Tiên Ma Biến

chương 345: hãy ma hơn một chút

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Từ đây liều mạng nhảy xuống, ít nhất có hơn một nửa sẽ bị biến thành bánh thịt. Ngươi nói chúng ta phải tin ngươi...chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Khương Tiếu Y khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Lâm Tịch nói:

- Không phải ngươi muốn nói với ta rằng tu vi ngươi tăng nhanh là nhờ nhiều lần tu hành như thế chứ.

- Không hoàn toàn như vậy.

Lâm Tịch lắc đầu, nói:

- Khi ta ở ngọn núi Tam Mao, ta đã từng nhảy qua vực sâu sâu hơn thế này.

- Thật quá điên cuồng.

Khương Tiếu Y gượng cười, nói:

- Nhưng điên hơn chính là...ta lại nói mình phải tin tưởng ngươi.

Biên Lăng Hàm nắm tay thật chặt, nhưng lòng bàn tay lại đang đổ mồ hôi lạnh. Ý thức nàng nhắc nhở cho nàng biết đây là việc rất hoang đường, nhưng nàng nhớ mình đã từng đáp ứng với Lâm Tịch, nên nàng gật đầu, sắc mặt hơi trắng bệch và trả lời đơn giản:

- Ta sẽ nhảy cùng với ngươi.

Lâm Tịch rất vui vẻ.

Sự vui vẻ này không chỉ đến từ việc hắn đang giúp Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm trở nên mạnh hơn, mà còn vì đồng bạn đang tin tưởng tuyệt đối.

Sợ rằng cũng chỉ ở thế giới cổ xưa này, hắn mới may mắn có được bằng hữu như thế.

- Mông Bạch, còn ngươi?

Lâm Tịch xoay người, khích lệ nhìn Mông Bạch.

Hiện giờ Mông Bạch đang rất sợ, cả đầu và người bị mồ hôi lạnh làm ướt.

- Ta...

Hắn cố gắng dốc hết sức mình, nói năng lắp bắp:

- Ta chưa từng muốn làm anh hùng...cũng không nghĩ đến vinh quang...ta chỉ là một đệ tử khoa Nội Tương, ta chỉ muốn ở lại học viện.

- Ta hiểu rồi.

Lâm Tịch gật đầu:

- Nhưng nếu như hôm nay ngươi không ra tay nhanh, nói không chừng ta đã bị cường nỏ của tên kia bắn trúng.

- Có ít người trời sanh đã gan lớn, vài người lại nhát gan.

Lâm Tịch nhìn Mông Bạch, có lẽ vì không biết nói như thế nào nên hắn hơi buồn rầu, nói:

- Thật ra ý của ta chính là...cho dù là thỏ, cũng sẽ phải đến lúc cắn người. Có thể chưa bao giờ ngươi nghĩ phải tấn công, nhưng nếu như có khả năng tấn công cũng không phải là chuyện gì xấu.

Mông Bạch suy nghĩ một hồi, cảm giác mình không làm được, nói:

- Không được, ta chắc chắn không nhảy tới đó, ta không dám nhảy.

- Được.

Lâm Tịch cũng không miễn cưỡng, nghĩ tới việc nếu như mình, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm bình yên vô sự sau cú nhảy...hắn ta cũng sẽ lớn gan hơn, nên hắn lập tức gật đầu với Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, nhìn một gốc cây tùng đằng xa, nói:

- Ta có thể nhảy xa hơn bọn ngươi, ta sẽ chọn cây tùng kia.

- Càng xem càng sợ thật.

Khương Tiếu Y xoa xoa mồ hôi trong tay, tự giễu nói một câu này, chỉ gốc cây kia:

- Ta chọn cây này.

- Phải nói rõ ràng đấy, không khéo lại đụng vào nhau.

Biên Lăng Hàm hít một hơi thật sâu, nói:

- Từ phía bên trái qua, ta chọn gốc cây thứ bảy, ngươi lấy gốc cây thứ tám.

- Lâm Tịch, các ngươi đều đang ép ta.

Trong lúc Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm đang tự lựa chọn cây tùng cho mình, chuẩn bị nhảy, Mông Bạch đột nhiên bi phẫn kêu lên.

Lâm Tịch nhất thời sửng sốt:

- Chúng ta ép ngươi?

Mông Bạch bất lực đứng lên, nhìn ba người bạn đang không hiểu trước mặt, nói:

- Nếu như các ngươi đều chết hết...ta còn một mình phải làm sao bây giờ...còn nữa, nếu như Cát Tường cảm thấy cả ba đều chết hết, ta còn sống, nó lại tưởng rằng ta đã giết chết các ngươi, nó sẽ ăn ta.

...

Gió núi mát mẻ thổi qua bốn người trẻ tuổi.

Lâm Tịch đột nhiên rất muốn cười.

Mặc dù đã từng nhảy qua vực sâu một lần, nhưng những chuyện như nhảy núi này không phải ngươi đã nhảy một lần thì sẽ không sợ. Đối với bất kỳ việc gì nguy hiểm đến tính mạng mình, con người thường cảm thấy rất sợ hãi. Tuy hiện giờ trông Lâm Tịch rất bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay hắn lại đang chảy mồ hôi lạnh. Khi nghĩ đến việc nhảy qua khoảng cách xa như vậy, nhảy tới chỗ các cây tùng còn cao hơn mặt nước biển đến mười mấy thước, hắn cảm thấy khẩn trương đến mức trái tim không ngừng nhảy mạnh lên, có lẽ một số yếu tố kích thích luôn ngủ say trong cơ thể đang bắt đầu hoạt động mạnh.

Nhưng bộ dạng Mông Bạch hiện giờ lại khiến cảm xúc khẩn trương của hắn bị phân tán đi một chút, vô hình giúp thân thể không cứng ngắc như hắn tưởng.

- Chúng ta nhảy.

Hắn nở một nụ cười thật tươi với Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, không nói gì thêm với Mông Bạch, sau đấy lui ra sau vài chục bước, nhìn về phía cây tùng mình đã chọn.

- A!

Càng chạy tới trước, Lâm Tịch có thể cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình đang tụ tập đến hai chân. Trong tầm mắt của hắn, vài gốc cây tùng trong sơn cốc bỗng nhien trở nên rõ ràng, đồng thời, khi càng đến gần vách núi, cảm giác sắp bị thôn phệ và áp bách cũng nhiều hơn, khiến cho Lâm Tịch phải kêu to lên một tiếng.

- A!

- A!

Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm cũng bị kích thích theo, khi gần đến chỗ nhảy ra khỏi vực, hai người điên cuồng hét to lên.

Ba người "kêu thảm thiết", giống như bị một điều gì đấy rất khủng bộ đe dọa, rồi cứ thế thoát khỏi vách núi, rớt xuống vực sâu.

Cát Tường nhìn đỉnh núi, đôi mắt đen lúng liếng mở to, không biết rốt cuộc mấy người Lâm Tịch đang làm gì.

Mông Bạch run rẩy, mỗi một miếng thịt trên người hắn tựa như đang nhấp nhô, khóe miệng không thể giữ vững được.

- A!

Hắn quát to lên một tiếng, thân thể mập mạp nhún nhảy trên mặt đất như quả cầu da.

- Chờ ta một chút.

Hắn dường như hét to lên một tiếng như vậy, giống như một con chim mập không biết bay đang muốn bay cao. Với khuôn mặt tái xanh đến mức rất khó coi, hắn ta nhảy xuống một gốc cây tùng gần đó nhất.

Hắn mở miệng thật to, bởi vì sức hút quá mạnh nên không thể nào khép miệng lại được, gió chảy ngược vào bên trong, thổi trúng đôi môi và hai gò má phúng phính của hắn, nhìn từ xa trông giống như hai cái cửa sổ bị lay động.

...

Đôi mắt của Lâm Tịch càng lúc càng đến gần gốc cây tùng màu xanh kia.

"Rầm"

Hắn đập mạnh vào tán cây tùng này, tựa như một tảng đá bình thường.

Trong nháy mắt, cánh lá cây tùng bị gãy cuốn vào người hắn, trông bề ngoài rất hỗn loạn. Lâm Tịch khẽ ngừng thở, nhưng tim của hắn lại đập nhanh liên hồi, tốc độ phản ứng của thân thể cũng vượt qua lúc bình thường rất nhiều, hắn liều mạng đưa hai tay ra phía trước, bám lấy bất cứ vật gì có thể cầm nắm được.

Sau khi liên tục bẻ gãy vài cành cây, tốc độ rơi xuống của hắn đã giảm đi rất nhiều. Ngay lúc đó, ánh mắt hắn khóa chặt một thân cành rất to, có thể nói rằng hiện giờ trong ánh mắt của hắn chỉ có cành cây to khỏe đấy, đó là vật có thể cứu lấy mạng hắn, vì thế hắn liều mạng đưa tay ra bắt lấy cành cây này.

"Rắc!"

Hắn đã bắt được cành cây đấy, nhưng cành cây đấy vẫn không thể chịu đựng được sức nặng cộng với sức hút của mặt đất đang tác động lên người hắn, vì vậy cành cây này nhanh chóng bị bẻ gãy.

Nhưng ngay lúc tốc độ rơi chậm lại, trong tầm mắt hắn lại xuất hiện một cành cây tráng kiện khác.

Một lần nữa hắn chính xác bắt được cành cây này.

Sau một hồi tiếng kẽo kẹt rít tai vang lên, cành cây này đã bị bẽ gãy hơn một nửa, nhưng cuối cùng vẫn dính vào thân cây. Thật ra cành cây hắn đang bám lấy chỉ to hơn cánh một đứa trẻ bình thường một chút, nhưng vì cành cây cây tùng dẻo dai hơn các cây khác nên mới có thể giữ lại được.

Lâm Tịch nhìn xuống dưới mặt đất, phát hiện mình còn cách mặt đất khoảng hai mươi thước, hắn cũng không lập tức đáp xuống, mà quay đầu sang nhìn những người còn lại.

Hắn thấy Biên Lăng Hàm đã bám lấy được một cành cây ở cao hơn mình khoảng mấy thước, Khương Tiếu Y vừa rồi đã bẻ gãy một cành cây, nhưng sau đấy hắn ta lại thành công mượn những tán lá rậm bên dưới để giảm tốc độ lại, cuối cùng thành công giữ chặt được một cành cây to khỏe.

Chỉ có Mông Bạch bởi vì nặng hơn những người khác, hơn nữa lúc nhảy lại dùng sức quá nhiều, dẫn đến việc vị trí nhảy bị chệch đi, nên ban đầu hắn ta không thể nhảy vào chính giữa cây tùng được. Sau khi làm gãy vô số cành cây, hắn ta "a" một tiếng rơi xuống đất.

Lâm Tịch cảm thấy khẩn trương. Hắn nhẹ nhàng buông tay, thân thể đung đưa bắt được những cành cây bên dưới, đáp xuống mặt đất mà không gặp chút khó khăn.

- A!

Khi đôi chân hắn chạm đáy cốc, tiếng hét thảm của Mông Bạch lại vang lên.

Lúc này cảm giác của Lâm Tịch vẫn còn rất nhạy, nhận ra được trong tiếng hét của Mông Bạch thì sự sợ hãi đã giảm đi chín phần, chỉ có thêm sự thống khổ vì đau đớn, nên hắn nhất thời an tâm hơn, chỉ quát nhẹ lên:

- Mông Bạch, ngươi làm sao rồi?

- Đau ngực quá, không biết có bị gãy xương không.

Trong lúc Mông Bạch đáp lại, Lâm Tịch đã chạy nhanh tới, đến trước người hắn.

Thấy Mông Bạch đã ngồi dậy, Lâm Tịch lập tức đưa tay nhấn mấy cái trên người hắn, sau đấy không nhịn được bật cười lên.

Xương cốt trên người Mông Bạch không bị gãy, nhưng chỗ hắn rơi xuống lại có một cái hố nhỏ, lá tùng rơi đầy xung quanh.

Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm rơi xuống mặt đất, hơi lảo đảo chạy tới.

Thấy đống bùn nhão trên mặt đất bị Mông Bạch tạo thành một hình người mập mạp, nhìn sang Lâm Tịch đang cười bên cạnh, lại thấy bốn người đã bị cành lá làm cho y phục rối bời, thậm chí trên đầu còn có nhiều lá cây, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm đột nhiên tươi cười, cười rất lớn tiếng.

Mông Bạch phủi lá cây trên người mình, cảm thấy xương cốt vẫn còn tốt, nhưng hắn lại cảm thấy không hiểu, vì sao Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y cười lớn đến như vậy?

- Thật không ngờ chúng ta lại làm được...

Khương Tiếu Y không cười nữa, vẻ mặt dần trở nên phức tạp. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nơi mình vừa nhảy xuống, vừa run rẩy vừa nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

- Thật ra khi nhảy xuống ta cũng không tin mình sẽ làm được.

Biên Lăng Hàm nghiêm mặt, nàng cũng có cảm giác giống như Khương Tiếu Y. Chỉ vì Lâm Tịch đã nói nàng phải luôn tin tưởng hắn, nên nàng mới dám nhảy xuống.

- Tư chất tu hành của ta rất bình thường, thậm chí lúc kiểm tra nhập thí vào học viện Thanh Loan, ta cũng không tin tưởng bản thân mình.

Khương Tiếu Y không ngừng lại, thật không biết hắn đang nói cho người khác nghe hay chính hắn nghe.

- Trước kia ta cứ nghĩ rằng cho dù mình cố gắng thế nào thì mình vẫn rất bình thường, nhưng lão sư ta lại nói không nên tự coi thường mình...Lâm Tịch, cảm ơn ngươi. Không có ngươi ta sẽ không hiểu lời lão sư ta nói...khi đó, có lẽ cả đời này ta sẽ không dám làm những chuyện như vậy.

"Đôi khi các ngươi không biết mình có gì đâu...Trên người ngươi và Lý Khai Vân, cuối cùng vẫn có vài điều ta không thể nào sánh bằng." - Lâm Tịch thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn biết những lời này mình không cần phải nói ra ngoài, nên hắn chỉ tươi cười, vỗ vỗ bả vai Khương Tiếu Y.

- Ta thật sự không có chuyện gì?

Mông Bạch lấy tay sờ sờ cái mông đầy thịt của mình, cảm giác dường như không có đau đớn gì nữa thì hắn mới không thể tin ngẩng đầu lên, nhìn những cành cây đã bị hắn bẻ gãy lúc rơi xuống.

- Người tu hành Vân Tần luôn nói người tu hành của núi Luyện Ngục và Thiên Ma quật Đại Mãng là Ma.

Biên Lăng Hàm nhìn lòng bàn tay bị xước của mình, nhẹ giọng nói với Lâm Tịch:

- Nhưng đôi lúc ta cảm thấy ngươi còn Ma hơn bọn hắn nhiều.

- Nếu như vậy chúng ta hãy Ma hơn một chút, ta nói ta sẽ tàn nhẫn ép bọn ngươi mà.

Lâm Tịch tươi cười, nói:

- Các ngươi còn sức hay không? Nếu còn...chúng ta hãy nhảy một lần nữa.

- Cái gì? Còn nhảy nữa hả?

Mông Bạch suýt nữa đã ngất đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio