Tiên Ma Biến

chương 207: cầu hiền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một hán tử có nước da ngăm đen đang lái thuyền, chở một nhà Lâm Tịch cùng với Trương nhị gia, Khương Tiếu Y xuôi dòng tiến tới phía trước.

Công văn thông báo bổ nhiệm làm tạm quyền Tổng trấn trấn Yến Lai đã được phát ra, mặc dù Lâm Tịch rất thích cuộc sống an nhàn ở hồ hoa sen kia, nhưng hắn biết sau khi đê Lan Giang trấn Yến Lai bị vỡ, còn rất nhiều người còn ăn nhờ ở đậu bên ngoài, họ đang chờ hắn trở về.

Nghĩ đến việc đấy, hắn không thể an giấc ngủ yên được.

Nước sông yên lặng chảy xuôi, trời xanh mây trắng in bóng dưới dòng nước trong veo.

Tiếng ho khan của Trương nhị gia lại vang lên, hán tử có nước da ngăm đen đang lái thuyền lập tức lo lắng, mái chèo trong tay không còn ổn định nữa, làm cho chiếc thuyền hơi dừng lại.

- Trương huynh đệ, hình như bệnh tình của ngươi không tốt lắm, hay là mời đại phu có tiếng bắt mạch đi, tịnh dưỡng một thời gian sẽ tốt hơn.

Nghe thấy trong lúc Trương nhị gia ho khan, lồng ngực ông ta phập phồng không thôi, Lâm Phúc ở bên cạnh cũng cảm thấy lo lắng, lên tiếng khuyên giải.

- Không sao đâu...khụ khụ...cũng quen rồi.

Trương nhị gia nói một câu khiến Lâm Tịch không khỏi hơi run người, sau khi ho khan một tiếng, ông ta nhìn Lâm Tịch và Khương Tiếu Y nói:

- Nhân họa đắc phúc, chỉ cần tĩnh dưỡng một năm nữa sẽ khỏe lại thôi.

Lâm Tịch và Khương Tiếu Y hơi ngẩn người. Nhưng khi nhìn thấy Trương nhị gia mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười, hai người lập tức biết vì sao tâm tình Trương nhị gia thoải mái đến như vậy, cũng hiểu ý nghĩa thật sự của câu nói vừa rồi.

Tin tức Từ Trữ Thân chạy trốn đã được truyền đến đây, Mã Hồng Tuấn cũng bị Chu Niên Sơn phái người đón đi. Nhưng một vài thủ đoạn đặc biệt và phương pháp tu hành hồn lực mà Mã Hồng Tuấn đã lấy được từ Thiên Ma quật Đại Mãng thì ba người đều đã biết. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đối với phương pháp tu hành hồn lực chấn thể hay minh tưởng, tất nhiên Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đều không màng đến, bởi vì so với những thứ này, phương pháp tu luyện của học viện Thanh Loan đã rất hoàn thiện rồi. Nếu như nói hai người có quan tâm đến điều gì đấy, đó chỉ có thể là Ma thể thuật.

Không riêng gì học viện Thanh Loan, trong những học viện hay nhiều lưu phái tu hành khác ở Vân Tần, tất cả đều có Tụ khí thuật, Tụ khí thuật chính là phương pháp đưa phần lớn hồn lực ra bên ngoài, tăng sức mạnh chiêu thức tấn công khi người dùng muốn liều mạng với đối thủ. Nhưng bởi vì đối với hồn lực, thân thể người tu hành là một bình chứa, nên nếu như bộc phát hồn lực vượt quá mức thân thể có thể chứa đựng được, tất nhiên người sử dụng sẽ bị tổn thương không nhẹ.

Ma thể thuật của Thiên ma quật là một phương pháp có thể triệu tập phần lớn hồn lực, nhưng khác với những nơi khác, Thiên ma quật lại tìm cách tụ tập hồn lực lại và giúp chúng thẩm thấu vào trong thân thể. Với cách làm này, Thiên ma quật đã giúp thân thể người tu hành trở nên cứng rắn hơn, giống như làn da đã biến thành một tầng giáp bền bỉ.

Nhưng phương pháp này tất nhiên không phải là bí thuật cao nhất của Thiên ma quật, bởi vì Lâm Tịch và Khương Tiếu Y đã từng thử qua. Nếu như muốn sử dụng bí thuật này, cần phải mất bốn đến năm tức để tụ tập hồn lực, sau khi thi triển bí thuật, đồng thời với việc bộ phận thân thể đang được hồn lực tụ lại sẽ cứng cáp hơn chính là các nơi khác cũng trở nên yếu ớt hơn, rất dễ bị công phá. Do đó, có thể hình dung bí thuật này là một phương pháp tụ tập hồn lực khắp cơ thể lại vào một điểm, giúp nơi đó trở nên cứng rắn hơn.

Cho nên, vào lúc Mã Hồng Tuấn đấu với Tần Tiêu Vũ, y căn bản không có thời gian để sử dụng bí thuật này, hai mắt nhanh chóng bị đánh mù. Sau khi suy nghĩ, Lâm Tịch đã kết luận bí thuật này chỉ có thể sử dụng khi đã quyết định phải liều mạng với đối thủ, nhưng đồng thời phải biết cách tính chính xác thời gian, âm thầm tụ tập hồn lực lại, cứng rắn thừa nhận đòn tấn công của đối phương, sau đó lập tức phản kích.

Nhưng khác với hai người Lâm Tịch, Trương nhị gia chỉ là một người tu hành bình thường, vì thế đối với ông ta, những phương pháp tu hành này của Thiên ma quật đã là thứ rất quý hiếm, đáng để vui mừng.

Lá phổi của ông ta bị tên mập Mã Hồng Tuấn đả thương nhiều năm, dù dùng thuốc hay kim châm cũng khó có tác dụng, chỉ khi nào tu vi tiến bộ hơn, sức sống trong thân thể mạnh mẽ hơn, sức mạnh hồn lực lớn hơn, mới có hi vọng giúp thân thể từ từ khôi phục.

Bây giờ, nếu như Trương nhị gia đã nói như vậy, cũng có nghĩa ông ta chỉ cần một năm sẽ khiến tu vi của mình trực tiếp thăng lên Đại hồn sư.

Thương thế của ông ta do chính Mã Hồng Tuấn gây nên, nhưng cách phá giải cũng do chính Mã Hồng Tuấn đưa cho, thật đúng là tương oan tương báo.

...

Thôn Tang Du trấn Đông Cảng.

Trần Hạo Chi mặc đồ tang đang bận rộn cho đàn heo nhỏ trong chuồng ăn.

Băm nhỏ rau muống, nấu cháo cho ăn...đàn heo nhỏ này lớn rất nhanh.

Đột nhiên có mấy người xông vào nhà hắn như cường đạo, giật lấy cái bồn chứa đồ ăn cho heo hắn đang cầm trên tay.

- Tiểu Lâm đại nhân tới....đại nhân muốn gặp anh đấy, còn cho heo ăn gì nữa.

Người già người trẻ trong làng tranh nhau nói, nhất thời làm cho anh nông dân vốn đầu óc không lanh lẹ lắm này ngẩn ngơ một hồi, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức vứt cái bồn trên tay mình xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lâm Tịch đang bị nhiều người ở thôn Tang Du vây lại.

- Tiểu Lâm đại nhân...

- Tiểu Lâm đại nhân...

Những tiếng la kích động và thân thiết không ngừng vang lên.

Hắn mỉm cười trò chuyện với những người dân ở đây, vừa lúc nhìn thấy Trần Hạo Chi đi vào trong.

- Trần Hạo Chi.

Lâm Tịch chủ động chào hỏi với anh nông dân đần độn này.

- Tiểu Lâm đại nhân!

Anh nông dân đần độn không biết nói gì, gần như chỉ muốn quỳ xuống dập đầu, nhưng Lâm Tịch lại nhanh chóng đỡ lấy.

Vỗ vỗ bả vai anh nông dân khoan hậu này, Lâm Tịch nói:

- Gia gia Trần thúc là bậc thầy xây đê, lúc trước ngài ấy có nói đã truyền hết những gì mình biết cho thúc, nếu như sau này Lâm Tịch cần nhờ Trần thúc xây một cái đê khác, không biết Trần thúc có thể giúp không?

Nghe Lâm Tịch nói như vậy, người xung quanh lập tức biết Lâm Tịch muốn xây lại đê Lan Giang ở trấn Yến Lai, nhất thời mọi người im lặng, không ai nói lời nào.

Trần Hạo Chi vốn đã không biết nói gì, bây giờ lại có nhiều người nhìn nên hắn càng khẩn trương hơn. Nhưng đây không phải là lúc để hắn phải suy nghĩ quá nhiều, nên hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sự mong chờ của Lâm Tịch, trầm giọng nói:

- Có thể.

- So sánh với việc xây đê, khai thông kênh mương đơn giản hơn rất nhiều, chắc Trần thúc có thể làm được chứ?

Lâm Tịch ôn hòa cười, tiếp tục vỗ vỗ bờ vai hắn.

Trần Hạo Chi dứt khoát gật đầu, nói:

- Làm được.

- Thôn Tang Du đã được mọi người bảo vệ, nhưng Lâm Tịch lại không giữ được đê ở trấn Yến Lai. Lâm Tịch nghĩ nếu gia gia thúc có linh thiêng, ắt cũng muốn con đê đó được xây lại.

Lâm Tịch bất ngờ khom người thi lễ với Trần Hạo Chi, nói:

- Lâm Tịch muốn mời thúc làm sinh đồ Công ti trấn Yến Lai, giúp Lâm Tịch chuẩn bị việc xây đê, không biết thúc có đồng ý hay không?

Cảm xúc Trần Hạo Chi lập tức bị xáo trộn toàn bộ, hắn dĩ nhiên rất muốn nói đồng ý, nhưng vì bản tính quá mức đần độn nên anh nông dân này nhất thời không biết nói gì, chỉ biết há miệng thật to ra.

- Trần tiểu tử, mau đồng ý đại nhân đi!

Thấy hắn không trả lời, mấy người ở thôn Tang Du đang ở đây đột nhiên nóng nảy, lên tiếng hối hắn.

- Không cần gấp gáp. Nếu như đồng ý, chỉ cần gật đầu là được.

Lâm Tịch biết rõ Trần Hạo Chi là người thế nào, nên khẽ mỉm cười nói.

Trần Hạo Chi há miệng thật lâu, nhưng vẫn không nói được lời nào. Trong lúc nặng nề gật đầu ý nói mình đã đồng ý, đột nhiên có hai hàng nước rơi dài trên má hắn.

...

Trấn Đồng Mộc.

Trong một thư phòng ở căn tiểu viện bình thường.

Một văn sĩ trung niên mặc chiếc áo mỏng có thêu hình những cây trúc xanh đang xem xét sổ sách.

Bìa ngoài những quyển sách này dùng da trâu màu lam tạo thành, bên trên có thêu ba chữ "Bách Xuyên thông" bằng chỉ đen.

Bộ tóc trên đầu văn sĩ trung niên hơi thưa thớt, cho thấy ông ta là người hói đầu, nhưng dung mạo thanh tú, hai mắt sáng ngời, khắp người toát ra một khí thế khiến người khác phải nể phục.

"Cốc"..."cốc"...

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Nghe thấy có người đang đến, văn sĩ trung niên hơi ngẩng đầu, buông cuốn sách trong tay xuống, uống một hớp trà rồi điềm tĩnh nói:

- Vào đi.

Một lão nhân khuôn mặt hồng hào ngoài năm mươi, trông hơi phúc hậu đẩy cửa vào. Sau khi hành lễ với người trung niên này, lão nói:

- Ông chủ, tạm quyền Tổng trấn trấn Yến Lai Lâm Tịch đưa thư tới.

Văn sĩ trung niên khẽ nhíu mày, nói:

- Hắn muốn ngân lượng xây lại đê Lan Giang? Hành Vinh Xương và Lô Phúc Ký có thiếu hắn nhân tình, nhưng Bách Xuyên Thông của ta một không thiếu hắn, hai không có tài lực như Hành Vinh Xương và Lô Phúc Ký. Hơn nữa, xây lại đê Lan Giang tốn rất nhiều ngân lượng, sau đó còn xây lại nhà cửa, làm ruộng mới cho những người gặp nạn kia, tất cả phải tốn bao nhiêu ngân lượng đây? Nếu như chúng ta nộp ngân lượng bây giờ, thật không khác gì chảy vào cái túi không đáy cả. Quan trọng nhất là thương thuyền chúng ta không dừng ở trấn Đông Cảng hay trấn Yến Lai, làm vậy thì có ích gì? Trữ chưỡng quỹ, ta nghĩ chắc ông cũng biêt những điều này, cứ dùng mấy trăm lượng đuổi đi là được rồi, vì sao còn muốn hỏi ta?

- Tiểu Lâm đại nhân này rất thú vị, đúng là hắn muốn ngân lượng, nhưng cách thức lại hoàn toàn khác với những người kia.

Chưỡng quỹ của Bách Xuyên Thông, hiệu buôn lớn thứ ba ở ven sông Tức tử, khẽ mỉm cười, trong lúc nói cũng đồng thời đưa bức thư trong tay tới trước.

Văn sĩ trung niên vươn tay nhận bức thư, vừa đọc bìa ngoài liền ngẩn người, ngạc nhiên nói:

- Bản kế hoạch?

Bức thư trong tay ông ta thật ra là một quyển sách, bìa ngoài có viết ba chữ: Bản kế hoạch, đề tên Lâm Tịch.

...

Trong lúc ông chủ Cừ Bản Kiều của Bách Xuyên Thông nhận được thư của Lâm Tịch, ông chủ Hình Đức Vinh của Đại Đức Tường lại đang cầm lấy ba miếng tạo cao.

Tạo cao là một chất mỡ được làm từ sừng đen, dùng để tắm rửa hoặc để tẩy sạch quần áo.

Cả Vân Tần ai ai cũng gọi vật này là tạo cao, chỉ có Lâm Tịch vẫn quen tính gọi là xà phòng.

Ở lăng Lộc Đông này Đại Đức Tường không phải là hiệu buôn nổi danh lắm, nhưng hai năm vừa rồi, thừa lúc tất cả các đại buôn ở lăng Lộc Đông không chú ý tới, Đại Đức Tường đã nhanh chóng phất lên, kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu như lấy giá trị sổ sách bây giờ ra tính toán, Đại Đức Tường chưa chắc được xếp vào hàng ngũ hai mươi hiệu buôn lớn nhất lăng Lộc Đông, nhưng hai năm trước, Đại Đức Tường thậm chí còn chưa được vào hàng một trăm hiệu buôn lớn, sợ rằng họ còn khó gom đủ năm trăm lượng bạc trắng để mua bán với người khác. Có thể nói tốc độ phát triển của Đại Đức Tường rất kinh người, nếu như có hiệu buôn lớn nào để ý đến việc Đại Đức Tường không có danh tiếng này nhanh chóng lớn mạnh như vậy, tất nhiên họ sẽ thất kinh.

Hình Đức Vinh năm nay đã ngoài năm mươi. Mặc dù ông ta được tính khôn khéo di truyền từ tổ tiên, năm xưa cũng từng theo các đoàn ngựa vào nam ra bắc không ít, so với nhiều ông chủ hiệu buôn lớn khác thì tầm nhìn ông ta xa và rộng hơn rất nhiều, nhưng vì hiệu buôn nhỏ tài lực có hạn nên không thể phát huy hết khả năng mình được. Thật ra bất cứ thương nhân nào cũng biết trong việc buôn bán, nếu như không có quý nhân giúp đỡ, bất kỳ hiệu buôn nhỏ nào cũng không thể tiến nhanh được.

Mặt hàng kinh doanh chính của Đại Đức Tường trước giờ vẫn là buôn bán mật ong, phạm vi hoạt động chủ yếu ở trấn Vân Anh, chuyên cung cấp mật ong cao cấp cho dân chúng. Nhưng nguyên nhân chính khiến hai năm qua Đại Đức Tường nhanh chóng phất lên là nhờ họ đã kinh doanh thêm hai mặt hàng khác: lồng đèn dầu và tạo cao.

Khi đêm đến, các gia đình bình thường ở Vân Tần thường đốt đèn lên, vì gia cảnh không dư dả nên họ chỉ dùng loại đèn dầu tầm thường, thỉnh thoảng lại có khói bay lên rất khó chịu. Lồng đèn do Đại Đức Tường chế tạo lại có điểm khác biệt với những nơi khác, họ lấy những thanh trúc mỏng nhỏ làm khung, sau đó lấy miếng giấy mỏng bao bọc lại xung quanh, ở giữa hai miếng giấy mỏng sẽ bỏ thêm một lớp than đen, khi khói đi qua sẽ bị than đen hút lấy, nhờ vậy người thắp đèn không còn bị khó chịu nữa.

Còn mặt hàng tạo cao vốn là sản phẩm thông dụng khắp đế quốc Vân Tần, có thể nói là bất kỳ hiệu buôn nào cũng có, nhưng khi sản xuất Đại Đức Tường lại cho thêm hương liệu vào bên trong, giúp cho sản phẩm của họ được dân chúng hoan nghênh, rất nhiều người hưởng ứng mua lấy.

Hiện nay, phần lớn dân chúng ở cách hành tỉnh phía đông Vân Tần đều dùng lồng đèn dầu và tạo cao của Đại Đức Tường, chỉ vì đây là những vật dụng nhỏ không có giá thành cao, nên các hiệu buôn lớn khác còn chưa chú ý tới. Nhưng Hình Đức Vinh là ông chủ của Đại Đức Tường, nên ông ta hiểu rất rõ vì sao Đại Đức Tường có thể nhanh chóng kiếm tiền như vậy, vì hai món trên vốn là sản phẩm của một cửa hàng nhỏ của Lâm gia.

Hiện giờ, ba miếng tạo cao trước mắt ông ta có màu sắc rất khác nhau: một miếng màu xanh nhạt, một miếng màu đỏ tươi, một miếng màu vàng nhạt.

Tuy chỉ bỏ vào trong tạo cao thêm những thành phần như lá ngải, hoa kim, nhưng màu sắc của những miếng tạo cao này đã dễ nhìn hơn rất nhiều. Không vội nói tới công hiệu không thay đổi so với ban đầu, các dân chúng Vân Tần vừa nhìn thấy loại tạo cao này thôi đã tranh nhau mua rất nhiều, thậm chí còn không đủ hàng để bán. Mà đây cũng là một trong những sản phẩm của cửa hàng Lâm gia kia!

Ông chủ cửa hàng Lâm gia này chưa chắc là chuyên gia biết cách dùng ngân lượng để tạo ra ngân lượng, nhưng tuyệt đối là người có tầm nhìn rất sắc bén, nhanh chóng phát hiện ra được điểm để chiếm lấy thị trường và thu hút khách hàng.

Mặc dù bây giờ Đại Đức Tường của ông ta kiếm được rất nhiều thuyền, chen chân vào hàng ngũ hai mươi hiệu buôn lớn nhất lăng Lộc Đông, nhưng chỉ cần có hiệu buôn lớn mời người này làm việc cho họ, Đại Đức Tường tất nhiên sẽ sụp đổ, thậm chí còn tệ hại hơn xưa.

Hình Đức Vinh chăm chú nhìn ba miếng tạo cao trước mắt, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.

Đột nhiên ông ta nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, không đợi đến lúc người đó gõ cửa xin vào, ông ta đã lên tiếng trước:

- Vào đi.

Người tới chính là con ông ta, ông chủ nhỏ Đại Đức Đường, Hình Thiên Dưỡng.

- Phụ thân.

Ông chủ nhỏ Đại Đức Tường này từ nhỏ đã được nuôi dạy đàng hoàng, vừa vào trong đã khom người thi lễ, nhưng dường như sắc mặt hắn ta lại hơi kỳ lạ.

Hình Đức Vinh tất nhiên biết con trai mình có điều muốn nói, lập tức hỏi:

- Sao vậy?

- Đó là sản nghiệp của tiểu Lâm đại nhân?

- Tiểu Lâm đại nhân?

Hình Thiên Dưỡng khâm phục gật đầu, sau đó giải thích:

- Chính là tiểu Lâm đại nhân đã phá đại án Ngân câu phường, lập được kỳ công ở trấn Yến Lai. Ông chủ cửa hàng Lâm gia chính là phụ thân ngài ấy.

- Cái gì?

Hình Đức Vinh thất kinh:

- Tiểu Lâm đại nhân này là người trấn Lộc Lâm?

- Chính ông chủ Lâm Phúc của cửa hàng Lâm gia đã nói như vậy, mà Lâm đại nhân hiện đang ở trấn Yến Lai.

Hình Thiên Dưỡng nhìn Hình Đức Vinh, thở ra một hơi, nói:

- Hơn nữa, sau khi ông ta nghe con nói liền từ chối ngay, nói rằng không thể nào làm đại chưởng quỹ chúng ta được. Nhưng không phải vì ông ta không muốn, mà là vì những sản phẩm kia đều do chính tiểu Lâm đại nhân nghĩ ra, cho dù ông ta có làm đại chưởng quỹ của chúng ta, sợ rằng cũng không thể giúp cho Đại Đức Tường.

Hình Đức Vinh ngẩn người, nhất thời kinh ngạc đến nỗi không thể nói được.

- Mấy ngày nay tiểu Lâm đại nhân đang tụ tập mấy ngàn thôn dân cùng nhau xây đê lại, tiểu Lâm đại nhân đã đưa một bản kế hoạch cho các hiệu buôn lớn.

Nói đến đây, Hình Thiên Dưỡng lại hơi lắc đầu, nói:

- Cũng do Đại Đức Tường chúng ta quá tầm thường, nên không nhận được bản kế hoạch đó.

- Bản kế hoạch?

- Tiểu Lâm đại nhân không trực tiếp lấy ngân lượng của các hiệu buôn lớn, mà là chuẩn bị một bản kế hoạch đầy đủ.

Hình Thiên Dưỡng hít sâu một hơi, cẩn thận giải thích:

- Tiểu Lâm đại nhân không định xây một đê Lan Giang để làm ruộng như trước đây, mà trước tiên là đào một cái hố thật lớn sau đê Lan Giang để làm hồ chứa nước. Sau đó, tiểu Lâm đại nhân sẽ nhờ người làm các kênh dẫn nước, làm như vậy không những giúp rất nhiều mảnh ruộng cạn ở trấn Yến Lai có nước tưới tiêu, mà còn có thể làm những việc khác. Vi dụ như khi đông tới, mực nước ở sông Tức Tử sẽ cạn hơn bình thường, lúc ấy sẽ mở cửa hồ chứa ra để nước chảy tới những chỗ nước cạn, giúp thuyền lớn qua lại dễ dàng. Trong đấy, tiểu Lâm đại nhân cũng nói rõ phủ Lăng Lốc đã hứa rằng họ sẽ bỏ ra một nửa ngân lượng trong bản kế hoạch đó, đồng thời miễn thuế ba năm cho các dân chúng bị nạn. Con có xem qua, thấy rằng bản kế hoạch đã nêu chi tiết những gì cần làm trong những năm tới, các dân chúng gặp nạn trong lúc xây đê có thể cùng lúc làm người làm công, làm việc ở các hồ nuôi cá và các mảnh ruộng nước được làm lại từ ruộng nước cạn, cuộc sống của họ tạm thời không cần lo lắng. Ngoài ra, tiểu Lâm đại nhân còn nhờ các tượng sư và quan viên Công ti hạch toán mực nước trong hồ chứa nước kỹ càng, khi tới mùa đông nước sông cạn xuống, nếu như các hiệu buôn lớn cùng lúc tập trung lại đi qua, như vậy năng suất sẽ gấp hai mươi lần hiện nay. Đối với các hiệu buôn phụ thuộc quá lớn vào đường thủy ở lăng Lộc Đông chúng ta, chỉ sợ qua hai hoặc ba năm nữa thôi, họ đã có thể thu hồi số ngân lượng đã bỏ ra để xây đê và hồ chứa nước này.

Hơi dừng lại một chút, Hình Thiên Dưỡng thở dài, nói:

- Hơn nữa, tiểu Lâm đại nhân còn tính toán một bảng chi phí trả ngân lượng, theo đó các hiệu buôn lớn chỉ cần báo ra tổng lợi nhuận trước, họ có thể mỗi tháng đưa ngân lượng để xây dựng tương ứng với lợi nhuận đó, miễn sao số ngân lượng đóng góp phải đủ để hoàn tất đê Lan Giang. Việc này đúng là rất tốt, bởi vì đối với một số hiệu buôn lớn, số tiền này quả thật không nhiều lắm. Cho nên, nghe nói chỉ trong vòng một ngày này, các hiệu buôn lớn hay vận chuyển hàng hóa qua đường thủy đã đồng ý hết rồi.

Hình Đức Vinh ngẩn người một hồi, đột nhiên ông ta quát với Hình Thiên Dưỡng:

- Chuẩn bị ngựa!

Hình Thiên Dưỡng sửng sốt, nói:

- Phụ thân, chẳng lẽ phụ thân định mời tiểu Lâm đại nhân làm đại chưởng quỹ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio