Tiên Ma Biến

chương 537: vinh hạnh và cười lạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tên nam tử mặc trường sam màu xanh nhạt luôn rất tự tin này đột nhiên mất tự tin.

Trong nháy mắt kế tiếp hắn cảm thấy khiếp sợ, sợ hãi, không thể hiểu được không thôi. Hồn lực trong cơ thể hắn bộc phát vượt quá tốc độ bình thường, cuồn cuộn từ dưới hai chân phóng ra ngoài. Bất kể là hắn cố ý hay vô tình, việc bộc phát hồn lực mạnh mẽ như vậy cũng khiến vô số lá khô bên dưới bị chấn vỡ, tựa như có vô số con bướm nhỏ màu vàng và màu xám tro từ dưới bay lên, vài sợi dây thừng chắc được chôn bên dưới lá khô cũng bị chặt đứt.

Được hồn lực bàng bạc tác động vào, thân thể của hắn từ bên trái xông ra ngoài.

Trong khu rừng sau lưng hắn vang lên một tiếng nổ lớn, có một gốc cây to lớn chính xác đập trúng vào đống đá.

Ngay trước khi gốc tay to lớn đấy đập vào đống đá khổng lồ, bỗng nhiên có một cây tên được bắn nhanh đến mức để lại một vệt sáng ngay giữa không trung bắn thẳng vào tên nam tử mặc trường sam màu xanh nhạt đang bay ngang né tránh.

Một luồng máu từ trên người tên nam tử mặc trường sam màu xanh nhạt này bay ra ngoài, thân thể đang bay giữa không trung của hắn lập tức dừng lại, bị cây tên đó đóng đinh ngay trên mặt đất. Trong đội ngũ tiến vào khe núi, bao gồm cả viên tướng lãnh thanh niên, tất cả quân nhân Vân Tần đều ngẩng đầu, cảnh giác nhìn về phương hướng mà nỗ cơ vừa bắn tới.

Tám chiếc xe ngựa chở nỗ cơ đang không ngừng run động, ngay cả bánh xe to lớn được làm từ loại gỗ tốt nhất cũng đang bị chấn động, tạo nên những âm thanh to lớn.

Âm thanh cây gỗ lớn đập mạnh vào đống đá khổng lồ truyền tới tai mọi người, tiếp đấy mọi người nghe được tiếng va chạm đinh tai nhức óc.

Sau đó, mọi người nhìn thấy có vô số đá vụn từ đỉnh núi rơi xuống.

Tất cả quân nhân Vân Tần đang rất tỉnh táo và cảnh giác này đột nhiên biến sắc.

Đống đá khổng lồ trông còn to lớn hơn cả một ngọn núi nhỏ kia nhanh chóng sụp đổ, ầm ầm rơi xuống!

"Ầm!"

Mặt đất rung mạnh, giống như toàn bộ thế giới đang run rẩy, vô số bụi đất và mảnh đá từ trong khe núi bốc lên cao, tựa như muốn che phủ cả trời đất.

Đây là một cảnh tượng đầy rung động mà tất cả quân nhân Vân Tần ở đây chưa từng nhìn thấy.

Mặc dù mỗi một chiến mã trong đội ngũ hộ tống này đều từng được huấn luyện nghiêm khắc, nhưng sau khi đống đá lớn đó rơi xuống, mấy chục chiến mã ở hàng đầu tiên lập tức hỗn loạn, có vài chiến mã sợ hãi đến mức hai chân trước đưa lên thật cao khỏi mặt đất. Tuy sau đấy đã được các quân nhân mạnh mẽ khống chế, nhưng thân hình của chúng lại mất thăng bằng đột ngột, ầm ầm ngã xuống đất.

Cuồng phong và bụi bặm từ trong khe núi thổi ra đập trúng vào mặt, khiến cho viên tướng thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Lâm Tịch khẽ run rẩy. Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch đã sớm dự đoán được đống đá khổng lồ đó sẽ rơi xuống, bất ngờ nhìn thấy Lâm Tịch đưa tay ra phía trước.

Một giọt máu tươi từ trong đống cát đá bụi bậm đấy bay ra thổi vào ngón tay Lâm Tịch, khiến cho viên tướng lãnh thanh niên cũng là người tu hành này thấy rõ một màu đỏ tươi khác biệt hoàn toàn.

...

Trên đỉnh núi xanh, nam tử mặc trường sam màu xanh nhạt bị một cây tên lớn như cánh tay trẻ em xuyên qua ngực phải, đóng chặt trên mặt đất.

Bộ quần áo hắn ta đang mặc không dính nhiều máu, bởi vì lực bắn mạnh mẽ bên trong cây tên vừa rồi khi xuyên thủng thân thể hắn đã khiến máu tươi xông ra ngoài bị đánh bay xa khỏi thân thể của hắn, rơi rụng xuống đất.

Nhìn vào phạm vi xung quanh cây tên kim loại lạnh lẽo to như bàn tay con nít đấy, có thể nhìn thấy vô số mảnh xương vỡ và nội tạng bị chấn nát xen lẫn với các lá khô dưới mặt đất, cho thấy đây là một vết thương trí mạng. Nhưng bởi vì hắn cũng là người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong như Kỷ Nguyệt Luân, sức mạnh thân thể vô cùng khủng khiếp, nên còn chưa lập tức đi.

Khuôn mặt hắn ta trông rất bình tĩnh, không sợ hãi bao nhiêu, nhưng thần sắc kinh ngạc và không thể tin được vẫn còn in dấu thật rõ.

So với những máy bắn tên của Vân Tần hắn đã biết từ trước, loại tên này rõ ràng có tốc độ và sức mạnh hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng biết rằng chiến tranh càng khốc liệt, càng có thể khiến quân giới biến hóa nhanh hơn, các tượng sư bậc thầy tuyệt thế cũng xuất hiện nhiều hơn. Mà thực thế quả đúng như hắn nghĩ, từ lúc chiến tranh đến bây giờ, bên quân đội Đại Mãng đã xuất hiện những loại quân giới cường đại chưa bao giờ xuất hiện. Chính vì quá ngạc nhiên trước sức mạnh quân giới của quân đội Vân Tần, nên hắn ta mới không có thời gian để thực hiện động tác phản kháng, không thể nào tránh được cây tên đang đóng chặt thân thể của mình.

Không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn thấy hai tên lính trinh sát Vân Tần từ bên trong khu rừng mà cây gỗ to lớn kia lăn xuống lao ra bên ngoài. Khuôn mặt của hai tên lính trinh sát Vân Tần này cũng đầy sự ngạc nhiên tương tự hắn.

Sau đấy, hắn nghe thấy tiếng bước chân còn nhanh hơn vó ngựa.

Tâm tình của hắn nhất thời hơi khẩn trương, thậm chí còn thể hiện được sự mừng rỡ.

Một thanh niên mặc thanh sam và một thiếu nữ cũng mặc thanh sam, bên cạnh là mấy viên tướng Vân Tần mặc giáp đen, đồng loạt xuất hiện trong tầm mắt hắn.

- Ngươi là Lâm Tịch?

Ánh mắt của người tu hành Đại Mãng mạnh mẽ miệng đầy máu tươi này tập trung vào người Lâm Tịch, ngoan cường nói.

- Tại sao ngươi lại biết?

- Chẳng lẽ đây chính là thiên phú Tướng Thần trong truyền thuyết? Có thể biết trước việc gì sẽ xảy ra?

Hắn nhìn Lâm Tịch, liên tục nói vài câu.

Lâm Tịch bình tĩnh nhìn hắn, không trả lời.

Hắn nhìn ánh mắt Lâm Tịch, tựa như đã hiểu được, cả người chợt buông lỏng, sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt bắt đầu biến mất, ngược lại còn nở một nụ cười khó hiểu rõ:

- Ta tên Phong Mộc Bạch, là nhân sĩ thành Đoạt Nguyệt, ta rất vinh hạnh...

Âm thanh vốn đang suy yếu dần đến đây đã dừng lại.

Không có người nào có thể từ một người tu hành Đại Mãng sắp chết như vậy biết thêm được tin tức gì, cũng không thể hiểu được vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng mình, sự vinh hạnh trong miệng hắn ta rốt cuộc có nghĩa như thế nào.

Nhưng các quân nhân Vân Tần ở đây đều nhất thời nghiêm nghị, trong lòng có thêm một sự kích động khó tả.

Bởi vì bất kể người tu hành Đại Mãng này muốn nói điều gì cuối cùng, nhưng dựa vào thần sắc và nụ cười trước khi chết của đối phương, tất cả người đang ở đây đều biết được Lâm Tịch là một người tu hành đặc biệt, khác với những người tu hành khác?

- Đây chính là kính sợ mà ông đã nhắc đến? Ông đã tạo nên nó...bây giờ tôi phải duy trì sao?

Lâm Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nói với chính mình.

...

Quân bộ lăng Như Đông, trong một gian phòng khách của Giám quân, Thu Mặc Trì đang bình tĩnh chờ đợi.

Một quan viên Giám quân mặt tròn tiêu sái bước nhanh vào trong, thở dốc không thôi. Thu Mặc Trì nhướng mày, nói:

- Tới rồi?

- Lâm Tịch và tướng lãnh biên quân Long Xà Viên Thiên Dụ bị người tu hành ám sát, Lâm Tịch bình an, nhưng khe núi Thanh Long bị nhiều đá lớn chắn lấy, đoàn xe không thể đi qua được nên phải đi đường vòng. Có lẽ phải mất hơn nửa ngày nữa mới tới nơi.

Viên quan mặt tròn liên tục nói vài câu, sau đấy tiếp tục thở dốc.

- Bị ám sát?

Thu Mặc Trì khẽ trầm ngâm, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Dù có bị thương hay không, nhưng sau khi vội vàng lên đường lại còn bị ám sát phải đổi đường, có lẽ hắn ta càng không thoải mái hơn. Đã như vậy, không bằng ngươi giúp ta nghĩ biện pháp nào đấy khiến hắn khi gặp những tên lính đó càng phải tức giận hơn đi?

Quan viên mặt tròn đã thở đều lại, nhưng khi nghe như vậy, lại hơi do dự mà nói:

- Đại nhân, Lâm Tịch có học viện Thanh Loan làm chỗ dựa, mà bản thân hắn ta vốn không dễ đối phó. Những quan viên từng đối nghịch với hắn đều không có kết quả tốt, rất tà môn đấy...

Thu Mặc Trì đưa tay lên, cắt đứt lời nói của tên quan viên này, nói:

- Ta hiểu ý của ngươi, nhưng ngươi phải hiểu rằng đây cuối cùng chỉ là chuyện giữa một đại nhân vật nào đấy trong hoàng thành Trung Châu và Lâm Tịch, chúng ta đã đi lên tất nhiên không còn lối về nữa. Trong triều đình, tối kỵ nhất chính là cọng cỏ nghiêng ngã, đến lúc ngã liên tục quá nhiều sẽ không thể đứng dậy được nữa, tất nhiên bị người khác giẫm đạp lên. Nhất định phải gia nhập hẳn một bên, cho dù có ngã đi, rất có thể sẽ có người giúp ngươi đứng dậy. Hơn nữa, học viện Thanh Loan thì sao? Chẳng lẽ xuất thân từ học viện Thanh Loan là có thể ở trên đầu những quan viên Vân Tần phải đọc sách từ nhỏ như chúng ta?

- Tên Lâm Tịch này...chính ta đã muốn chơi rồi.

Sau khi dừng lại một hồi, Thu Mặc Trì lạnh lùng cười:

- Bản thân ta cũng muốn nhìn hắn ta có thể dùng thủ đoạn gì để chứng minh cho ta xem.

- Theo cách nói lỡ như lui một vạn bước, cho dù hắn có thể chứng minh rằng ta đây không đúng, ta sẽ nhận lỗi với hắn. Làm việc đúng theo quy trình quân đội, chẳng lẽ hắn có thể giết ta?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio