Một đêm này Lâm Tịch gần như không ngủ.
Đông Vi đã từng tán thưởng rằng trong các tân đệ tử học viện Thanh Loan năm nay, hắn là người có tốc độ minh tưởng tu hành nhanh nhất.
Trước khi màn đêm buông xuống, hắn đã dùng rất nhiều tro rễ cây rắc lên vết thương Hoàn Nhan Mộ Diệp, tiêu trừ gần hết mùi máu tanh tưởi, sau đó kiếm một nơi tuyết phủ rất dầy để qua đêm. Dựa theo cách xây dựng tuyết ốc đã được học trong một môn học ở học viện Thanh Loan, nếu như họ ở trong đấy và hiện giờ sắc trời lại khá tối, cho dù tên đệ tử có năng lực nhìn rõ mọi thứ trong ban đêm của học viện Lôi Đình có đi ngang qua, cũng chưa chắc phát hiện ra được tung tích của bọn họ.
Nhưng bởi vì lo lắng cho Cao Á Nam, hơi kinh sợ trước khứu giác hơn người của Hạ Lan Duyệt Tịch, nên đêm nay hắn gần như không thể an tâm nghỉ ngơi được, thời gian tiến vào trạng thái minh tưởng tu hành cũng không đến nửa canh giờ.
Đối với hắn, đêm nay thật sự khá dài.
Màn đêm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ánh rạng đông đầu tiên còn chưa chiếu xuống sơn mạch Đăng Thiên.
Lâm Tịch lấy những sợi dây mây buộc chặt một đám cành cây khô lại, sau đó đắp lên người Hoàn Nhan Mộ Diệp đang hôn mê bởi vì trọng thương. Tuy mất máu khá nhiều, nhưng vì thể chất người tu hành hơn xa người bình thường, nên tính mạng của Hoàn Nhan Mộ Diệp tạm thời không đáng lo.
Biên Lăng Hàm vẫn đang minh tưởng tu hành, không hay biết việc gì.
Lâm Tịch đang chăm chú làm việc bỗng nhiên sững người, toàn thân căng thẳng. Bởi vì khẩn trương, bởi vì khí trời giá lạnh, nên lòng đôi bàn tay hắn bất giác xuất hiện rất nhiều mồ hôi hột, thấm ướt cả đôi tay nhỏ bé.
Hắn nghe được những âm thanh lạ thường.
Nhờ lỗ thông gió bé xíu từ trong tuyết ốc nhìn ra bên ngoài, Lâm Tịch thấy bóng dáng một kẻ tù tội mặc quần áo màu xám tro. Nhớ đến những gì Hoàn Nhan Mộ Diệp đã nói trước đó, Lâm Tịch đột ngột thở nhanh và gấp hơn, nhất thời không thể biết đây là kẻ tù tội thật sự hay là đệ tử học viện Lôi Đình cải trang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh kẻ tù tội mặc quần áo xám tro này không ngừng run rẩy trước khí trời giá lạnh, dùng tay gỡ xuống từng miếng vỏ cây cây tùng, từ bên trong lấy ra một lớp màng mỏng rồi bỏ vào miệng xé ra, cố gắng nuốt lấy, cuối cùng lại cẩn thận bỏ những miếng vỏ cây này vào chỗ cũ, hắn đã khẳng định đây là một tên tù tội thật sự.
Nghĩ đến lúc trước đã cố gắng tìm kiếm nhưng không thể phát hiện ra tung tích kẻ tù tội, mà hiện giờ lại có một kẻ tù tội thật sự chạy đến gần tuyết ốc của mình, Lâm Tịch bất giác cảm thấy thế gian này đúng là có rất nhiều chuyện làm người ta không biết nên vui hay buồn.
Bởi vì tu vi của hắn và Biên Lăng Hàm hiện giờ còn rất yếu, không sợ việc kích động sẽ khiến hồn lực cắn trả nên hắn nhẹ nhàng lấy thanh trường kiếm của mình ra, tạo thành một âm thanh "keng" nhẹ bên tai Biên Lăng Hàm, nhắc Biên Lăng Hàm tỉnh dậy, thoát khỏi trạng thái minh tưởng tu hành.
Sau khi ra dấu tay với Biên Lăng Hàm, hắn yên lặng đẩy một đống tuyết, từ trong tuyết ốc đi ra ngoài.
Khoảng cách giữa tuyết ốc hắn đang trú ẩn và kẻ tù tội kia chỉ khoảng hai mươi thước, nên người này tất nhiên cảm ứng được điều gì, cả người run lên rồi hơi cứng người quay lại.
Đây là một văn sĩ có khuôn mặt hơi tím xanh vì khí lạnh, tuổi khoảng bốn hay năm mươi, dưới cằm có vài sợi râu dài, mái tóc màu trắng và hơi khô héo.
Lâm Tịch trước lấy một ngón tay đặt lên miệng mình, ra hiệu kẻ tù tội này đừng lên tiếng.
- Ta là đệ tử học viện Thanh Loan, tới đây cứu đại thúc.
Gần như đồng thời, hắn cố gắng thấp giọng xuống, nói câu này với kẻ tù tội.
Đôi môi kẻ tù tội này ngập ngừng, nhất thời chỉ biết im lặng, gật đầu.
- Đại thúc không phải là người tu hành?
Thấy da thịt ở vùng cổ kẻ tù tội này hơi tím ngắt, Lâm Tịch hỏi một câu như thế. Nhưng khi nhìn thấy ở dưới đôi chân người này có buộc thêm vài cành lá cây tùng, hắn nhất thời ngạc nhiên, hỏi tiếp một câu:
- Đại thúc đã từng ở trong quân đội?
Kẻ tù tội văn sĩ này gật đầu, giống như nhìn thấu được hiềm nghi trong lòng Lâm Tịch, ông ta thấp giọng nói:
- Trước khi bị bỏ tù, tại hạ từng làm quân y trong biên quân.
- Đại thúc hãy đi theo ta.
Thấy kẻ tù tội này không ngừng run rẩy, Lâm Tịch nói ông ta theo hắn vào trong tuyết ốc.
- Hãy mặc bộ giáp này vào.
Sau khi vào trong, hắn liền cỡi bộ nhuyễn giáp mình đang mặc lên người, đưa cho kẻ tù tội này. Khi đưa bộ giáp mình đang mặc cho kẻ tù tội, Lâm Tịch không hề có dụng ý gì khác, chỉ vì hắn cảm thấy bộ giáp mình đang mặc có thể giúp ấm người hơn, mà tình trạng của kẻ tù tội này không tốt lắm, nếu như cứ để ông ta mặc bộ quần áo mỏng manh màu xám tro kia, Lâm Tịch sợ ông ta không thể chịu nổi.
Nhưng một chút ấm áp đấy là đối với hắn, còn đối với kẻ tù tội này, bộ giáp Lâm Tịch vừa đưa lại như than hồng giữa đêm đông, vô cùng ấm áp. Ông ta rất cảm động trước việc Lâm Tịch vừa làm, mặc dù căn ốc tuyết này rất nhỏ bé, khi đã vào trong chỉ có thể co rút cả người lại, nhưng ông ta vẫn lập tức hành lễ tạ ơn với Lâm Tịch, nói:
- Tại hạ Vương Kiện Dụ, không biết trưởng quan tên gọi như thế nào?
- Trưởng quan?
Lâm Tịch sửng sốt.
- Vân Tần có quy định, bất cứ đệ tử học viện Thanh Loan nào khi đi ra ngoài cũng có quân hàm.
Biên Lăng Hàm nhắc nhở Lâm Tịch.
Sau một hồi Vương Kiện Dụ mới phục hồi tinh thần và điều chỉnh hô hấp mình lại, thấy bộ dạng co rút của Hoàn Nhan Mộ Diệp bên cạnh, ông ta hơi biến sắc. Giống như là thói quen lâu ngày, ông ta lấy tay đặt lên mạch cổ tay Hoàn NHan Mộ Diệp, sau đó hơi do dự lên tiếng:
- Hai vị trưởng quan, thứ cho tại hạ nói thẳng. Nội tạng đồng bạn hai người đã bị tổn thương, nếu như trong hai ngày tới không dùng dược liệu hữu hiệu chữa trị, cho dù là cứu được tính mạng, nhưng sợ rằng nội thương sẽ không thể mất được, để lại di chứng cho cơ thể.
- Ta không rõ có cần phải giữ bí mật tên tuổi mình hay không, cho nên, tạm thời đại thúc không cần biết đến tên chúng ta.
Lâm Tịch nhìn Vương Kiện Dụ, sau lại nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp một cái, nói:
- Nói ra điều này đúng là tàn nhẫn, nhưng ta không muốn nói dối đại thúc. Đây là đệ tử học viện Lôi Đình, không phải là người học viện Thanh Loan chúng ta, hơn nữa, là do hắn muốn giết chúng ta trước. Trong tình huống chúng ta không thể nào bảo đảm sự an toàn của mình cũng như các đồng bạn khác ở học viện Thanh Loan, ta thật sự không có cách quá quan tâm đến việc hắn sống hay chết.
Vương Kiện Dụ hơi sững sờ, chợt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
- Ta thấy đại thúc không phải hạng người hung cực ác đồ, sao lại trở thành tử tù đế quốc Vân Tần ta?
Biên Lăng Hàm nhìn ông ta, khẽ chau mày thấp giọng hỏi. Vừa nhìn nàng đã biết đối phương không phải là người tu hành, nhưng nàng cảm thấy ít nhất mình phải hiểu rõ đối phương, tránh việc sau này sẽ có những bất lợi cho mình và Lâm Tịch.
Tuyết ốc bỗng nhiên im lặng, không gian như đang dừng lại.
Nét ảm đạm trên khuôn mặt Vương Kiện Dụ càng hiện rõ hơn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, ông ta vẫn nói:
- Tại hạ đã giết người, giết ba người, trong đó có một Linh đài.
Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm, hỏi:
- Linh đài là chức quan gì?
Biên Lăng Hàm nói:
- Chính vũ ti tòng cửu phẩm.
Dường như biết Lâm Tịch không hiểu lắm về quan vị ở đế quốc Vân Tần, nên nàng nói nhỏ giải thích cho Lâm Tịch:
- Tổng trấn là chính bát phẩm. Thông thường, đệ tử ba đại học viện Vân Tần chúng ta khi đi ra ngoài sẽ có quan vị là tòng bát phẩm, so với tòng cửu phẩm thì còn cao hơn hai cấp.
Lâm Tịch biết rằng sau khi tiên hoàng Vân Tần nghe theo lời khuyên của Hạ phó viện trưởng, phân triều chính thành tám ti, lại thế và danh xưng hơi kỳ lạ, không khác cũng không mới là mấy so với hồi xưa, nhưng tuyệt đối không giống bất cứ triều đại nào hắn đã từng học và biết ở thế giới kia. Tuy nhiên, những gì Biên Lăng Hàm vừa nói đã giúp hắn hiểu rõ vài điều, tỷ như các đệ tử của ba học viện lớn vừa tốt nghiệp đã là tòng bát phẩm, so với chức Linh đài còn cao hơn hai cấp, đối với những người bình thường đây đã là một chức quan không thấp.
- Tại sao đại thúc lại giết chết trưởng quan trong quân?
Biên Lăng Hàm nhìn Vương Kiện Dụ, tiếp tục hỏi:
- Chẳng lẽ vì tư thông với quân địch?
Vương Kiện Dụ lắc đầu:
- Một lần nọ, trong một lần thi hành nhiệm vụ, tiểu đội chúng ta đã bị quân địch tập kích bất ngờ, tại hạ và hai đồng đội trọng thương trốn thoát, được một nhà dân ở biên giới phát hiện cứu lấy. Nhưng về sau, khi chúng ta quay lại cảm ơn những người đấy, lại phát hiện một nhà năm mạng đã bị giết toàn bộ. Sau này chúng ta tìm cách điều tra ký lục quân đội, trong thời gian đấy, ký lục đã viết rằng có một lần giao chiến....hai tên linh đài và hai người hầu đã ở nơi nào đấy giết chết năm quân địch.
Sắc mặt Biên Lăng Hàm tái hẳn đi, nhìn Vương Kiện Dụ hỏi:
- Ý của đại thúc là...bốn người kia đã giết dân ở biên giới, giả mạo quân công?
- Mọi vật mọi việc đều chứng minh sự thật đúng là như thế.
Vương Kiện Dụ lộ vẻ sầu thảm, tự giễu tự nói:
- Nhưng khi chúng ta trình báo việc này, quan trên lại nói rằng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh rằng người mà họ giết là dân vùng biên giới. Thậm chí, trong số đó còn có một linh đài bởi vì tích lũy công trạng đầy đủ, nên đã được thăng lên làm Hữu dực trường. Hơn nữa, vào một đêm nọ, chúng ta bị một đám người bịt mặt vây đánh thảm thiết, ta còn bị cắt đứt hai cây xương sườn. Có lẽ vì mối quan hệ của tại hạ trong quân không tệ lắm, sau việc đó đã có một lão biên quân cố ý tới tìm ta, mơ hồ nói cho tại hạ rằng trong biên quân Bích Lạc chúng ta, mấy việc như chém giết lưu dân, thậm chí là dân định cư ở vùng biên giới để giả mạo công trạng là chuyện thường xuyên xảy ra. Mà cái chuyện dối trên lừa dưới này ở đâu cũng có, từ quan cao cho đến quan thấp đều là rắn chuột một ổ...Đáng ra sau khi biết rõ như vậy, tại hạ không nên xen vào việc này nữa, nhưng cái mệnh của tại hạ còn là do người nhà kia cho, đêm tối vừa nhắm mắt lại mơ thấy mấy người đó nói tại hạ phải báo thù. Cho nên, tại hạ tìm một cơ hội, nói rằng muốn tạ tội, chuẩn bị một chút thuốc độc. Tiếc rằng chỉ giết được ba người, còn tên đã được thăng quan thành Hữu trường dực lại may mắn thoát khỏi.
- Xem ra quân nhân trong quân đội Vân Tần cũng không phải đều quang minh lỗi lạc.
Lâm Tịch cẩn thận nhìn nét mặt của Vương Kiện Dụ, sau khi nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu.
- Tế ti quân đội đâu?
Biên Lăng Hàm hơi kích động, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, nói:
- Nếu như có chứng cứ xác thực, đại thúc có thể tìm tế ti quân đội mà?
Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai Biên Lăng Hàm, so với một người chưa bao giờ biết sự thật rằng thế giới này không phải là nơi tràn đầy ánh sáng như Biên Lăng Hàm, Lâm Tịch có thể tưởng tượng được ở thể chế quân thần như vậy sẽ có biết bao nhiêu việc xấu không được phơi bày ra. Cho nên, hắn nhẹ giọng nói:
- Mọi việc đã xảy ra rồi, điều chúng ta cần làm bây giờ là phải dẫn đại thúc ra ngoài, để thúc ấy được đại xá. Ngồi đây nghĩ đến những việc khác là không cần thiết.
Biên Lăng Hàm không nói gì nữa, nhưng hai bờ vai vẫn run rẩy. Hiện giờ trong đầu nàng chỉ nghĩ đến một việc: Dưới uy nghiêm thiên tử và bị tác động nhiều bởi tín ngưỡng tế ti ở Vân Tần như vậy, nhưng tại sao những việc rất đen tối như vị đại thúc này vừa nói có thể xuất hiện ngay bên trong quân đội chính quy?
Lâm Tịch biết Biên Lăng Hàm đang nghĩ gì, thậm chí hắn còn biết nếu như Lý Khai Vân ở chỗ này và nghe được toàn bộ câu chuyện, sợ rằng người thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết đó cũng không thể nào hiểu được.
- Nếu như những gì đại thúc vừa nói là sự thật, ta sẽ nhờ giảng viên học viện tìm cách bồi thường xứng đáng cho đại thúc và năm mạng người đã chết kia. Hơn nữa, nếu như giảng viên học viện không thể nào làm được, nhưng nếu như sau này ta có đủ khả năng, ta sẽ giúp đại thúc.
Lâm Tịch nhìn Vương Kiện Dụ, nsoi;
- Nhưng việc cần nhất bây giờ là chúng ta phải tìm cách đối phó với các đệ tử học viện Lôi Đình, phải đảm bảo rằng chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây.
Nhìn thoáng qua Vương Kiện Dụ hơi khẩn trương bên cạnh mình, Lâm Tịch hỏi tiếp:
- Trong hai ngày ngày, không biết đại thúc có từng phát hiện ra tung tích người nào không?