Tiên Ma Biến

chương 447: lâm tịch nghi ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ trong nháy mắt, Lý An Đình đã suy đoán được, tuyệt đối không thể sơ tán kịp.

Bởi vì nếu như muốn nhanh chóng hướng dẫn mấy ngàn người sơ tán cùng một lúc, ít nhất phải cần hơn một ngàn binh sĩ cùng nhau làm việc. Hơn nữa, hiện giờ đang có không biết bao giao dịch đang diễn ra trong chợ, chỉ riêng việc bảo các tiểu thương kia dọn dẹp hàng quán đã gây ra không biết bao hỗn loạn.

Nếu như đã không thể sơ tán kịp, vậy chỉ còn cách không tiếc giá nào mà ngăn người tu hành này.

Nhưng ngay lúc ông ta cảm thấy tấm lưng mình lạnh lẽo, muốn quát to lên một tiếng, bỗng nhiên có một tràng âm thanh chói tai vang lên khắp không trung rét lạnh giữa đường phố này.

Đây chính là tiếng kèn hiệu của quân sĩ trinh sát trong quân đội.

Da đầu Lý An Đình tê dại, tinh thần cũng rung lên không ngừng. Tới lúc này, ông ta mới kịp nhớ rằng bởi vì tận mắt nhìn thấy đối phương đánh chết Tô Trọng Văn ngay trước mặt, lý trí bị đánh mất, nên bản thân ông ta đã quên một chuyện quan trọng.

Trước khi phát hiện Họa Sư và Tô Trọng Văn đã chiến đấu với nhau, cũng là lúc ông ta chuẩn bị thống lĩnh quân tiên phong đến trước, ông ta đã ra lệnh phó tướng thống lĩnh toàn quân.

Cho nên, cho dù bây giờ các quân sĩ Thanh lang đang ở bên cạnh đều tuân theo những mệnh lệnh ông ta ban ra, nhưng so với ông ta, các quân sĩ trinh sát đang ở trên cao hẳn sẽ nhận ra ý đồ của đối phương sớm hơn ông ta, sẽ có cách ứng đối nhanh hơn!

Ngay khi tiếng kèn lệnh vang lên, tinh thần ông ta lập tức phấn chấn!

"Tùng!" "Tùng!" "Tùng!"

Từng âm thanh mãnh liệt mà vang đội không ngừng vang lên, che lấp tiếng kèn lệnh quân đội, thậm chí áp qua cả tiếng reo hò trên đường phố, cũng như tiếng phá vách tường của Họa Sư.

Đây là tiếng trống trận của quân đội Vân Tần!

Ở nơi xa, trên sáu chiếc xe ngựa có sáu cái trống trận màu đen to hơn cả người trưởng thành, trước mỗi trống trận đều có một hán tử trần truồng, hai tay cầm gậy lớn, mạnh mẽ đánh vào trống trận. Tiếng trống gần như truyền khắp toàn thành, khiến nhiệt huyết trong người nghe không khỏi tuôn trào.

Mỗi một lần đánh vào mạnh đến nỗi khiến da thịt trên mặt các hán tử đấy đều khẽ rung lên.

Trong tiếng trống trận như sấm không ngừng vang lên, mười mấy kỵ binh mặc trọng khải cấp tốc tiến công tới Họa Sư chuẩn bị xông vào đám người đằng trước.

Mấy chục chiến mã và những kỵ binh đang cưỡi trên đấy đều mặc áo giáp kim loại màu đen, trong tay mỗi kỵ binh đều nắm một thanh côn sắt nặng nề. Mà đằng sau từng con chiến mã đều có kéo theo một cái cây dài có trọng lượng tuyệt đối không kém hơn những chiếc xe ngựa.

Bởi vì những con chiến mã này chạy rất nhanh, nên thân cây mà nó đang kéo ở sau đôi lúc lại bị hất tung lên khỏi mặt đất, thậm chí là bay lên ngay giữa không trung.

Mấy chục con chiến mã này, cộng thêm những kỵ binh mặc trọng khải ở phía trên, hiện giờ đều bất kể đằng trước mình là vật hay người nào, tất cả đều kiên quyết xông thẳng twois.

Đây là một cảnh tượng khiến người nhìn phải rung động.

Có chiến mã đụng thẳng vào vách tường, có con chỉ xẹt ngang qua, có con lại nhảy thẳng lên mái nhà, làm cho mái nhà phải ầm ầm đổ xuống, rồi những vách tường bên cạnh phải ầm ầm sụp đổ, sau đấy bọn chúng lại tiếp tục đi thẳng tới trước.

Chỉ trong một tíc tắc, có hơn một nửa chiến mã đã hí lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, nhưng sau khi liên tục bị mấy chục con chiến mã này đâm mạnh vào như vậy, khu dân cư này giờ đã giống như một mảnh đất, tất cả phòng ốc đều bị sụp đổ tan tành.

Họa Sư đột nhiên tựa như bị mất đi vật che chở mình, một mình đứng ở bãi đất trống không, cát bụi từ phòng ốc sụp đổ bốc lên cao, dày đặc như sương mù.

...

Tiếng vó ngựa chạy cấp tốc vẫn vang lên liên tục

Sau khi mấy chục con chiến mã đâm mạnh vào tường hoặc hí lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, hoặc vẫn còn tiếp tục xông tới phía trước, đội kỵ binh thứ hai bây giờ mới bắt đầu xông vào bãi phế tích này.

Đây là một đám kỵ quân mặc giáp nhẹ, trên thân chiến mã và kỵ binh cưỡi đều mặc áo giáp màu đen, giống như là có những tia chớp màu đen bắn vào trong sương mù.

- Kéo lưới!

Từng tiếng quân lệnh rõ ràng từ các giáo quan khác nhau vang lên, nhưng lại rất đồng nhịp, người nghe cứ tưởng như đó là một tiếng quân lệnh đầy nhiệt huyết và trầm lãnh.

Tựa như đang chơi diều trên một đồng lớn, trong tay các kỵ quân này đột nhiên xuất hiện một tấm lưới lớn, sau đấy tất cả đồng loạt quăng lên cao, rối rít bao vây vị trí Họa Sư đang đứng.

Mỗi một tấm lưới này đều được dùng dây thép xoắn chặt lại tạo thành, bên trên có rất nhiều móc câu, dao nhọn.

Sắc mặt Họa Sư bên dưới tấm mặt nạ loang lỗ tái hẳn đi.

Tuy nói cả đời này hắn đã chiến đấu không ít, nhưng chưa bao giờ lại bị bại lộ thân phận và vị trị, đồng thời bị một đội quân vây kín như vậy, nên hắn không có kinh nghiệm chiến đấu với quân đội chính quy Vân Tần. Mà đến lúc này, hắn mới tin câu nói đã được lưu truyền từ lâu trong giới tu hành...bất kỳ người tu hành nào cũng không thể chiến đấu với quân đội mà chiếm ưu thế hoàn toàn.

Tu vi của hắn đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong, dõi mắt cả hành tỉnh Tê Hà này cũng không thể tìm ra bao nhiêu người tu hành mạnh hơn hắn. Nhưng cho dù hắn nhanh hơn, cũng không thể thoát khỏi phạm vi lưới sắt rộng đến mấy trăm bước đang được các quân sĩ kia không tiếc tính mạng mà giăng ra.

Bởi vì không thể dùng tốc độ nhanh nhất tránh né, nên hắn chỉ còn cách mạnh mẽ phá rách.

"Vèo!"

Hai thanh trường đao trong tay hắn không ngừng chém tới phía trước, mạnh mẽ cắt những chiếc lưới đang giăng phủ tới mình thành từng mảnh nhỏ, rồi nhanh chóng xuyên qua. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhưng hai thanh trường đao này cũng chỉ được làm từ bách luyện cương bình thường mà hắn cướp đoạt được, tuy nói hồn lực trong người hắn không ngừng phun ra, giúp cho hai thanh trường đao này tỏa ra ánh sáng chói mắt, nhưng lại không thể chịu nổi va chạm, thân đao bắt đầu nứt ra, nhanh chóng giải thể.

- Quăng móc!

"Keng!"

Âm thanh trầm thấp mà sẵng giọng như bùa đòi mạng đối với người tu hành lại lần nữa vang lên.

Thân đang ở trong bụi mù, Họa Sư vẫn nhanh chóng đi tới phía trước, nhưng lại không thấy rõ có bao nhiêu quân sĩ đang tổng lực tấn công tới mình.

Chỉ có người ở trên cao bên ngoài mới có thể thấy rõ có hai đợt tấn công, tổng cộng có gần một trăm năm mươi bộ binh, đang chạy như điên vào trong bụi mù, mỗi một bước chân của họ đạp xuống đất lại khiến bụi mù bốc lên.

Khi đám bộ binh thứ hai xuất hiện, họ lập tức ném những chiếc móc sắc bén và chắn chắn được nối liền với những sợi xiềng xích dài trong tay mình về phía Họa Sư.

Lúc này đám bộ binh đầu tiên xông tới đã tự nhóm lại mười người thành một tổ, cầm lấy một đầum sợi xích dài và to, rồi điên cuồng chạy về phía trước, muốn trói chặt Họa Sư lại.

Gương mặt Họa Sư dưới tấm mặt nạ càng lúc càng hoảng sợ và trắng bệch.

Đối mặt với những cái móc sắt từ trong bụi mù xuyên ra, từ khắp bốn phương tám hướng phóng đến mình, song đao trong tay hắn nhanh chóng hóa thành hai luồng gió lốc, trong chớp mắt đã chém bay toàn bộ lưỡi móc tới gần mình trước. Nhưng sau nhiều lần va chạm với nhau, song đao trong tay hắn đã bị gãy vụn, chỉ còn lại hai chuôi đao mà hắn vẫn nắm chặt.

Trong tình huống nguy cấp và thời gian ngắn như vậy, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mãnh liệt phun hồn lực ra ngoài, bảo vệ toàn thân.

Được hồn lực cấp Đại quốc sư đỉnh phong quán chú vào, da thịt bên ngoài người hắn biến thành màu vàng nhạt sáng bóng như kim loại.

Tất cả móc sắt rơi xuống người hắn không thể cắt sâu vào được, lập tức bị đánh rớt ra ngoài, thậm chí hắn ta còn mạnh dạn vươn tay ra bắt lấy vài cái móc.

- Bắn!

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên lại có tiếng quân lệnh từ trong sương mù truyền ra.

Tiếng quân lệnh này vừa vang lên, lập tức có âm thanh kim khí ma sát một cách mạnh mẽ.

Trong không trung tòa thành này, đột nhiên có tiếng xé gió thê lương.

Họa Sư ngẩng đầu, nhìn thấy có một cây tên to hơn những cây tên khác không biết bao nhiêu lần từ trên không trung phóng xuống.

Hắn biết nhóm quân sĩ đầu tiên của quân trấn thành đã tới, mà những quân sĩ này cũng bắt đầu sử dụng quân giới chuyên đối phó với người tu hành.

...

Lâm Tịch an tĩnh cúi thấp người trong một lầu các ngay trên đường phố này.

Từ đầu tới cuối, hắn đều nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng Họa Sư đuổi giết Tô Trọng Văn, rồi quân đội Vân Tần bắt đầu vây giết Họa Sư.

Mặc dù trong biên quân Long Xà, hắn cũng được coi là một danh tướng, rất quen thuộc với quân đội. Nhưng dù là trận chiến giữa quân đội và Huyệt man, hay là biên quân Bích Lạc với đại quân triều đình, tất cả đều hoàn toàn khác với trận chiến quân đội Vân Tân vây giết người tu hành đang diễn ra trước mắt này.

Hện giờ, từng khung cảnh không ngừng diễn ra bên dưới đều khiến tâm hắn phải rung động.

Tuy nói ngay từ lúc tiến vào học viện Thanh Loan, hắn đã được chính Trương viện trưởng nhắc nhở rằng thế gian này không có người tu hành vô địch, hắn cũng biết ý nghĩa của quân đội trên thế gian, ngoại trừ chiến đấu với cường địch, còn có lúc kính sợ và giết chết người tu hành, nhưng chỉ khi đặt thân trong hình huống đang diễn trong thành này, chỉ khi ở bình nguyên hoặc vùng đất bằng phẳng không thể ẩn thân, thấy được cảnh quân đội vây giết một người tu hành, hắn mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của quân đội.

Tuy nói phần lớn binh sĩ trong quân đội đều là người bình thường, không thể trực tiếp chiến đấu với người tu hành được, nhưng trong quân đội lại có rất nhiều quân giới chuyên đối phó với người tu hành.

Trong chiến trường hiện giờ, Họa Sư không ngừng vung đao, tuy nói trông hắn rất oai phong mạnh mẽ, còn những binh sĩ tinh nhuệ Vân Tần kia lại rất yếu ớt, nhưng Lâm Tịch lại biết rằng vào thời khắc này, sợ rằng Họa Sư đã bị hoảng sợ đến mức phải vội vàng phun hồn lực ra ngoài, làm vậy tất nhiên sẽ khiến hồn lực tiêu hao rất nhiều. Ít nhất Lâm Tịch có thể khẳng định Họa Sư không thể đến gần chợ thành được.

Ở nơi xa, hàng loạt âm thanh các loại quân giới nặng nề như xuyên sơn nỗ không ngừng truyền tới, điều này có nghĩa những vũ khí có thể uy hiếp được tính mạng người tu hành Đại quốc sư đã bắt đầu xuất hiện.

Lâm Tịch biết mình vẫn đánh giá thấp chiến lực quân đội Vân Tần, biết rằng Họa Sư không thể nào chạy thoát được. Cứ như vậy, kế hoạch ban đầu dùng Họa Sư để dẫn dụ Trương Linh Vận ra chịu chết chung không thể thực hiện được, Lâm Tịch nhất định phải thử những phương pháp khác.

Nhưng ngay lúc này, hắn lại đột nhiên nhíu mày lại.

Bởi vì hắn thấy Họa Sư đột nhiên thay đổi hướng đi, không còn chạy thẳng vào chợ thành như ban đầu nữa. Hắn dồn hết hồn lực trong người mình vào trong hai chân, cả người lướt nhanh tới trước như một viên đạn, mục tiêu chính là khách sạn hắn đang thuê phòng.

Ở nơi đấy có cái gì?

Khu phố này vốn đã bị triều đình thu mua, muốn dùng để xây lên nhiều phường thị phục vụ sản xuất và thông thường, những cư dân sinh sống ở đây đã được di tản, nên Lâm Tịch mới chọn nơi đây quan sát.

Với tốc độ tiêu hao hồn lực bây giờ, sợ rằng còn chưa kịp chạy tới khách sạn kia, hồn lực của hắn đã mất hết.

Theo lý lẽ thông thường, đường sống duy nhất của hắn chính là nơi Lâm Tịch đã nghĩ đến trong kế hoạch ban đầu: khu chợ đông đúc trong thành. Một khi tiến vào đấy rồi, quân đội nhất định không thể tùy ý hành động được nữa.

Nhưng khách sạn Họa Sư ở lúc đầu cũng thuộc về khu vực dân cư thưa thớt, vậy tại sao Họa Sư lại chạy đến đấy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio