Tiên Ma Biến

chương 544: truyền mật văn đi dưới ánh sáng mặt trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Sanh đứng chờ trước một chiếc xe ngựa ngoài quân doanh.

Theo thông lệ cũ, xe ngựa bên ngoài không được phép tiến vào nơi đóng quân của quân đội, mà chiếc xe ngựa này của Hứa Sanh cũng không phải là trường hợp đặc biệt. Tuy nhiên, Hứa Sanh lại là người quen đối với phần lớn quân sĩ ở đây, ngoài ra nhờ có nông trường sản xuất và thị trường giao dịch của Đại Đức Tường Hứa Sanh đang làm việc, nên so với trước kia, cuộc sống của quân nhân lăng Bích Lạc đã cải thiện hơn nhiều. Trước tiên không cần nói đến nhiều cửa hàng và thương nhân ngày một xuất hiện đông hơn ở đây, chỉ riêng không khí náo nhiệt đã hoàn toàn khác với trước, đã giúp cho các quân sĩ cảm thấy cuộc sống thật gần gũi, chứ không phải là cảm giác bị lưu vong đến nơi nghèo khó. Vì vậy, khi nhìn thấy Hứa Sanh, các quân nhân đều hết sức khách khí với hắn, thậm chí có vài tướng lãnh quen biết còn tiến tới nói chuyện, thỉnh thoảng lại đưa bưng mấy miếng dưa gan ướp lạnh ra ăn cùng.

Khi đến gần giữa trưa, có mấy tướng lãnh khác và hơn mười quân sĩ tỏ ra rất khách khí, cùng lúc hộ tống Trần Phi Dung khí chất bình thản, ăn mặc cung trang ra bên ngoài.

Bỗng nhiên có một âm thanh quát lớn đầy nghiêm nghị từ xa truyền tới. Thì ra có rất nhiều quân sĩ lần đầu tiên nhìn thấy đại chưởng quỹ trong truyền thuyết của Đại Đức Tường, họ cũng không ngờ cô gái này lại đẹp như một nữ thần, nên nhất thời ngây người, quên đi công việc đang làm, khiến cho các giáo quan phải quát lớn cảnh tỉnh.

Trần Phi Dung hành lễ và cáo biệt các tướng lãnh cũng như quân sĩ hộ tống mình. Sau khi lên xe ngựa của Hứa Sanh, lập tức có tiếng vó ngựa rung trời vang lên, một hàng Khinh khải quân cũng xuất phát đi theo sau xe ngựa.

- Có chuyện gì vậy?

Hứa Sanh hơi trầm giọng hỏi Trần Phi Dung.

Sau khi đi tới lăng Bích Lạc này, Hứa Sanh luôn đảm nhận vai trò là người chủ trì của Đại Đức Tường ở lăng Bích Lạc. Thông thường, quân đội hành tỉnh Bích thủy hoặc quan viên các Ti muốn nói chuyện gì với Đại Đức Tường, chỉ cần hắn ra mặt là đủ, nhưng ngày hôm nay quân đội đến thông báo lại yêu cầu gặp Trần Phi Dung trước. Hơn nữa, sau khi ra về lại có mấy trăm kỵ quân đi theo hộ tống, làm như vậy hắn tất nhiên biết có chuyện không bình thường đang xảy ra.

Trần Phi Dung nhẹ giọng nói:

- Đoàn xe của Tô Hữu Ký bị cướp ngay trên con đường núi chính.

- Tô Hữu Ký? Đoàn xe bị cướp?

Hứa Sanh hơi biến sắc, lập tức cau mày thật chặt.

- Không có người nào còn sống.

Trần Phi Dung nhìn tấm lưng cương cứng của hắn, gật đầu và bình tĩnh nói:

- Không có người nào còn sống cả...Đội xe này do tam chưởng quỹ Tô Hữu Ký Tiết Kinh Duẫn dẫn đầu, tổng cộng có hai trăm ba mươi người. Tiết Kinh Duẫn tiến vào lăng Bích Lạc với mục đích mở rộng nông trường ở hành tỉnh Thiên Lạc, đồng thời bàn kế hoạch phát triển với quân đội ở hành tỉnh này.

Nghe thấy con số hai trăm ba mươi người, Hứa Sanh lập tức cảm thấy rất khiếp sợ, thất thanh nói:

- Con đường núi chính...cho dù là giặc cỏ Tây vực, bọn chúng cũng không thể xâm nhập đến con đường núi chính được...Tô Hữu Ký muốn mở nông trường ở hành tỉnh Thiên Lạc, ngay cả Đại Đức Tường chúng ta cũng không biết, cho thấy họ muốn phản kích Đại Đức Tường. Quan hệ giữa chúng ta và doanh trại quân đội hành tỉnh Bích Thủy tương đối tốt, nhưng nếu như Tô Hữu Ký dồn sức vào doanh trại quân đội hành tỉnh Thiên Lạc, nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến bố cục kế tiếp của chúng ta.

Trần Phi Dung gật đầu, nói:

- Ngươi nói không sai. Tô Hữu Ký là một trong những đối thủ cạnh tranh của Đại Đức Tường chúng ta, lần này lại muốn phản kích với chúng ta...Trong hành tỉnh Bích Thủy này, ngoại trừ quân đội là có quân sĩ nhiều nhất ra, Đại Đức Tường chúng ta lại có nhiều người nhất. Ngoài ra, cũng chỉ có những nông trường to lớn của Đại Đức Tường chúng ta là nơi trú ẩn thích hợp nhất cho những đội xe có tải trọng lớn.

Hứa Sanh gật đầu, nói:

- Cho nên, Hình ti và quân đội đang nghi ngờ việc này do Đại Đức Tường chúng ta làm?

Trần Phi Dung nhẹ giọng nói:

- Đúng là đang hoài nghi, nhưng họ cũng chỉ tuân theo trình tự làm việc mà thôi, nếu không họ sẽ không lo lắng đến mức sẽ khiến Đại Đức Tường chúng ta trở mặt trước, đồng thời cố ý tìm ta để nói rõ tình hình. Dù sao Đại Đức Tường chúng ta đang làm ăn, không thể nào làm những chuyện lớn mật và không kiêng kỵ như vậy được, hơn hai trăm ba mươi mạng người đấy. Trọng tội như vậy, không có người làm ăn nào chịu nổi đâu. Hiện giờ, quan trọng nhất chính là Hình ti và quân đội còn chưa biết được ý đồ của băng nhóm cướp giết đoàn xe này. Ta nhớ ngày mai chúng ta có một đoàn xe phải ra khỏi hành tỉnh Bích Thủy, lát nữa trở về, ngươi hãy kéo dài thời gian đi, đợi đến khi quân đội điều tra được rồi hãy bàn tiếp. Ta cũng cảm thấy thật kỳ lạ, nếu như là cướp lương, đám giặc cỏ thiếu lương không thể nào xâm nhập sâu đến như vậy, nhưng không phải là cướp lương, vậy là cướp vật, tại sao bọn chúng lại lấy toàn bộ xe chở hàng...Một đoàn xe lớn như vậy, muốn che giấu là rất khó khăn và nguy hiểm.

Hứa Sanh cau mày thật chặt, trầm ngâm:

- Chẳng lẽ mục tiêu thật sự là ngựa và xe ngựa chở vật nặng? Chẳng lẽ họ là bên giao dịch chợ đen, đang có những đồ không muốn để lộ ra ngoài ánh sáng cần phải vận chuyển ra khỏi lăng Bích Lạc. Nhưng nếu như có xe ngựa chở vật nặng di chuyển vào lăng Bích Lạc, quân đội sẽ rất dễ dàng thông qua những đồ vật bên trong xe ngựa để truy xét ra người chủ mưu sau lưng.

- Ta cũng đoán như ngươi vậy.

Trần Phi Dung bình tĩnh nói:

- Tuy nhiên, có thể giết chết đám người Tô Hữu Ký như vậy, lại đồng thời nhanh chóng di chuyển nhiều xe ngựa, sau đó lại khiến quân đội nhất thời không điều tra được, kẻ chủ mưu phải là người lợi hại. Muốn triệu tập một lượng lớn xe ngựa, sau đấy tiến vào lăng Bích Lạc mà không bị ai phát hiện, kẻ có năng lực vẫn làm được...Ta cảm thấy điều quan trọng nhất chính là so với việc triệu tập một lượng lớn xe ngựa từ nhiều nơi đến đây, nếu như dành sức để đi đánh cướp nhiều ngựa có sẵn, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều. Dường như kẻ này đang muốn gấp rút làm chuyện gì đó.

- Muốn tranh thủ thời gian sao? Đây là một đối thủ có thực lực rất mạnh, Đại Đức Tường chúng ta không thể nhúng tay.

Hứa Sanh hít sâu một hơi, xoay đầu lại nhìn Trần Phi Dung một cái, nói.

- Ngươi nói không sai, cho nên ta đang lo lắng cho vấn đề an toàn của đoàn xe Đại Đức Tường chúng ta. Nếu như không thể nhúng tay, vậy phải cố gắng ẩn núp. Hôm nay ta đã thỉnh cầu quân đội lục soát các nông trường và bãi cỏ của Đại Đức Tường chúng ta, đồng thời để quân đội phái người bảo vệ những nơi ta cho rằng sẽ bị nguy hiểm.

Trần Phi Dung đột nhiên khẽ cười, nói:

- Nhưng còn có vài chuyện nguy hiểm...nên sợ rằng chúng ta phải báo cho Lâm đại nhân biết, để ngài ấy an bài trợ giúp.

- Báo cho Lâm đại nhân?

Hứa Sanh không khỏi nín thở, hai tay bất giác cảm thấy thật lạnh. Hắn hiểu rõ rằng mặc dù chính hắn và Trần Phi Dung luôn mong muốn có thể lần nữa nhìn thấy Lâm Tịch, nhưng hắn cũng biết Trần Phi Dung trước giờ làm việc rất cẩn thận, nếu như không phải đối mặt với nguy cơ không ứng phó được, nàng tuyệt đối sẽ không làm phiền Lâm Tịch.

- Còn nguy hiểm gì?

Cho nên, hắn ta hơi khiếp sợ mà nhẹ giọng hỏi.

- Đúng là Liễu gia âm hồn bất tán...ngươi không biết chuyện giữa ta và Liễu gia, nhưng Lâm đại nhân biết.

Trần Phi Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Tỉnh đốc đại nhân đã che chở chúng ta rất nhiều. Hôm nay ở trong quân doanh, ngài ấy phái người cố ý nói cho ta biết rằng có quan viên Liễu gia được điều vào hành tỉnh Bích Thủy, tựa hồ điều tra chuyện giữa ta và Đại Đức Tường.

- Khi trước Liễu gia đã từng điều tra chuyện của ta ở biên quan Long Xà, nhưng những người đấy đã bị mấy người Lâm đại nhân giết chết sạch sẽ.

Sau khi dừng một hồi, Trần Phi Dung mới nói tiếp:

- Hiện giờ Liễu gia càng không cam lòng, càng muốn trả thù chúng ta tàn nhẫn hơn. Cho nên, nếu như chỉ dựa vào chúng ta, sợ rằng không đối phó được.

Hứa Sanh thấp giọng hỏi:

- Hành tung Lâm đại nhân bất định...dùng phương pháp gì để ngài ấy có thể biết được?

- Chúng ta đã hẹn trước là dùng tạo cao.

Nghĩ tới đây là bí mật giữa mình và Lâm Tịch, hơn nữa còn là một cách thức truyền quân tình vô cùng bí mật, rất mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là vĩ đại nhất Vân Tần từ trước đến nay, Trần Phi Dung liền nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:

- Hiện giờ gạo và lúa mì của Đại Đức Tường chúng ta còn chưa trải rộng cả Vân Tần, nhưng tạo cao của chúng ta đã có mặt ở hầu hết phố lớn ngõ nhỏ Vân Tần. Chỉ cần có người tắm rửa, giặt quần áo, nơi đấy sẽ có tạo cao của Đại Đức Tường chúng ta.

Hứa Sanh ngơ ngẩn.

Trần Phi Dung ngọt ngào tươi cười, tiếp tục giải thích:

- Từ lâu Lâm đại nhân đã thương nghị với ta cách thức truyền tin bí mật này, đồng thời chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng được. Mỗi xưởng sản xuất của chúng ta đều chuẩn bị sẵn một khuôn mẫu đúc tạo cao có in hoa văn ở trên, khi chúng ta cần truyền tin tức đi, các xưởng sản xuất sẽ lập tức và nhanh chóng sản xuất tạo cao truyền tin tức...Sau đó, chúng ta còn có thể lấy lý do là muốn quảng cáo tạo cao mới, nên sẽ giảm giá hàng loạt...Bề ngoài tinh mỹ hơn, nhưng chất lượng lại ngang hàng, mà giá tiền lại giảm hơn trước, liệu có người nào không muốn? Hơn nữa, có rất nhiều thương đội cũng như tiểu thương lại muốn lấy hàng nhiều, thậm chí tốc độ lấy hàng còn nhanh hơn chúng ta, họ sẽ lập tức phân phối các tạo cao này tới từng góc nhỏ của Vân Tần, thậm chí là biên quan.

Hứa Sanh hít sâu một hơi, khó thể tin được mà nhẹ giọng hỏi:

- Ý của ngươi là...trực tiếp ấn nội dung muốn truyền đạt tới Lâm đại nhân lên tạo cao?

- Đúng vậy.

Trần Phi Dung khẽ cười, nói:

- Lâm đại nhân và ta đã chế tạo xong một bộ mật văn đặc biệt...Những hoa văn mà đại nhân dạy cho ta rất đẹp, rất ngăn nắp, đồng thời dễ dàng chế tạo thành khuôn mẫu. Nhìn từ bên ngoài, trông chúng như những hoa văn huyền ảo, hai mặt tạo cao đều in hoa văn này lên trên, vô cùng đẹp mắt. Khi chế tạo thử trước vài khuôn làm quà tặng cho mấy đại quan và văn thần, chúng ta thậm chí còn chửi thẳng trên đấy, tỷ như "học đòi văn vẻ không biết nhã, không ốm mà rên cố rèn sách", "tham quan mê bạc nhất thời khoái, lúc sau lại giết hại cả nhà"...toàn do Lâm đại nhân nói đấy. Mà các đại quân và văn thần đấy không những không tức giận, mà còn yêu thích không thôi, cảm thấy hoa văn này thật đặc biệt, có khi có người còn trưng trong tủ, không dám xài đấy. Lâm đại nhân thật là thú vị, còn đặt tên cho mấy tạo cao có hoa văn này là "Một thế giới khá". Chỉ dựa vào cái tên này và các hoa văn đặc biệt đó, đã khiến cho nhiều văn nhân nhã sĩ yêu thích, cảm thấy thật là xứng đôi.

Hứa Sanh nghe Trần Phi Dung nói mà ngây người.

Từ nhỏ đến lớn hắn ta đã sống và kinh doanh ở phố cá, tiếp xúc không biết bao nhiêu thương nhân, nhưng chưa có ai lại có cách nghĩ như vậy cả. Ngoài ra, hắn biết đây không phải là vấn đề thông minh hay không thông minh, mà là ngươi có chịu nghĩ hay không, nên hắn ta bất giác càng cảm thấy tôn kính Lâm Tịch hơn.

- Có người nào biết rằng bí mật đang được trưng bày dưới ánh sáng ban ngày? Truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ Vân Tần mà không sợ ai biết đến?

Xe ngựa vẫn đang xóc nảy trên đường đi, nhưng Hứa Sanh lại không nhịn được mà nói:

- Đây chính là một tổ chức tình báo khổng lồ, nhưng không có người nào ngờ tới được. Mà tốc độ truyền đi không những mau, còn chính xác đến bất ngờ...Ngay cả những tổ chức tình báo hiện giờ cũng không thể bằng được, bởi vì triều đình chỉ có đám quan viên và quân sĩ của mình mà thôi, còn đây là vô số người bán hàng rong và hiệu buôn cùng nhau truyền đi.

Trần Phi Dung vui vẻ cười đến mức nheo mắt lại, nói:

- Kể từ khi Lâm đại nhân quyết định làm ăn trên thị trường chợ đen, đại nhân đã cảm giác được rằng sẽ có ngày mình dùng đến điều này.

Hứa Sanh bất giác cảm thấy kích động vô cùng.

- Lâm đại nhân thật là phi thường.

Hắn cũng tươi cười, vui vẻ nói với Trần Phi Dung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio