Tiên Mãn Cung Đường

chương 71: miêu cổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật cẩn thận tới gần Hoàng đế bệ hạ đang nằm trên nhuyễn điếm, Lăng vương nhìn nhìn Tô Dự, lại nhìn nhìn cá nướng, chậm rãi ngồi xuống, vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng.

Tô Dự lăng lăng nhìn con mèo lớn thoải mái ngồi trước mặt hắn, bộ lông đen vàng giao nhau bóng loáng, tứ chi cường tráng, râu mảnh dài, một đôi mắt màu hổ phách sáng ngời hữu thần, vừa thấy liền biết là một tay bắt chuột giỏi giang...... Không biết, đây là Túc vương hay Lăng vương.

"Meo —" Mèo hoa lớn hướng về phía Tô Dự mềm mại kêu một tiếng, thanh âm mềm nhẹ uyển chuyển, cùng với dáng người cường tráng kia hoàn toàn không tương xứng.

Tay Tô Dự nướng cá run lên, rưới lên mặt trên một đống bột ớt.

Mắt mèo hoa lớn sáng rỡ, nhìn cá nướng trên lửa than tỏa mạnh hương ớt, không khỏi lại liếm liếm miệng, ngắm Hoàng đế bệ hạ đang quay lưng lại nó một cái, đánh bạo đến gần bên chân Tô Dự, thò đầu muốn với con cá nướng kia.

"Cái kia......" Tô Dự há mồm, định nói gì đó.

Mèo lớn rút móng vuốt vươn ra về, lắc lắc cái đuôi thật dài, mở to đôi mắt màu hổ phách vô tội nhìn Tô Dự, lại ngồi xuống, nhìn trừng trừng con cá, một bộ dáng "Ta thực ngoan, ta không quậy phá, ta đợi nướng chín mới ăn".

Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, cực lực nhẫn nại xúc động thò tay sờ sờ cái đầu lông kia, mèo ngoan như vậy, nếu thật sự là mèo, hắn đã sớm nhịn không được bắt vào trong lòng vuốt ve, nhưng mà, đây là, hoàng thúc, a!

Ngẫm lại Túc vương uy vũ khí phách và Lăng vương khôn khéo cường hãn, vô luận là vị hoàng thúc nào, đều cùng vật nhỏ trước mắt này...... hoàn toàn không dính dáng chút gì!

Trong khi suy nghĩ và bản năng giao chiến, cá nướng trong tay đã thành màu khô vàng, Tô Dự nâng tay nhấc cá từ trên lửa than xuống, cầm ra một con dao tinh xảo, đem thịt cá tỏa hơi nóng nhanh chóng cắt xuống.

Hoàng đế bệ hạ xoay người, lười biếng xê dịch đầu đến trên đùi Tô Dự, nhất thời đối diện với mặt của chú mèo đen vàng.

Mèo hoa lớn hoảng sợ, dịch mạnh về phía sau, rồi sau đó lại nhịn không được nhìn về phía cá nướng trong đĩa. Thịt cá nướng phết đầy nước tương khô vàng xốp giòn, cắt thành mảnh nhỏ tùy ý đặt trong đĩa, phần thịt cá trắng nõn phía trong cũng được Tô Dự tinh tế quệt một tầng tương, dùng đôi đũa tinh xảo mảnh dài trộn đều.

Trộn xong thịt cá, Tô Dự gắp một khối nhỏ chuẩn bị nếm thử mặn ngọt, bỗng nhiên phát hiện phía dưới có hai con mắt to nhìn chằm chằm theo dõi hắn, chiếc đũa trong tay liền rẽ, trực tiếp đưa đến miệng Hoàng đế bệ hạ.

Thịt cá nướng tươi thơm giòn mịn, mang theo một chút vị cay kích thích đầu lưỡi, Hoàng đế bệ hạ thỏa mãn nheo mắt.

"Meo —" Mèo hoa lớn sốt ruột tiến lên, một cái móng vuốt ấn lên bả vai Hoàng đế bệ hạ, cũng muốn được một miếng cá nướng.

An Hoằng Triệt ghét bỏ đánh rớt móng vuốt của Hoàng thúc, Lăng vương không cam tâm yếu thế chụp trở về một móng vuốt nữa.

