Tiên Mãn Cung Đường

chương 119: canh cá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thái Thượng Hoàng và Hạo vương nhìn thấy huynh trưởng bị đánh, nhất trí đứng ở cách ngoài ba trượng, một chút cũng không có ý tứ tiến lên hỗ trợ.

Dũng vương lăng lăng giơ một chuỗi cá nướng, trơ mắt nhìn Quốc sư đánh Ngũ ca liền mấy phát, sau đó đằng đằng sát khí nhìn sang, lúc này mới phản ứng là phát sinh chuyện gì, "Nhị Thập Nhất......" Nói xong ba chữ như vậy, liền không biết nói gì nữa, chỉ nhìn đệ đệ cười ngốc ngốc.

Quốc sư lẳng lặng nhìn Dũng vương một lát, buông mi, dường như thở dài, rồi sau đó, nâng tay cho hắn một bàn tay, "Đừng tưởng rằng giả ngu thì có thể không bị đánh!"

Hạo vương buồn bực cười, thấp giọng lầu bầu nói: "Hắn cũng không phải giả vờ a."

Cửu vương gia da dày thịt béo bị đệ đệ đánh vẫn thật cao hứng như trước, sờ sờ cái đầu bị vỗ, giơ xiên cá trong tay đưa tới trước mặt Quốc sư, "Đói bụng chưa, ăn cá đi."

Quốc sư ghét bỏ liếc mắt nhìn con cá nướng đen đen vàng vàng kia, một chút cũng không có ý tứ nhận lấy.

Thái Thượng Hoàng thấy thế, đi qua, vỗ Dũng vương một bàn tay, "Sao mà nướng cá cháy đen thế hả!"

Thái tử điện hạ treo trên người Hoàng gia gia nghe thấy mùi cá, nhất thời meo meo kêu lên.

Từ tối hôm qua Hoàng thượng bị thương đến buổi sáng nay lật thuyền, thời gian lâu như vậy không ăn gì cả, những người lớn còn có thể chống chọi, nhưng tiểu hài tử đã chịu không nổi rồi.

"Meo mieo!" Mèo con vàng kim tại đầu vai Thái Thượng Hoàng đi qua đi lại.

"Đứa nhỏ này làm sao vậy?" Thái Thượng Hoàng bốc quả cầu lông nhỏ xuống, nhíu mày nhìn.

"Muốn đi tiểu đi?" Hạo vương xáp qua xem xem.

Hai huynh đệ hai mặt nhìn nhau, thả tôn tử xuống đất, mèo con một chút cũng không có xu thế muốn đi tiểu, mà nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên chân Tô Dự, bám vạt áo hắn, ngẩng đầu gọi không ngừng.

Tô Dự nhanh chóng ôm hài tử đặt trong lòng bàn tay, liền thấy cục lông nhỏ một bên kêu một bên không ngừng liếm miệng, "Đứa nhỏ này là đói đến nóng nảy đây mà."

Dũng vương nhanh chóng đưa xiên cá qua, "Cho nó ăn đi."

Quả cầu lông nhỏ ngửi được mùi, liền muốn vươn trảo đi câu, Tô Dự lắc lắc đầu, trấn an sờ sờ bộ lông màu vàng kim kia, "Thái tử còn nhỏ, ăn không được cái này."

"Meo......" Thái tử kêu một lát liền không còn khí lực, nằm bẹp trong lòng bàn tay Tô Dự đáng thương hề hề liếm đầu ngón tay hắn.

"Lấy nồi đến, nấu chút canh cá đi." Tô Dự đau lòng không thôi, xin giúp đỡ nhìn về phía Hoàng thượng.

Hoàng đế bệ hạ đối với ánh mắt ỷ lại của nô tài ngốc rất là hưởng thụ, ngược lại nhìn về phía Thái Thượng Hoàng, "Có nồi không?"

Thái Thượng Hoàng hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nấu sao?"

Hai cha con lạnh lùng đối diện.

"Khởi bẩm Thái Thượng Hoàng, canh cá cho Thái tử điện hạ, trước giờ vẫn đều là Hiền phi nương nương tự tay nấu." Uông công công nhanh chóng đi ra giảng hòa.

"Đúng không......" Thái Thượng Hoàng không thèm để ý tới nhi tử khiến người ta chán ghét, mà cùng mấy vị Hoàng thúc và Hoàng bá phụ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Dự.

Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Nồi...... ở đâu vậy?"

"Lão Cửu, nhanh đi lấy nồi!" Hạo vương vỗ Cửu hoàng thúc một cái.

"Nga!" Dũng vương lên tiếng, xoay người bước nhanh chạy lên sườn núi, nhưng rất nhanh lại chạy trở về, "Thất ca, nồi được khắc trên vách đá mà, lấy không được."

Tô Dự: "......"

Hạo vương cười gượng hai tiếng, "Ta quên mất."

Giữa sườn núi có một thạch động, những lúc thời tiết không tốt, mấy vị miêu đại gia liền ngụ ở nơi này, về phần thời điểm thời tiết tốt, tùy tiện tìm một địa phương ánh mặt trời sung túc liền có thể ngủ cả ngày.

Thạch động thoạt nhìn rất rộng rãi, nhưng bên trong cũng không thông thoáng hay đầy quái thạch khí thế như trong tưởng tượng, vào động không xa có một cái bếp lò bằng đá. Bếp lò này và nồi là cùng một dạng, chính là dùng đá tảng hoàn chỉnh điêu khắc thành, lòng bếp, lỗ thông khói, ống bễ, không thiếu thứ gì, nồi đá được khắc bóng loáng mượt mà, mặt trên còn có nhánh cỏ không biết dùng làm gì bên cạnh nắp vung, tuy rằng nó xiêu xiêu vẹo vẹo không dễ nhìn chút nào, nhưng một điểm nhỏ này cũng không thể phủ nhận rằng bếp lò được chạm trổ rất tinh xảo.

"Thật sự là tay nghề giỏi." Tô Dự sờ sờ cái bếp lò thần kỳ kia, nhịn không được thở dài.

Trung vương điện hạ ngượng ngùng cười cười, "Tay nghề lên không được mặt bàn, chê cười rồi."

Tô Dự sửng sốt nhìn qua, bếp lò này dĩ nhiên là do Trung vương làm? Lại nhìn thần tình các miêu đại gia khác, đều là bộ dáng đầy mặt đương nhiên, Thái Thượng Hoàng nhìn huynh trưởng thần kỳ thậm chí còn có chút ghét bỏ. Nghĩ đến cũng phải, một Vương gia tôn quý am hiểu không phải cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, cũng không phải chinh chiến giết địch, triều đình đấu đá, mà là...... tài nghệ thực dụng như vậy, quả thật có chút không biết nói gì.

Trên đài bên cạnh bếp lò đặt một chiếc bình đá, bên trong chứa không ít bột phấn màu trắng, Tô Dự liếc mắt nhìn liền nhận ra, đó là muối biển, mở nắp vung, trong nồi đá cũng kết một tầng muối màu trắng. Nhất thời sáng tỏ, trên hải đảo không có đồ gia vị gì, nồi này phỏng chừng là dùng để nấu muối đi.

Cửu hoàng thúc phúc hậu chuyển đến một thùng nước sạch, đưa cho hắn một cái gàu bằng đá, Tô Dự xắn tay áo lên, nhanh nhẹn chà nồi.

Cảnh vương không biết khi nào đã nhảy lên đi ra ngoài, đợi Tô Dự chà nồi xong, hắn đã mang theo vài con cá biển tươi rói trở lại.

Lần trước sau khi thưởng cho Tô Dự một thanh đao đánh vảy, Hoàng đế bệ hạ liền trở nên ham thích với việc tặng cho hắn các loại đao cụ xinh đẹp, nay, đao đánh vảy, đao làm cá, đao thái rau, ba thanh đao nhỏ khảm đầy bảo thạch tinh xảo vẫn còn treo chặt bên hông Tô Dự, xuyên thành một chuỗi, rất là dễ xem.

Lấy đao cụ xuống, Tô Dự ngồi xổm bên thùng nước ở cửa động, lấy một tảng đá làm thớt gỗ, tiếp nhận cá Cảnh vương đưa qua, nhanh chóng chụp choáng, mổ bụng, đánh vảy bỏ mang, động tác thành thạo mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không hề vấp váp. Một con cá biển mập mạp, rất nhanh liền chỉ còn lại thịt cá trắng nõn, bởi vì là cho hài tử ăn, nên không thể có một miếng xương cá nào, Tô Dự dứt khoát chặt luôn đầu cá, dao nhỏ linh hoạt xoay chuyển tại đầu ngón tay, trên thân cá nhanh chóng bỏ xương trừ vây, thủ pháp nhanh đến gần như thành một đạo hư ảnh, rồi sau đó, chợt thu tay lại, đem con cá nhìn như vẫn còn nguyên ném vào thùng nước, nguyên bản một con cá hoàn chỉnh nhất thời như hoa mẫu đơn trắng nở rộ xòe ra.

Sau khi làm liền năm con, Tô Dự đổ nước trong thùng cá ra đứng lên, mới phát hiện tất cả mọi người đang đứng ở phía sau hắn.

Bởi vì cửa động rất hẹp, chứa không nổi lượng người đông thế này, nên đa số đều biến thành mèo, ngồi trên tảng đá, mấy cặp mắt to như lưu ly vậy, không hề chớp mắt nhìn hắn. Nhóm mèo lớn mặc dù ở trên đảo hoang đã sinh hoạt khá lâu, nhưng có thể là bởi vì không thiếu cá để ăn, hơn nữa vô ưu vô lo, thế cho nên bộ lông bóng loáng, Tô Dự nhìn một đống lớn cục lông nhất thời có chút tâm ngứa ngáy. Nhưng nghĩ đến đây đều là trưởng bối, chỉ có thể khắc chế vội ho một tiếng.

"Đao pháp của cháu dâu, dứt khoát là xuất thần nhập hóa." Ngũ bá cảm thán nói.

Cửu thúc bởi vì phải giúp Tô Dự xách nước, không có biến thành mèo, cao cao tráng tráng to con cũng ngồi xổm cùng một đám cầu lông, không biết nói cái gì, cùng Ngũ ca gật gật đầu.

Hạo vương tai phải màu trắng dùng cái đuôi chọt chọt huynh trưởng bên cạnh, "Rất không tồi nha."

Thái Thượng Hoàng màu vàng kim có tai trái trắng hừ một tiếng, "Miễn cưỡng có thể vào mắt."

Hạo vương nghiêng mắt nhìn hắn, bĩu môi, nâng trảo vỗ vỗ quả cầu lông nhỏ trên đỉnh đầu, "Miệng tiểu tử ngươi thật có phúc a."

"Meo!" Thái tử điện hạ ngồi xổm ở đỉnh đầu gia gia, cũng không biết nghe hiểu hay không, cũng đi theo phụ họa.

"Để tôn tử bò lên đầu, còn ra thể thống gì?" Thái Thượng Hoàng nhìn mèo vàng lớn và cục lông nhỏ trên đầu gần như hòa hợp thành một thể, nhịn không được giáo huấn.

Quả cầu lông nhỏ tuyệt không kinh hoảng, thò móng vuốt đi cào cái lỗ tai màu trắng của Thái Thượng Hoàng.

Hoàng đế bệ hạ còn duy trì hình người, tiến lên đi đến bên cạnh Tô Dự, giống như lơ đãng che hắn ở phía sau, lần lượt trừng mắt nhìn đám lão già không nên nết này một lần.

Tô Dự không biết mèo lớn mèo nhỏ đang nói cái gì, trừng mắt nhìn, đem thịt cá trong tay ném vào nồi.

Cảnh vương đối với việc chọn lựa nguyên liệu nấu ăn vẫn thực không tệ, loại cá biển này chất thịt tươi mới, canh nấu ra rất dễ uống, không cần quá nhiều phụ liệu, chỉ cần một chút muối liền có thể ăn rồi.

Mèo lớn màu đen sau khi giao cá xong, liền nhảy vào trong rừng không biết làm gì.

Lăng vương điện hạ vốn là muốn đi chơi chung với hắn, lại bị một chú mèo đen vàng giao nhau khác đè cái đuôi lại, quay đầu, liền đối diện với gương mặt mèo từ ái của Trung vương điện hạ, "Thập Thất nha, ca kể chuyện xưa cho ngươi nghe đi."

Trung vương là phụ thân của Ly vương, cũng là một thân lông đen vàng, chỉ là màu vàng so với màu đen muốn nhiều hơn, những vằn vện màu đen bất quy tắc như là từng đóa hoa hồng đen sẫm, khiến y thoạt nhìn giống như một con báo loại nhỏ, nhìn sơ so với Lăng vương điện hạ một thân đốm lấm tấm uy vũ hơn nhiều. Bởi vậy, cứ việc hai chú mèo thoạt nhìn không sai biệt lắm, nhưng Lăng vương cùng huynh trưởng so sánh thì vẫn như trước giống hệt mèo con.

Nghe thấy Ngũ ca muốn kể chuyện xưa cho hắn, đầu Lăng vương điện hạ lập tức lắc như trống bỏi.

"Ngươi không muốn biết nhóm huynh trưởng mấy năm nay là trải qua như thế nào sao?" Mèo lớn như báo không thèm phân trần nâng trảo kéo đệ đệ không tình nguyện qua, ngửa đầu nhìn nhìn bầu trời trôi tới một đám mây đen, hắng giọng chuẩn bị một lát rồi bắt đầu êm tai mở miệng, một chân sau còn thập phần tự nhiên đạp lên cái đuôi đệ đệ.

Quốc sư vượt qua đám mèo lớn chen đến chen đi, ưu nhã ngáp một cái.

"Nhị Thập Nhất, mệt nhọc sao?" Hạo vương nghiêng đầu, chuyển cái mũ Thái tử trên đầu mình sang đỉnh đầu Thái Thượng Hoàng, nhảy lên biến thành hình người, "Bên trong có giường, ngươi đi nghỉ một lát đi." Tuy rằng vừa bị ai đó đánh, nhưng sủng đệ đệ đã thành thói quen, thấy hắn ngáp liền theo bản năng muốn đi trải giường chiếu.

Quốc sư liếc mắt nhìn huynh trưởng, sau một lát, một chú mèo lớn màu trắng lủi lên bả vai Hạo vương. Tối hôm qua dùng lượng lớn pháp lực xua tan mây đen đưa ánh trăng tới, quãng đường sau đó lại dùng huyết khế tìm người, hắn kỳ thật đã rất mệt rồi, nghe thấy lời huynh trưởng, nhất thời một bước cũng không muốn đi.

Lông mao trắng tuyết mềm mại như tơ phất qua cổ, Hạo vương điện hạ vui vẻ mĩ mãn khiêng đệ đệ đi vào chỗ sâu trong sơn động.

Sâu trong sơn động có một chiếc giường đá lớn, nói là giường cũng không chính xác, mà tựa như một cái ao cạn lớn rất nông, bên trong phủ kín cỏ khô thật dày, bên trên cỏ khô, chính là da thú mềm mại sạch sẽ, không phải cả một miếng, mà là vài loại da thú hợp lại cùng một chỗ. Đảo nhỏ như vậy, mãnh thú không nhiều, phỏng chừng đều bị mấy vị miêu đại gia bắt đến làm nệm hết rồi.

Mèo lớn trắng tuyết nhảy xuống nhuyễn điếm, đạp đạp nơi nơi, tìm một khối da gấu màu trắng, chậm rãi nằm xuống.

Hạo vương ngồi xổm bên giường nhìn, nhịn không được biến thành mèo lớn vàng kim lại gần, liếm liếm đầu đệ đệ, "Ngủ đi, lát nữa canh cá nấu xong sẽ gọi ngươi."

Quốc sư nheo đôi mắt xinh đẹp, tùy ý hắn liếm trong chốc lát, đợi một lúc lâu, mơ mơ màng màng liền muốn ngủ, phát hiện đầu lưỡi mang theo xước rô kia còn đang liếm không ngừng, vươn trảo, một bàn tay vỗ qua.

Hạo vương điện hạ dỗ đệ đệ ngủ xong, nhe răng nhếch miệng về tới bên cạnh huynh trưởng.

"Lại bị đánh hả?" Thái Thượng Hoàng lành lạnh hỏi, uy nghi ngàn vạn vẫn không nhúc nhích ngồi đấy, tùy ý quả cầu lông nhỏ trên đỉnh đầu ôm lỗ tai hắn cắn cắn.

Hạo vương vẫy vẫy cái đuôi, không để ý tới hắn.

Canh cá phải nấu một hồi mới được, Tô Dự đi vào rừng hái cây sả thảo, không có gì khác, cây sả thảo này cũng có thể dùng làm gia vị, kỳ thật cũng không có bao nhiêu hương vị, chỉ là xanh xanh lục lục dễ nhìn mà thôi.

Trên cây mọc chút quả dại, xanh xanh đỏ đỏ rất dễ nhìn, cũng không biết là cái gì, Tô Dự ngửa đầu nhìn một lúc lâu, trước mắt đột nhiên thoảng qua một bóng dáng màu vàng, Hoàng đế bệ hạ đã nhảy đến ngọn cây hái một trái cây, tiêu sái rơi xuống đất, sau đó, kêu rên một tiếng.

"Vết thương còn đau sao?" Tô Dự nhất thời khẩn trương không thôi, kéo áo y muốn xem.

"Không có việc gì!" Hoàng đế bệ hạ lỗ tai có chút đỏ lên.

"Trước mặt trưởng bối kéo kéo cởi cởi, không biết liêm sỉ." Thái Thượng Hoàng hừ một tiếng.

"Trước mặt tiểu bối đem đệ đệ làm đệm dựa, ngươi thì biết liêm sỉ sao?" Hạo vương điện hạ liếc liếc mắt nhìn mèo lớn vàng kim nằm trên người hắn.

"Hiếu thuận huynh trưởng, thiên kinh địa nghĩa." Thái Thượng Hoàng đè bụng đệ đệ, ôm Thái tử điện hạ, nhàn nhã lung lay cái đuôi.

"Ta khinh, ngươi so với ta lớn hơn bao nhiêu chứ? Có được một nháy mắt thời gian không?" Hạo vương điện hạ cắn lỗ tai Thái Thượng Hoàng một ngụm.

Bạn đang �

Dũng vương điện hạ nhìn nhìn cặp song sinh lại sắp đánh nhau, lại nhìn nhìn Thập Thất đệ quỳ rạp trên mặt đất ôm lỗ tai nghe Ngũ ca kể chuyện xưa, không có tính toán gia nhập bất cứ một nhóm nhỏ huynh đệ trao đổi cảm tình nào, yên lặng ngồi xổm bên bếp lò thêm củi hỏa.

Tô Dự đem cây sả thảo hái về, cắt thành đoạn nhỏ, ném vào trong nồi đun nước, mùi thơm của canh cá nhất thời bị kích phát ra.

"Meo!" Thái tử điện hạ đang ủi dưới bụng gia gia nhất thời dựng đứng hai cái lỗ tai nhỏ, chuyện xưa dài dòng của Trung vương ngưng bặt, mang theo đệ đệ đi đến.

Thời điểm Tô Dự mở nồi canh xoay người lại, một đám mèo lớn không biết từ khi nào đã biến thành hình người, nghiêm trang cầm bát bằng đá không biết lấy ở chỗ nào ra.

Mây đen nơi chân trời càng ngày càng dày đặc, không bao lâu, trên hải đảo liền rơi một cơn mưa nhỏ.

"Thời tiết trên biển này cứ luôn âm tình bất định như vậy." Thái Thượng Hoàng tiếp nhận canh Tô Dự đưa qua, không có dấu hiệu mà nói một câu như vậy.

Tô Dự sửng sốt một chút, không biết Thái Thượng Hoàng vì cái gì đột nhiên nói với hắn chuyện này, đành phải phụ họa một câu, "Đúng vậy, mới vừa nãy còn vạn dặm không mây mà."

Thái Thượng Hoàng hừ một tiếng, bưng bát đá qua.

Hoàng đế bệ hạ kéo Tô Dự một phen, thấy hắn vẫn không hiểu ra sao, nhỏ giọng nói: "Tìm đề tài mà thôi." Nói xong, đoạt cái thìa trong tay Tô Dự ném vào trong nồi, trẫm nhân từ chấp thuận cho các ngươi uống canh nô tài ngốc làm là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, ai muốn uống thì tự mình lấy, dựa vào cái gì bảo nô tài ngốc của trẫm úc canh cho các ngươi chứ!

Tô Dự minh bạch ý tứ của miêu đại gia, nhịn cười bưng lên một chén nhỏ, ôm qua cho Thái tử điện hạ.

Bên ngoài mưa bụi lạnh lùng rơi, giờ phút này ngồi cùng một chỗ tránh mưa, bưng một chén canh nóng ấm áp, điều này làm cho những vị đã ở trên đảo hoang nhiều năm như vậy, sinh ra vài phần xúc động muốn lệ nóng doanh tròng. Canh cá thơm lừng vào miệng, là mỹ vị nhiều năm chưa từng nếm được.

Bọn miêu đại gia tự nhiên là sẽ không nấu cơm, nhóm huynh trưởng tự nhiên không thể trông cậy, mọi thứ đều là Dũng vương điện hạ kiếm về, chỉ là đôi tay vũ dũng bất phàm này, đối mặt với tôm biển cá biển tươi roi rói thì luôn bó tay chịu trói, qua năm năm trù nghệ cũng không tiến triển gì nhiều, canh cá nấu ra không phải quên bỏ ruột dẫn đến đắng nghét, thì chính là để lửa quá mức nấu thành cá khét luôn.

Thái Thượng Hoàng cũng không thể không cảm khái một câu, có con dâu thật là tốt a.

Không có thìa, Thái tử điện hạ bám cái bát liếm nửa ngày, canh cá thịt vụn dính đầy mặt, nhưng cũng không uống được mấy ngụm, ủy khuất ngửa đầu hướng về phía Tô Dự kêu to.

Tô Dự trái phải nhìn nhìn, đội mưa chạy ra bẻ một cành trúc, tước hai đầu biến thành một cái ống hút đơn giản, hút một hơi nhẹ cho canh cá dừng lại trong ống trúc, rồi đút èo con.

Biện pháp này quả nhiên hữu hiệu, cục lông nho nhỏ màu vàng kim ôm ống trúc chọp chẹp uống đến thơm ngọt vô cùng.

Hoàng đế bệ hạ uống xong một chén, lại múc thêm một chén nữa, thấy Tô Dự vẫn còn đang đút hài tử, mới vừa này đi ra ngoài tóc còn bị thấm ướt, nhất thời nhíu nhíu mày, uống một ngụm canh, nhìn hắn, rồi cầm bát trong tay đưa qua, "Trẫm uống không hết."

Tô Dự ngẩng đầu nhìn y, cười cười, "Uống không hết vậy để ta uống." Nói như vậy, liền cầm tay Hoàng thượng, mấy ngụm uống hết số canh còn lại.

Thái Thượng Hoàng liếc mắt nhìn bọn họ, hừ một tiếng.

Hoàng đế bệ hạ nhìn phụ hoàng nhà mình, cười đắc ý.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Chương: tình yêu giữa huynh đệ cũng chỉ trị giá một chén canh cá ]

Thất thúc: Bảo bối, ngủ đi, cơm chín ca gọi ngươi

Quốc sư:[ khò khò......]

Thất thúc: Ngô, canh cá uống ngon ghê, lại thêm một chén nào

Tiểu Ngư: Thất thúc, ngươi có quên cái gì hay không?

Thất thúc: Ngô? Nga, đúng, quên bỏ muối!

Quốc sư:[ yên lặng bật móng vuốt ]

Thất thúc: Ngao ngao ngao ngao ngao!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio