Tiên Luyện Chi Lộ

chương 461: thao mỗ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Hằng vừa mới bước vào động phủ lâm thời, bên ngoài liền có người tới cửa gây chuyện Điều này làm cho hắn kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ là trùng hợp?

Nếu quả thật là trùng hợp. vậy thì dễ rồi, bằng vào thực lực nữ hầu "Nhan Hồng Ngọc", hoàn toàn có thể giải quyết những phiền toái nhỏ này.

Ngồi trong động phủ lâm thời. Trương Hằng cũng không tính ra được, lại lưu ý tình huống bên ngoài, thâm nghĩ: Có phải là mình quá mức khinh thường hòn đảo linh khí mỏng manh này hay không?

Mới đến Phàm Vân Đảo, Trương Hằng cũng không để ý tình huống phân bổ thế lực trên đảo này. hoặc là nói không thêm để ý tới mấy vấn đề đó.

Vừa đặt chân đến, Trương Hằng liền "rầm rộ xây dựng", mở ra động phủ ngay tại chỗ, hoàn toàn không có giác ngộ của khách không mời, cũng quên mất một câu tục ngữ trong thế giới phàm nhân: Cường long không áp địa đầu xà.

Cho nên, động phủ của Trương Hằng vừa mở xong, đã bị đám địa đầu xà nơi này phát hiện.

Thanh niên Nguyên Anh áo tím dẫn đầu tên là Thao Vĩnh Bằng, vốn là nhị động chủ Huyết Ma Động trên Phàm Vân Đảo. không lâu trước vừa dẫn dắt mười mấy tu sĩ Kết Đan Kỳ trong môn phái tiêu diệt một cái môn phái nhỏ xuống đốc tên là Tinh Nguyệt Môn trên Phàm Vân Đảo.

Vì thế họ cướp được không ít chiến lợi phẩm, bao gồm Pháp bảo, tinh thạch, ngọc giản... Càng hưng phấn hơn là cưỡng bức mấy nữ tu tuyệt sắc ở Tinh Nguyệt Môn, lại đều là tấm thân xử nữ hiếm thấy. Đương nhiên, bọn họ cũng không buông tha các nữ tu xinh đẹp ở Tinh Nguyệt Môn này, đùa giỡn xong liền nhổ cỏ tận gốc, không buông tha một người.

Khi những người này đang cao hứng quay về, khi trở lại Huyết Ma Động vô tình phát hiện một ngọn núi hoang ở phía trước bị ảo trận bao phủ. đột nhiên trở nên trụi lủi.

Ngọn núi hoang kia đã xảy ra biến hóa ở ngay trước mắt bọn họ!

Thấy cảnh này làm cho đám người này giật mình, vẻ mặt kinh ngạc. Tiếp đó, lấy Thao Vĩnh Bằng cầm đầu, sắc mặt đám người này liền trở nên âm trầm.

Là cái tên nào to gan lớn mật, trước mắt bao người đám công khai lớn mật mở ra động phủ riêng ở phạm vi thế lực Huyết Ma Động ngay giữa ban ngày?

Điều này là miệt thị trắng trợn khiêu khích đối với Huyết Ma Động thế lực ma đạo đứng đầu trên Phàm Vân Đảo!

Thanh niên Nguyên Anh áo tím Thao Vĩnh Bằng kia nổi giận đùng đùng, dẫn một đám tu sĩ Kết Đan Kỳ khí thế hùng hổ bay sang bên này.

- Kẻ nào to gan như thế, đám mở ra động phủ trong phạm vi thế lực Huyết Ma Động ta...

Còn chưa đến núi hoang này. tiếng nói của Thao Vĩnh Bằng đã đi trước phủ xuống chỗ động phủ của Trương Hằng.

Chẳng qua, khi hắn chân chính bay đến gần núi hoang này. đột nhiên phát hiện nữ hầu Nhan Hồng Ngọc đang duyên dáng đứng giữ trước động phủ.

Kinh ngạc nhìn mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khí chất cao nhã khó mà với đến, ánh mắt đám tu sĩ đều nhìn thẳng không chớp.

ở cái chỗ Phàm Vân Đảo khi ho cò gáy này, số lượng nữ tu bậc cao vô cùng hiếm thấy, càng đừng nói nữ tử có khí chất cao nhã lại mỹ mạo vô song như thế.

Càng làm cho bọn họ Không thể giải thích được, mỹ nữ như thế này lại Chỉ là một người hầu!

- Các vị đạo hữu. không biết các vị đến phủ ta. có gì Chỉ giáo?

Nhan Hồng Ngọc cười dài nhìn những người này. sắc mặt lạnh nhạt đứng tại chỗ.

Thanh niên áo tím họ Thao dẫn đầu, ánh mắt liếc qua núi hoang cùng nữ hầu phía trước, luôn cảm giác có chút không đúng.

Động phủ phía trước bị một tầng ảo trận cùng cấm chế bao phủ. thanh niên áo tím họ Thao dùng thần thức cận thận đảo qua mấy lần lại không phát hiện ra dấu vết gì!

Nếu không phải vô cùng quen thuộc nơi này, hơn nữa tận mắt thấy được bên này thay đổi. hắn thậm chí có thể kết luận nơi này căn bản không có gì khác thường.

Ngoài ra, Nhan Hồng Ngọc nhìn bề ngoài Chỉ là một nữ tu Trúc cơ kỳ. nhưng trên người toát ra khí chất vượt xa bất kỳ nữ tu bậc cao nào mà thanh niên họ Thao nhìn thấy trên Phàm Vân Đảo.

Càng làm cho hắn kinh ngạc, là nữ tu Trúc cơ kỳ này đột nhiên thấy nhiều tu sĩ bậc cao như thế, lại không có một chút thần sắc lo lắng.

- Tại hạ Thao Vĩnh Bằng, là nhị động chủ Huyết Ma Động, vừa lúc đi ngang qua đây. lại phát hiện dường như Nơi này mở ra một cái động phủ. Xin hỏi nữ đạo hữu này, chuyện này có liên quan tới cô hay không?

Thanh niên họ Thao khôi phục bình tĩnh, mỉm cười với Nhan Hồng Ngọc, sau đó mới nhàn nhạt hỏi. trong giọng nói có một cỗ áp bách nhàn nhạt.

Nhan Hồng Ngọc khẽ cười xì một tiếng, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra đôi má lúm đồng tiền mê người, nhẹ nhàng nói:

- Đúng thế, động phủ này là ta cùng chủ nhân vừa mở ra... Chẳng lẽ các hạ có dị nghị gì?

- Chủ nhân?

Sắc mặt thanh niên họ Thao chợt sững sốt, nhìn nữ hầu xinh đẹp tuyệt mỹ trước mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ ghen tị.

Mỹ nữ làm người ta mơ ước như thế, lại là người hầu của kẻ khác, người kia không lẽ là một lão già bảy tám mươi tuổi không hiểu phong tình? Hay là tu luyện công pháp đặc thù, mất đi công năng nào đó...

Vừa nghĩ thế, trong lòng thanh niên họ Thao lại càng thêm không cam lòng. Mười mấy tu sĩ Kết Đan Kỳ sau lưng Thao Vĩnh Bằng đều ánh mắt sáng ngời, ôm ý nghĩ giống như thế.

Mỹ nữ phong hoa tuyệt đại trước mắt không Chỉ có khí vận cao quý ưu nhã, trên người lại lộ ra khí tức nữ nhân thành thục mê người, đám nha đầu ngây ngô ở Tinh Nguyệt Môn không thể sánh bằng được.

Trong không khí có thể nghe được không ít tiếng nuốt nước bọt của đám tu sĩ. nhưng không ai manh động. Dù sao Thanh niên họ Thao mới là thủ lĩnh của bọn họ. loại chuyện tốt này cũng phái nhường cho hắn hưởng thụ một phen, mới có phân của các huynh đệ.

Vài tia nghi hoặc trên mặt Thao Vĩnh Bằng liền nhanh chóng bị nữ hầu phong hoa tuyệt đại, khí chất ưu nhã mê người đối diện xua tan, trong ánh mắt hiện lên vài phần hưng phấn, hỏi:

- Xin hỏi tôn tính đại danh vị cô nương này. nếu có gì khó khăn, Thao mỗ sẽ giải quyết cho cô?

Theo hắn nghĩ, sở dĩ nữ tu tuyệt đoan trang cao nhã trước mắt trở thành nữ hầu. nhất định là bị chủ nhân theo lời nàng nói bức bách.

- Ta họ Nhan.

Nhan Hồng Ngọc cười duyên đáng, Chỉ nói ra một cái họ.

- Thì ra là Nhan cô nương...

Ánh mắt Thao Vĩnh Bằng sáng lên, nghĩ rằng có cơ hội rồi. vì vậy gấp gáp hỏi:

- Thao mỗ ở đây cũng coi như là người có quyền nói chuyện cô nương có khó khăn hay khó xử gì, có thể nói ra với ta. Tin rằng trên Phàm Vân Đảo này còn không có bao nhiêu chuyện mà ta không làm được...

Nói tới đây, trên người Thao Vĩnh Bằng đột nhiên tản mát ra một cỗ khí thế của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. xung quanh lập tức cuồng phong gào thét, bụi đất tung bay, phụ trợ uy nghiêm tu sĩ Nguyên anh kỳbậc cao của hắn.

Nghĩ tới nếu đổi thành nữ tu bình thường ở Phàm Vân Đảo hay Tam Tinh Vực, tám phần sẽ bị một chiêu này hù dọa, vì thế nhảy thẳng vào lòng, thậm chí lấy thân báo đáp. đây chính là khí vương bát trong truyền thuyết.

- Khụ khụ khụ...

Đúng lúc này, trong ngọn núi hoang trụi lủi phía trước truyền ra tiếng ho khan không ngừng, trong đó còn pha lẫn mấy tiếng cười.

Trong động phủ, Trương Hằng đang lưu ý tình huống bên ngoài, vốn cũng không dự tính ra tay. tùy tiện để Nhan Hồng Ngọc xử lý sao cũng được.

Chỉ là hắn nghe được môn phái Huyết Ma Động, trong lòng không khỏi chợt động, liền thần thức truyền âm để nhanh như vậy dò xét hư thật của bọn họ, không cần giải quyết nhanh như thế.

Nhưng hành động của thanh niên áo tím họ Thao làm cho hắn buồn cười, ban đầu còn có thể chịu được, đến sau thậm chí có xúc động muốn cười to.

vốn họ Thao đã hiếm thấy trên thế gian, còn người này không thấy si nhục ngược lại còn làm vinh quang, mở mồm một câu "Thao mỗ", ngậm miệng một tiếng "Thao mỗ". làm cho Trương Hằng toát mồ hôi. (thao: có một nghĩa Chỉ hành động xxoo)

Đặc biệt là cuối cùng, "Thao mỗ" kia còn thả ra khí vương bát trong truyền thuyết, thiếu chút làm hắn cười rớt nước mắt.

- Là ai?

Trong lòng Thao Vĩnh Bằng hoảng sợ, không khỏi hét lớn một tiếng, ánh mắt tìm tòi gần đó. Một trận ho khan pha lẫn tiếng cười vừa rồi làm cho hắn thẹn quá thành giận, phá tan khí thế mà hắn vất và lắm mới tạo ra.

Trương Hạng ở trong động phủ chợt động, thầm hổ không tốt, mình lại quên bố trí cấm chế cách âm, lần này lộ tẩy rồi.

- Các hạ là thần thánh phượng nào. Thao mỗ khuyên ngươi không nên dấu đầu lời đuổi. Nơi này là phạm vi thể lực Huyết Ma Động ta, dù ngươi có thực lực thông thiên, cũng không thể chống lại các tu sĩ bậc cao.

Trong lòng Thao Vĩnh Bằng mơ hồ có suy đoán, người vừa cười kia có lẽ chính là chủ nhân của "Nhan cô nương".

- Ngài ấy là chủ nhân của ta, lúc này đang nghỉ ngơi trong động phủ...

Nhan Hồng Ngọc mỉm cười có chút ngượng ngùng, vẻ mặt hiện lên bộ dáng xấu hổ. hai má phủ mây hồng, phối hợp tư sắc tuyệt lệ cùng khí chất cao nhã, làm cho đám tu sĩ một trận mất hồn.

Trương Hằng ngồi trong động phủ không khỏi khinh bỉ. thậm chí có cảm giác muốn nôn. Ngươi thật cho rằng mình đúng là "cô nương"? Đã mấy ngàn tuổi rồi cũng không biết đã bị bao nhiêu nam nhân xài qua. bây giờ lại chạy đến đây giả trang tiểu thư khuê các.

"Nhớ kỹ, ngươi là người hầu!"

Tiếng nói Trương Hằng có chút lạnh băng rơi vào sâu trong linh hồn Nhan Hồng Ngọc.

Thân thể mềm mại run lên. thiếu chút nữa mềm nhũn ngã xuống, Nhan Hồng Ngọc mặt cười trắng bệch, lúc này mới hiểu hành động vừa rồi của mình đã làm chủ nhân mất hứng.

Trương Hằng kêu nàng mặc thành trang phục người hầu, Nhan Hồng Ngọc làm được, Nhưng bản thân nàng lại thiếu một loại giác ngộ của "người hầu", nghĩ rằng chỉ cần phủ lên áo khoác "người hầu" là được.

- Vâng, chủ nhân.

Nhan Hồng Ngọc run rẩy quỳ xuống, chân ngọc trắng tuyết bóng mịn bùm một cái đập xuống mặt đá cứng rắn. sắc mặt tái nhợt.

Chúng tu sĩ lấy Thao Vĩnh Bằng cầm đầu, đều ngây ngốc.

Dù bọn họ làm không ít chuyện dâm ngược nữ tu xinh đẹp. nhưng nhìn đến "Nhan cô nương" động lòng đáng thương trước mắt lại bị chủ nhân quản lý nghiêm khắc như vậy. trong lòng thậm chí sinh ra mấy phần tức giận bất bình: Nếu bọn họ có được nữ nhân nhu thế. chắc chắn phải "yêu thương" cùng "thương tiếc" một phen, nào có không nói phong tình như vậy.

Nghĩ đến đó, Thao Vĩnh Bằng càng thêm tức giận, hắn nhìn "Nhan cô nương" phía truớc lòng đầy căm phẫn nói:

- Cô nương, chủ nhân như thế không cần cùng được, Chỉ cần cô đồng ý. bây giờ có thể đi cùng Thao mỗ. Nguồn:

Nhan Hồng Ngọc run rẩy quỳ trên mặt đất. không liếc hắn một cái. chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Trương Hằng, không dám tự tiện làm việc.

Thao Vĩnh Bằng lập tức hiểu được vì sao. ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm, quay sang quát lớn vào động phủ của Trương Hằng:

- Bây giờ Tháo mỗ mang Nhan cô nương đi, nếu ngươi dám nói một chữ "không", đừng trách Huyết Ma Động ta đuổi tận giết tuyệt!

- Vậy sao? Trương mỗ thật sợ hãi...

Trong động phủ truyền ra tiếng nói châm chọc:

- Được rồi... người hầu này các ngươi mang đi đi... hy vọng đại nhân không cần đến gây chuyện với ta nữa.

Trong tiếng nói kia Dường như có vẻ e ngại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio