Trương Hằng đương nhiên sẽ không nói ra bí mật trên người mình, trong lòng vừa động, cười nói:
- Triệu sư đệ. đệ có nghe nói tới những công pháp luyện thể ở giới thế tục chứ?
- Giới thế tục?
Triệu Thụy sững sờ, sau đó cười nói:
- Đệ không có đi qua giới thế tục. không biết quê nhà của đệ có tính được không...
Trương Hằng mang theo ngữ khí than thở nói:
- Võ kỹ giới thế tục cũng Không phải hoàn toàn không có chỗ dùng, sở dĩ thân thể của ta có thể mạnh mẽ hơn người tu tiên bình thường, là bởi tu luyện vài loại công pháp ở giới thế tục. như là Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, Thập Tam Thái Bảo.... Ta hấp thu sở trường của những công pháp này, lại thêm vào linh khí của riêng tiên gia cải thiện. Lúc này thân thể của ta đã hết sức mạnh mẽ, có thể cứng chọi cứng với Pháp khí bình thường...
Trương Hằng nước miếng tung tóe kể lại lai lịch thân thể mạnh mẽ của mình. Triệu Thụy nghe tới sững sờ, ngữ khí mang theo hâm mộ sùng bái nói:
- Sư huynh. huynh thật quá mạnh rồi, vừa nãy huynh dùng nắm tay chọi cứng với Linh khí của Lý Phong, có phải dùng bí pháp nào đó không? Bí pháp này cũng thật là mạnh lại có thể làm người ta chọi cứng lại Linh khí trong thời gian ngắn.
Trương Hằng thần sắc tự nhiên nói:
- Loại bí pháp này là do tổ sư ta truyền thụ, tuyệt kỹ độc môn...
- ồ. sư tổ đệ cũng truyền thụ không ít tuyệt kỹ cho đệ đó.
Triệu Thụy không chút che giấu thần sắc đắc ý trong ánh mắt.
Trong lòng Trương Hằng cười thầm, hắn cảm thấy Triệu Thụy này còn dễ lừa dối hơn Ô Lăng, nếu như là Ô Lăng thì chưa chắc sẽ tin tưởng những lời giải thích của mình.
Hai người vừa trò chuyện vừa phi hành, tốc độ không chút giảm xuống, khoảng chừng một canh giờ đã bay ra vài trăm dặm.
Tính toán còn phải bay đi khoảng nửa nén nhang, là có thể đến Độc Thiên Bảo.
Độc Thiên Bảo có chỗ khác biệt với các phường thị khác, không phải ở trong phố xá phẩm trần sẩm uất, mà là đứng sừng sững trên ngọn núi hiểm trở, ngọn núi này có tên Đoạn Nhai Sơn.
Trên núi dốc đứng, cao đến năm sáu ngàn thước, xung quanh đều là vực sâu vạn trượng làm người ta hoảng sợ. Người thưởng căn bản không cách nào leo lên ngọn núi này. Chỉ có người tu hành mới có thể dễ dàng tiến vào tòa thành đi giao dịch.
Có người nói, hơn vạn năm trước, trên ngọn núi này từng có một đại môn phái vang danh Tam Tinh Vực. sau này không biết vì sao lại diệt môn. Thẳng đến ngàn năm trước, có một vị tu sĩ Nguyên anh kỳđến đây thành lập một tòa thành.
Hôm nay, vị tu sĩ Nguyên anh kỳthành lập tòa thành khi đó đã mất, thế nhưng môn hạ truyền nhân của ngài ấy vẫn còn cắm rễ thật sâu ở đây, hình thành chỗ phường thị giao dịch cỡ lớn - Độc Thiên Bảo.
Một lát sau, hai người bay đến một mảnh núi non hiểm trở, nơi này có mấy ngọn núi dốc đứng, chọc thẳng tầng mây, hùng vĩ đồ sộ.
Trong quá trình phi hành còn có thể thấy được những ngọn núi trên đỉnh bao trùm tuyết đọng cùng cổ thụ xanh ngắt sinh trưởng trên núi.
Trên đỉnh phần bổ các đám mây trắng nõn đủ hình thù kỳ quái, trước mặt là dòng gió lạnh băng, bên cạnh người là vách núi hiểm trở tráng lệ đang di động thật nhanh. Nguồn:
Trong lòng Trương Hằng hơi có chút kích động, đây là con đường tu tiên, xuyên núi cao, vượt sông rộng, dò hang sâu, đấu pháp thuật, phục linh thú, trải trăm trận, chịu mạo hiểm, Cầu trường sinh, thám thiên đạo.
Ngay lúc Trương Hằng cảm khái thật lâu, tâm tình sảng khoái, từ dãy núi cách đó không xa bay tới mấy tu sĩ xa lạ, có khoáng bảy tám người đang cấp tốc bay đến bên này.
Trương Hằng nhướng mày, những người này muốn làm gì? Trương Hằng cảm giác bọn họ có ý đồ không tốt.
Im lặng quét mắt nhìn mấy người này, trong lòng Trương Hằng lại bình ổn.
Trương Hằng phỏng đoán những người này là tán tu, từ Pháp khí dưới chân bọn họ có thể thấy được, chỉ là dưới chân vị dẫn đầu kia khống chế một thanh Linh khí hạ phẩm.
Vù một cái, bảy tám người này phần tán ra, vây quanh hai người Trương Hằng.
Triệu Thụy nghi hoặc nói:
- Lẽ nào bọn họ là cường đạo trong truyền thuyết?
Trương Hằng trợn trắng mắt, cái gì gọi là cường đạo "trong truyền thuyết"?
ở tu tiên giới, tán tu đánh cướp như thế cũng không hiếm thấy.
Bình thường đều là mấy người lẻ tẻ hợp chung một chỗ, chặng đường cướp bóc. Nếu có đủ nắm chắc ăn tươi đối phương, đương nhiên sẽ không lưu tình, còn như không nắm chắc bao nhiều, sẽ thu một phần "phí qua đường".
Trương Hằng thần thái ung dung nói:
- ừ. vận số chúng ta cũng không tệ lắm, gặp được một đám tán tu cướp bóc.
Triệu Thụy vừa nghe lời này, sắc mặt liền tràn ngập hưng phấn:
- Tốt, gặp phải cướp bóc rồi, chúng ta phải trừ hại vì dân!
Trương Hằng lắc đầu, không tán thành quan điểm này. Những tán tu này bình thường sẽ không đi ức hiếp bách tính, cũng sẽ không tồn tại cái gì trừ hại vì dân. Chẳng qua trên người mấy người này hẳn có thứ gì dáng giá chứ? ít nhất cũng có một kiện Linh Khí hạ phẩm nha? Nhét răng cũng còn có thể miễn cưỡng.
vốn hai người Trương Hằng dựa vào Linh khí dưới chân là hoàn toàn có thể thoát khỏi vòng vây đối phương, đáng tiếc hai người này đều đánh chủ ý tới đám cường đạo này, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ chạy.
Hai người này, một người ôm lý tưởng vĩ đại vì dân trừ hại, một người ôm tư tưởng chiến lược "phản cưỡng gian".
Vì vậy, liền hình thành một tình cảnh kỳ quái: người đánh cướp hùng hổ vây quanh "dê béo", còn hai con"dê béo" này lại vô cùng "phối hợp" đi vào vòng vây của đối phương.
Phía đánh cướp liền hết sức vui mừng, kế hoạch vây quét lần này hết sức thuận lợi, đã vây khốn con mỗi, đang chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.
Chỉ là lão đạo sĩ mặt vàng dẫn đầu cảm giác có chút không đúng, lộ ra thần sắc nghi hoặc, âm thầm quan sát hai con mỗi đã bị vây quanh.
Vừa nhìn tu vi hai người này. hắn khẽ thở phào một hơi. một người Luyện Khí tiền kỳ. một người Luyện Khí hậu kỳ, hẳn là không đủ e ngại.
Thế nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống Linh khí dưới chân hai người, trong lòng cả kinh, lại đều là Linh khí! Còn có một kiện là Linh khí trung phẩm.
Rất nhanh, bảy người xung quanh cũng phát hiện Linh khí dưới chân hai người, mỗi người lộ ra thần sắc tham lam. hận không thể lập tức xông lên cướp Linh khí của đối phương.
Một kiện Linh khí đối với tán tu bình thường như bọn họ mà nói. đó là tốt đẹp như ánh trăng trên bầu trời, mong mãi mà không được. Nếu không có cơ duyên xảo hợp trong tay một tán tu cấp thấp sẽ không thể có được một kiện Linh khí.
Tuy rằng tám người đánh cướp đã vây quanh Trương Hằng cùng Triệu Thụy, thế nhưng cũng không tùy tiện ra tay.
Nói chơi sao? Các tu sĩ Luyện Khí tiền kỳ trung kỳ như bọn họ. căn bản không đỡ được một kích của Linh khí đối phương.
Có thể nói, ngoại trừ lão đạo sĩ mặt vàng kia ra, người khác đều không đỡ được một vòng công kích của Linh khí Ưu thế duy nhất của bọn họ là nhiều người thế mạnh. nếu như đối phương liều mạng, Cho dù chém giết hai người, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ tử thương thảm trọng.
Cho nên mới nói, tám người ở đây đều không đám tùy tiện ra tay.
Triệu Thụy nghi hoặc khó hiểu hỏi:
- Các ngươi Không phải tới cướp bóc hay sao? Vì sao còn không ra tay chứ?
Vừa nói lời này, toàn bộ tám tán tu kia đều như bị sét đánh, thầm nghĩ nào có đạo lý người bị đánh cướp còn thúc giục người đánh cướp nhanh ra tay một chút?
Bầu không khí nơi này chợt trở nên xấu hồ khẩn trương.
Trong lòng đạo sĩ mặt vàng dẫn đầu âm thầm kêu khổ. hắn cảm giác hai người trước mắt Không phải dễ ăn tươi như mình tưởng tượng. Trong tay hai người này đều có Linh khí, còn kết bạn mà đi. rất có thể là sư huynh đệ cùng một môn phái. Một khi dụng một người, đắc tội môn phái tu tiên chỗ này. những tán tu bọn họ cũng không lăn lộn ở đây nổi nữa.
- Xin hỏi hai vị, các người là môn phái nào ở gần đây?
Đạo sĩ mặt vàng cố nặn ra nụ cười trên mặt, khiến cho tướng mạo đã xấu còn ác càng thêm ghê tởm.
Triệu Thụy vừa chuẩn bị nói, liền bị Trương Hằng giành trước, hắn cười ha ha nói:
- Chúng ta là tán tu tới từ Sở quốc, vượt qua lộ trình mấy vạn dặm, cuối cùng đến nơi này. dự tính đi Độc Thiên Bảo mua hai kiện Linh khí thượng phẩm.
Vừa nói ra lời này, tám tán tu xung quanh càng lộ ra thần sắc tham lam trắng trợn, mỗi người rục rịch, không chút chú ý tới kẽ hở trong lời nói của Trương Hằng. Trên đời này nào có tán tu cấp thấp lại ngu ngốc đến mức đi xa vạn dặm tới một chỗ xa lạ mua Linh khí làm gì.
Mua hai kiện Linh khí thượng phẩm? Cái này cần bao nhiều tinh thạch chứ! Những tán tu này nằm mơ cũng muốn có một kiện Linh khí bình thường, đối với Linh khí thượng phẩm thì ngay cả mơ cũng không dám.
Lúc này hai người kia lại còn dự tính mua Linh khí thượng phẩm? Như vậy rốt cuộc trên người bọn họ có bao nhiều giá trị?
- Ha ha. nếu như các vị không có chuyện gì. hiện giờ chúng ta phải đi Độc Thiên Bảo đây...
Trong mắt Trương Hằng chợt lóe qua một tia châm chọc.
Triệu Thụy không phải kẻ ngốc, cũng làm bộ dạng phải đi.
Thấy hai người muốn đi, tám người đánh cướp liền nóng nảy? Nếu như để cho khối thịt béo trốn thoát, có thể sẽ hối hận cả đời!
- Ra tay!
Lão đạo sĩ mặt vàng dẫn đầu hét lớn một tiếng, trong tay bấm linh quyết. Vù một cái. giữa hư không xuất hiện một mảnh gió xoáy nhỏ. Gió xoáy càng quay càng nhanh, thể tích chỉ trong hai hơi thở ngắn ngủi liền mở rộng đến kích cỡ một căn phòng nhỏ.
- Đi!
Lốc xoáy thật lớn kia như có Linh tính, kéo theo bão táp kinh người hung hăng ập về phía hai người Trương Hằng.