Ở trong quán rượu Phạm Gia Trấn, đồ nhắm đầy bàn, Trương Hằng cùng Triệu Thụy ngồi đối diện nhau.
Nói thật chứ, Trương Hằng tới đây không phải vì mượn rượu tiêu sầu. hắn là một người hết sức lạc quan, đã từng trải qua những chuyện không thoải mái. hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
Hắn không muốn rời khỏi trấn nhỏ này quá nhanh, bởi vì hắn cảm giác ở trong thôn trấn này còn có nhiều bí mật cần mình thăm dò.
Dù sao thời gian tiến vào động phủ cũng coi như dư dả, còn có đủ thời gian cho hắn đứng ỡ trấn nhỏ này.
Ùng ục một cái. Triệu Thụy uống xong bát rượu thứ ba của hắn cả khuôn mặt đều hồng hết cả lên. ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Triệu Thụy này mới lần đầu uống rượu, tuy rằng là một người tu tiên, thế nhưng không thể vận dụng pháp lực trong cơ thể. cho nên cũng không mạnh hơn người thường bao nhiều.
Tửu lượng là do rèn luyện mà ra. người chưa bao giờ uống rượu, đương nhiên sẽ không thích ứng.
Triệu Thụy này ỷ vào thể chất người tu tiên uống mấy bát liên tục. đã tính là không tệ
rồi.
về phần Trương Hằng? uống bao nhiều cũng không sao. lấy thể chất biến thái của hắn lấy cồn uống như nước chỉ là chuyện nhỏ.
- Triệu sư đệ à! Đệ cũng quá không thú vị đi chứ. đệ xem ta uống mấy chục bát, chính đệ chỉ mới uống ba bát. Cái này không được! Ta phạt đệ ba ly.
Trương Hằng mặt treo ý cười, thành tâm muốn chuốc say Triệu Thụy.
- Đệ thật sự không được...
Triệu Thụy hơi đưa đây từ chối.
sắc mặt Trương Hằng lập tức trầm xuống:
- Nếu như đệ không uống. vậy là không phải huynh đệ nữa!
Trong lòng thầm cười, nhớ tới khi trước lúc tham gia bạn bè hội tụ. dùng một chiêu này. tuyệt đối không lần nào không linh nghiệm, khi đó mình cũng là vì nguyên nhân này mà bị chuốc say.
Thấy Trương Hằng nói thế. ánh mắt Triệu Thụy sáng lên:
- Vậy được, sau này chúng ta là huynh đệ. đệ gọi huynh là đại ca!
Ngất, người này làm thật sao. quá đơn thuần đi chứ? Trương Hằng có chút hết biết nói.
Chẳng qua, bởi vậy mà Trương Hằng nhớ tới tình tiết trong những tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật tính cách đơn thuân nhiệt huyết luôn luôn dễ kết giao được một ít hạng người võ nghệ cao cường.
Nếu như lựa chọn giữa hai người Ô Lăng cùng Triệu Thụy làm bằng hữu. Trương Hằng sẽ không chút do dự lựa chọn Triệu Thụy.
Không cần nghi ngờ, làm bằng hữu với một người như thế có thể làm người ta càng thêm yên tâm.
Chợt trừng mắt, Trương Hằng không thoải mái nói:
- Cái gì nói sau này chúng ta là huynh đệ. lẽ nào hiện giờ chúng ta Không phải huynh đệ hay sao?
Triệu Thụy xấu hổ cười:
- Đệ không có ý này...
- Lại phạt đệ gấp ba. không thì đệ sẽ tổn thương lòng của đại ca! Điếm tiểu nhị! Tới thêm mười vò rượu!
Trương Hằng quay sang điếm tiểu nhị hét lên.
Mười vò rượu! Mẹ của ta ơi! Hai vị này còn là người hay sao? Ánh mắt điếm tiểu nhị quét một chút trên người bọn họ. cảm thấy bọn họ không giống bộ dạng ăn cơm chùa, vội vàng đi lấy rượu.
Triệu Thụy dáng thương, bị Trương Hằng lấy đủ mọi lý đo đổ vào mười mấy bát rượu, thần trí bắt đầu mơ hồ không còn thanh tỉnh.
Cười hắc hắc, Trương Hằng hỏi hắn:
- Ta nói nhị đệ à, tửu lượng của đệ thật là không tới đầu. lẽ nào trước đây ở nhà đệ không có uống rượu hay sao?
- ở trong nhà đệ... Chỉ có phụ thân mới uống rượu, bình thường đệ cùng tỷ tỷ đều không uống rượu... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Triệu Thụy tinh tinh mê mê nói.
- À!
Trương Hằng lại hỏi tiếp:
- Trong nhà đệ Chỉ có ba người hay sao? Bọn họ có biết pháp thuật hay không.
- Đệ chưa từng gặp qua mẫu thân đệ... Đệ không biết bọn họ có pháp thuật hay không... Chẳng qua có một ngày đệ phát hiện tỷ tỷ gieo một hạt giống, ngày hôm sau liền nở hoa kết quả... Vì thế, phụ thân còn mắng tỷ tỷ...
Trương Hằng lẳng lặng lắng nghe, thầm nghĩ sợ rằng thân thế Triệu Thụy này cũng không đơn giản.
Đột nhiên, Triệu Thụy quay sang Trương Hằng cười nói:
- Đại ca. nói cho đại ca một bí mật. tỷ tỷ của đệ thật sự rất xinh đẹp... Đệ nghĩ tỷ ấy rất xứng đôi với huynh...
Trương Hằng nghe lời này. thiếu chút nữa còn không té xỉu, thật hết biết nói gì với người này. hận không thể làm người mai mối cho tỷ tỷ mình.
- Ồ? Tỷ tỷ của đệ thật sự rất đẹp. có xinh đẹp như Lạc tiên tử của đệ không?
Khóe miệng Trương Hằng mang theo thần sắc đùa cợt. trong mắt tình nhân là Tây Thi. huống hồ Lạc Ngưng Tuyết xinh đẹp như thiên tiên chứ?
- Ấy.... cái này không dễ so sánh... Đệ cảm thấy các nàng đều rất đẹp... Nhưng tỷ tỷ của đệ dường như càng tiếp cận tự nhiên hơn một chút...
Con mắt Triệu Thụy cố gắng chớp lên, dường như tùy lúc có thể đi vào giấc mộng.
Thấy thế. Trương Hằng vội vàng hỏi:
- Được rồi. không phải Lạc sư tỷ của đệ muốn đệ đến chỗ nào làm khách hay sao? Đây là chuyện gì?
- Nè nè...
Trương Hằng phát hiện người này lại nhắm mắt lại.
Bùm!
Triệu Thụy úp mặt lên bàn sau đó ngủ mất, trên mặt còn mang theo thần tình hạnh phúc an tưởng.
- Con mẹ nó. người thế này thật là hạnh phúc... ở Huyết Sát động phủ cũng có thể ngủ yên ổn như thế.
Trương Hằng khẽ than một tiếng, ngồi ăn uống một hồi. lại cảm thấy thật buồn chán.
Đúng lúc này. từ bên ngoài quán rượu lại chạy vào mấy người, những người này đều một thân áo tím, ăn mặc rất thống nhất.
Người của Độc Thiên Bảo? Khóe miệng Trương Hằng mang theo vài tia ý cười.
Ánh mắt Đỗ Bằng liếc qua quét nhìn tầng một quán rượu, nói với điếm tiểu nhị:
- Cho chúng ta một gian sương phòng thượng đảng!
- Xin lỗi khách quan, sương phòng nơi này đã có các khách nhân tôn quý bao hết rồi.
Điếm tiểu nhị khách khí nói.
Khẽ hừ một tiếng, Đỗ Bằng cũng không đám tùy tiện gây chuyện ở chỗ này. dù sao đây là lĩnh vực cấm pháp, những tu sĩ bậc thấp như bọn họ chỉ mạnh hơn người phàm bình thường không nhiều lắm.
Đoàn người Độc Thiên Bảo tìm hai bàn ngồi xuống, nhanh chóng gọi món ăn.
Trương Hằng thầm nghĩ may là cái tên Triệu Thụy này đã ngủ, bằng không khẳng định sẽ đi tìm Đỗ Bằng trò chuyện một trận.
- Đỗ sư huynh. Thạch Lỗi sư huynh sao còn không tới hội tụ với chúng ta... còn có Hà Y Tú tiểu thư...
Một tu sĩ Độc Thiên Bảo không nhịn được hỏi.
Đỗ Bằng hừ lạnh một tiếng:
- Đến lúc đó tự nhiên sẽ đến. dừng hỏi nhiều!
Tu sĩ kia cúi đầu. liền không đám hé răng nữa.
- Mấy người các ngươi còn chưa lấy đủ ba ấn ký Huyết Sát. ăn xong bữa này thì tìm cơ hội đi giết mấy tu sĩ hay yêu thú đi.
- Rõ! Sư huynh.
Mười mấy tu sĩ liên tục đáp lại.
Tiến vào Huyết Sát động phủ. mỗi người phải lấy đủ ba ấn ký Huyết Sát. bằng không thì dù có lấy được bảo vật, cũng sẽ không thể ra khỏi động phủ.
Các tu sĩ Độc Thiên Bảo, trên đầu mỗi người đều cơ bản có một hai cái ấn ký Huyết Sát. trên người Đỗ Bằng càng có năm ấn ký Huyết Sát.
Đối với chuyện ấn ký Huyết Sát. Trương Hằng cũng không lo lắng, lấy thực lực hiện tại của hắn. muốn miễu sát mấy tu sĩ hay yêu thú, là chuyện quá đơn giản.
Thời gian trôi qua từng chút, bởi Triệu Thụy còn nằm sấp trên bàn ngủ say. Trương Hằng cũng không rời khỏi quán rượu.
Nếu như ném hắn ở chỗ này. nói không chừng lại bị tu sĩ nào đó giết chết. Trương Hằng đương nhiên sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
Khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời xuất hiện một vòng trăng tròn màu máu. một cỗ không khí tiêu điều lạnh lẽo thể lương lan tàn trong thiên địa.
- Tiểu nhị, tính tiền!
Đoàn người Đỗ Bằng đã ăn xong, chuẩn bị rời đi.
- Tổng cộng là hai lượng bạc.
Điếm tiểu nhị nói.
- Các ngươi ai có tiền?
Đỗ Bằng hỏi:
- Ta cũng có chút ngân lượng, thế nhưng đặt ở trong túi trữ vật rồi.
- Chúng ta cũng không có. đều đặt ở trong túi trữ vật...
Chúng tu sĩ ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi.
Điếm tiểu nhị thấy những người này ăn cơm lại không có tiền, sắc mặt lập tức biến đổi.
- Người đâu! Những người này lại ăn cơm không trả tiền, chạy tới Trân Ngọc Lâu chúng ta ăn cơm chùa!
Xoàn xoạt một cái. từ sau cửa lập tức vọt ra mấy chục người.
Thấy cảnh này. Trương Hằng đột nhiên sững sờ. hình như tiền của mình cũng để trong túi trữ vật. Tiểu tử Triệu Thụy kia lại càng không cần phái nói. về phần nén bạc Phạm Tiêu Hắc tặng cho. Trương Hằng khẳng định sẽ không tùy tiện sử dụng, hắn cảm giác thứ này sẽ có tác dụng với mình.
Cứ thế, mấy chục người hung thần ác sát bao quanh mười mấy tu sĩ Độc Thiên Bảo.
Người dẫn đầu rõ ràng là một người luyện võ, một thân cơ thể cứng rắn như sắc thép, huyệt Thái Dương gồ cao. hai mắt lấp lánh có thần cả người đứng đó như một con mãnh thú tản ra khí tức nguy hiểm.
Thì ra là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết! Trương Hằng thầm nghĩ, cái trò này hay rồi.
Dưới tình huống bị phong ấn pháp lực. tu sĩ bậc thấp thật sự không đánh thắng được người luyện võ, đương nhiên, ngoại trừ tên biến thái như Trương Hằng.