninh Tuyết Dung nhìn một vòng khắp trên người Trương Hằng, nhưng không thấy dấu vết thương tích gì.
- Hà hà! Chẳng lẽ trước Giờ tuyết Dung muội chưa từng chứng kiến thân thể vững chắc của đại ca à?
Trương Hằng phủi phủi bụi đất Trên người, vô cùng thuần thục thi triển một cái Khu Trần Thuật làm sạch thân mình.
Nhớ ngày đó Trương Hằng từ Trên Trời cao mấy ngàn thước rơi xuống vực sâu. sau lại bị một tỏa "Băng sơn" đè ép một Thời gian lâu như vậy cũng không có chết.
Thấy Trương Hằng bình yên vô sự. Ninh Tuyết Dung yên tâm lại. trong đôi mắt lưu chuyển vài tia nhu tình:
- Đại ca về sau đừng làm việc ngốc như vậy nha.
Trương Hằng gật gật đầu. sau đó lại bắt đầu nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.
Vừa rồi tốc độ của Ngân Quang Độn thật sự quá nhanh. Nhanh đến mức trước mắt Trương Hằng cũng không thể khống chế được, tốc độ này thật giống như một tia chớp.
"Đúng rồi. vừa rồi một thoáng đó. dường nhu mình tiêu hao không ít Luyện Hư Linh Khí."
Trương Hằng không khỏi thể hội quá trình thi pháp vừa rồi.
"Ôi! Sai ở một chỉ tiết nhỏ. thiếu chút nữa sử dụng ra bí thuật trong Ngân Quang Độn."
Trương Hằng chợt tỉnh ngộ.
Loại tốc độ phi Hành vừa rồi đối với tu sĩ bậc thấp mà nói gần như có thể so sánh với thuấn di.
Dưới chân lại hình thành một tầng độn quang hình lưỡi kiếm mờ mờ không ngừng lưu chuyển, thân thể Trương Hằng bắt đầu chậm rãi bay đi trên không trung.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, Trương Hằng còn không dám sử dụng toàn lực phi hành, tốc độ cũng chỉ tương đương với ngự phong phi Hành.
"Độn quang phi hành này so với ngự phong phi Hành quả nhiên ổn định hơn một chút, nhưng tiêu hao cũng tương đổi lớn hơn một chút."
Trương Hằng dần dần cảm nhận được mức chênh lệch giữa độn quang và thuật ngự phong.
Trên thực tế, có một số tu sĩ cao cấp cũng thưởng thích sử dụng ngự phong phi hành. Vì nếu luyện đến mức tận cùng cũng không chậm bao nhiêu so với thuật độn quang.
"Gia tốc!"
Ngân quang dưới chân Trương Hằng đột nhiên nhoáng lên một cái. thân hình hắn như một viên đạn pháo bắn về phía trước.
Toàn lực phi Hành, lập tức Trương Hằng cảm nhận được ưu thế của Ngân Quang Độn này.
Đầu tiên về mặt tốc độ. Ngân Quang Độn so với các tu sĩ Trúc cơ kỳ khống chể độn quang phải nhanh hơn vài phân. Đây còn là Trương Hằng mới bước đầu tu luyện.
Tiếp theo về mặt linh hoạt Ngân Quang Độn càng hơn xa độn quang bình thường, ngay lập tức đột nhiên tăng tốc hoặc là đình chỉ phi hành đột ngột, cùng không tạo thành nhiều ảnh hưởng trên thân thể người độn quang.
Cứ như vậy, Trương Hằng ở trong phạm vi ảo trận không ngừng luyện tập phi hành. Thời điểm bắt đầu còn có vẻ mới lạ cứng ngắt, nhưng chì qua Thời gian chừng nửa nén hương. Trương Hằng ở trên không trung đã bắt đâu làm ra đủ loại động tác yêu cầu cao độ. khiến cho Ninh Tuyết Dung đứng dưới mặt đất nhìn xem đến hoa cả mắt.
Bay một hồi lâu, đột nhiên Trương Hằng dừng lại đứng yên ở trên hư không, đưa thần thức vào tầng hai cổ tháp của ngọc giản thần bí.
Hắn sinh, ra hứng thú với phương thức di chuyển như thuấn di vừa rồi khi lần đầu vận dụng Ngân Quang Độn.
Thử nghĩ, nếu đang trong quá trình chiến đấu. có thể với tốc độ nhanh như vậy xuyên qua xuyên lại trên chiến trường, đối thủ còn không phải bị mình nắm trong tay đùa bỡn sao.
Qua một hồi lâu, Trương Hằng mới thu lại thần thức, trong ánh mắt không giấu được vẻ hưng phấn.
"Đi!"
Ngân Quang Độn dưới chân Trương Hằng Bỗng dưng sáng ngời, ngay sau đó trong không khí lưu lại một ảo ảnh màu bạc. thân hình Trương Hằng đã xuất hiện ở chỗ khác ngoài hai mươi thước.
"Mặc dù so với thuấn di còn có chênh lệch rất lớn, nhưng tốc độ phi Hành này so với dùng toàn lực phi Hành phải nhanh hơn gấp ba lần trở lên."
Gấp ba lần tốc độ ở một số Thời điểm hoàn toàn không tính là gì. tỷ như tốc độ tản bộ của người thường, cho dù nhanh hơn gấp ba lần. cũng không có gì đặc biệt hơn người. Nhưng nếu đổi là quán quân chạy nhanh nhất thế giới thì sao nào? Tốc độ tăng lên gấp ba lần vậy thì thành người ngoài hành tinh rồi!
Cùng một đạo lý như vậy, Trương Hằng vẻn vẹn chỉ bước đầu nắm giữ độn quang thuật, tốc độ đã nhanh hơn mấy phần so với tu sĩ Trúc Cơ bình thường, nếu tu luyện một Thời gian đồng Thời vận dụng thuần thục thì tốc độ ít nhất còn có thể tăng cao một nửa.
ở trên cơ sở tốc độ như thế. nếu tăng lên gấp ba lần thì quả thực là tốc độ khiến cho người ta kính sợ, ở trong mắt tu sĩ Luyện khí kỳ. Dẫn khí kỳ gần như không khác gì thuấn dĩ.
"Tốt, cứ đặt tên cho nó là Ngân Quang Thiểm Thước Thuật."
Cứ như vậy. Trương Hằng rất nhanh đặt tên cho thuật dịch chuyển này là "Ngân Quang Thiểm Thước Thuật".
Có thể tướng tượng, từ nay về sau địch nhân của Trương Hằng sẽ bi thảm rồi.
Năng lực cận chiến khủng bố như thế. cộng thêm bản lãnh di chuyển như tia chớp này. Trương Hằng hoàn toàn có thể xưng là tồn tại ác mộng.
"Vù!"
Thân ảnh Trương Hằng lại hóa thành một đạo ngân quang, tàn ảnh quỷ dị xẹt qua trên hư không, Ngay sau đó thân thể hắn lại quay về chỗ cũ.
"Ừ! Đích xác sử dụng rất tốt, mặc dù ở Thời điểm khởi động có chút động tĩnh, hơn nữa tiêu hao cũng không nhỏ. nhưng thứ này thật sự rất thích hợp cho mình."
Trương Hằng lại đứng yên ở trong hư không, nhìn Ninh Tuyết Dung đứng trước cửa động cười ha hả nói:
- Tuyết Dung! Muội thấy Ngân Quang Thiểm Thước Thuật này thế nào?
Ninh Tuyết Dung cũng rất vui mừng, vui vẻ gật đầu:
- Quả thực rất lợi hại! Có thuật này trong tay. về sau đại ca sẽ an toàn hơn nhiều.
Trương Hằng nghe nói nửa của đầu. trong lòng còn thoải mái đến cực điểm, thậm chí còn gật gù đắc ý. nhưng sau khi nghe nói nửa câu sau thiếu chút nữa từ trên bầu Trời lộn cô xuống.
- Tuyết Dung nha! Đại ca tu luyện thuật này cũng không phai để chạy trối chết...
Trương Hằng hơi buồn bực nói.
- Chỉ cần đại ca có thể an toàn, Tuyết Dung đã mãn nguyện rồi!
Thấy bộ dáng của Trương Hằng. Ninh Tuyết Dung không kìm nổi hé miệng cười.
Nhìn dáng Ninh Tuyết Dung xinh đẹp mê người. Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh nhoáng lên một cái. Ngay sau đó hiện ra trước mặt Ninh Tuyết Dung, đột nhiên kéo tay nàng phóng lên Trời cao bay đi.
- A... Đại ca!
Ninh Tuyết Dung cả kinh kêu lên, cuống quít ôm chặt ngang hông Trương Hằng.
Trương Hằng cười ha hả:
- Phạm vi nơi này quá nhỏ. luyện tập thật sự không có hứng thú. muội thu trận bàn lại đi! Ta thật muốn tăng tốc xem sao!
Ninh Tuyết Dung buông bàn tay ngọc đang ôm Trương Hằng. thu cất trận bàn vào túi trữ vật, mà Đúng lúc này, Trương Hằng đột nhiên sử ra "Ngân Quang Thiểm Thước Thuật", tốc độ đột nhiên tăng lên gấp ba. thân hình hiện ra ở ngoài xa mấy chục thước.
- A! Đại ca...
Ninh Tuyết Dung ôm cổ Trương Hằng.
Cảm nhận được hai cái sự vật dán ở sau lưng mình vừa mềm mại vừa co dãn. trong lòng Trương Hằng thầm vui thích.
- Đại ca... không cần hù dọa Tuyết Dung, được không?
Ninh Tuyết Dung mặt ngọc đỏ hồng, hận không thể lấy tay nhéo Trương Hằng vài cái, nhưng nàng cũng không đành lòng làm như vậy.
- Tuyết Dung này! Phàm chuyện gì cũng phải học cách thích ứng...
Trương Hằng không cho là đúng nói. lại một lần nữa để lộ ra cá tính vô sỉ.
Ninh Tuyết Dung đáng thương gặp phải tên khốn Trương Hằng da mặt quá dày như vậy, mà còn bất kể đến lễ nghĩa nữa, thật không biết là phúc hay là họa đây?