"Đừng đánh nhau." Tô Dự vội vàng khuyên can, cầm một cái đĩa nhỏ chia chút cá nướng sang.

"Meo!" Lường trước đây là ình, mèo hoa nhỏ lập tức hưng phấn lủi qua, cọ đầu qua lại ở cạnh bàn.

Tay Tô Dự chia cá không khỏi run run, một khối thịt cá lớn lại rơi trở về trong đĩa.

Hoàng đế bệ hạ mặt không chút thay đổi nhìn Thập Thất thúc, suy tư hiện tại nói cho Tô Dự đây kỳ thật không phải Hoàng thúc mà là mèo hoang chạy đến có còn kịp không?

Tô Dự khóe miệng run rẩy đem thịt cá bỏ đầy cái đĩa nhỏ đặt trước mặt mèo hoa lớn.

Lăng vương điện hạ lập tức hưng phấn nhào lên mở to mồm mà ăn, bên cạnh ăn còn không ngừng phát ra tiếng grừ uy hiếp, cảnh cáo một con mèo khác không cho đụng vào đồ ăn của nó.

Thật sự không biết nói gì cho phải, Tô Dự cảm giác đều là người một nhà, đùa giỡn Hoàng thúc như vậy không tốt lắm, về sau gặp mặt nhiều xấu hổ, liền ho nhẹ một tiếng nói: "Hoàng thúc ăn từ từ, ta lát nữa lại nướng thêm một con."

Lại nướng một con? Tốt nha! Lăng vương chuẩn bị hòa theo một tiếng, bỗng nhiên dừng lại, đợi đã, hắn vừa gọi ta là cái gì? Chậm rãi ngẩng đầu, thấy được nụ cười cứng ngắc của Tô Dự và ánh mắt đùa cợt của Hoàng đế bệ hạ.

Lạch cạch! Cá trong miệng mèo hoa lớn thẳng tắp rơi trở về cái đĩa.

"Cạc cạc cạc!" Doanh Ngư ngủ trưa tỉnh lại, hợp với tình hình kêu một tiếng.

——

Ngọc Loan Cung, những phi tần khác đã sớm tan, Đức phi và Thục phi vẫn lưu lại dùng cơm trưa.

"Thiếp đây được biết, cách đây không lâu, có cung điện không có dương khí áp chế, tà vật bên trong liền đi ra quấy phá," Đức phi nói hữu lý hợp tình.

Thục phi dường như kinh hoảng chà xát cánh tay, "Hiền phi đã lâu không ở Dạ Tiêu Cung, chẳng lẽ trong đó có thứ gì không sạch sẽ chạy đến?"

"Có thứ gì hay không, dù sao cũng phải đi xem mới biết được." Đức phi nói, cố ý vô tình nhìn Lộ phi.

Lộ phi như đăm chiêu nghe hai người kẻ xướng người hoạ, không nói một lời. Nàng trong lòng rõ ràng, mấy nữ nhân này, lại đây cùng nàng nói những chuyện kia, đơn giản là muốn khiến nàng đi làm chim đầu đàn. Quỷ khóc đêm, Dạ Tiêu Cung, đây chính là cơ hội tuyệt hảo, nàng quả thật không muốn bỏ qua.

Đức phi và Thục phi liếc nhau, cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ. Có một số việc tốt quá hoá cùi bắp, các nàng đã đem những gì cần nói hết, muốn làm như thế nào thì phải xem Lộ phi.

Lộ phi nhìn hai người rời khỏi Ngọc Loan Cung, nâng tay với đại cung nữ bên người, "Ngọc Lan, ngươi đi chuẩn bị mấy thứ."

Hoàng cung một ngày này, đã định trước không yên tĩnh.

——

An Quốc Tháp, Quốc sư nằm trên nhuyễn tháp, thản nhiên nhìn chú mèo lớn đen vàng giao nhau trong góc hẻo lánh kia, "Ngươi quay mặt vào tường đã một canh giờ rồi, có thể nghĩ ra cái gì chưa?"

Lăng vương điện hạ đem đầu để trên cây cột, hai lỗ tai gắt gao cụp về phía sau, thần khí đuôi to ỉu xìu cuộn lên, toàn bộ thân thể lui thành hình cầu, một bộ dáng hận không thể biến mất luôn.

"Trong cung một lát sẽ đóng cửa, đừng ở trong này nữa." Quốc sư mặc kệ hắn, bắt đầu nói lời đuổi mèo.

"Ta lúc này đi cũng không còn kịp rồi." Mèo hoa lớn xoay người lại, cáu giận nhìn đệ đệ tuyệt không lý giải thống khổ trong lòng hắn.

"Vậy thì đi ra ngoài tìm chỗ ngủ đi." Quốc sư khoát tay, hoàn toàn không có ý định thu lưu hắn, buổi tối còn phải tế trời, trong An Quốc Tháp không thể lưu những người khác.

"Nhị Thập Nhất, ngươi đối đãi huynh trưởng như vậy sao?" Lăng vương nhảy lên nhuyễn tháp, ngửa đầu trừng đệ đệ vô tình vô nghĩa.

Quốc sư buông mắt, lạnh lùng nhìn trở lại.

Một nén nhang sau, mèo lớn cả người trắng như tuyết nhàn nhã liếm liếm móng vuốt, mèo lớn đen vàng giao nhau tứ chi mở ra quỳ rạp trên mặt đất, yên lặng đụng đụng đầu với cây cột.

"Nếu không có việc gì làm, không bằng đi Dạ Tiêu Cung trông chừng cái Doanh Ngư kia đi." Mèo trắng lớn lắc lắc cái đuôi, hôm nay Tô Dự bỏ lỡ canh giờ không thể giết Doanh Ngư, thứ này rất nguy hiểm, thả lâu trong cung cũng có khả năng xuất hiện thủy họa.

——

Mặt trời chiều ngã về tây, trăng treo đỉnh lầu.

"Cạc cạc cạc cạc......" Thanh âm âm trầm kỳ quái lại vọng lên tại Tây Cung.

Đức phi và Thục phi mang theo thị vệ, thái giám trong cung của mình, tụ tập ngoài Dạ Tiêu Cung, chiêu nghi, tài tử các cung cũng mang theo hạ nhân tiến đến giúp vui, trong lúc nhất thời ánh đuốc, đèn lồng chiếu sáng như ban ngày, đem bốn phía Dạ Tiêu Cung soi rọi sáng tỏ.

——

Trong Bắc Cực Cung, Tô Dự thoải thoải mái mái tắm rửa, nước ấm xua tan đau nhức toàn thân, khiến hắn rốt cuộc có chút tinh thần sau một ngày uể oải.

Hoàng đế bệ hạ ra khỏi bể trước tự mình mặc nội sam, quay đầu lại định ôm Tô Dự hành động không tiện, liền nhìn thấy một con cá trắng tinh bị hơi nước ấm nóng hun thành màu đỏ, nhất thời cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô.

Tô Dự vội vàng lấy khăn bố lau người, nâng eo đứng lên, thì bị một đôi tay hữu lực từ phía sau ôm trọn, một cái hôn mềm nhẹ dừng nơi sau gáy, rồi sau đó, nhẹ nhàng cọ xát một lát, đột nhiên cắn xuống.

"Ngô......" Loại cảm giác bỗng nhiên bị dã thú bóp chặt chỗ trí mạng này khiến cho Tô Dự một trận run rẩy, nhớ tới ý nghĩa động tác cắn sau gáy của miêu đại gia, cái cổ trắng như phấn chậm rãi nhiễm sắc hồng, "Hoàng thượng, đừng phá mà, để thần mặc nội sam vào đã."

Hoàng đế bệ hạ không để ý tới hắn, một tay khiêng người lên.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng, hậu cung xảy ra chuyện!" Thanh âm Uông công công đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, cùng với một trận tiếng bước chân hỗn độn.

Hoàng thượng đang khiêng Tô Dự bước nhanh trong điện chợt dừng chân, hơi hơi nhíu mày, "Chuyện gì?"

"Nhóm phi tần tại Dạ Tiêu Cung phát hiện có thứ gì đó làm cho người ta sợ hãi, Lộ phi đã đi mời Thái Hậu." Trong thanh âm Uông công công có chút sốt ruột.

"Mau buông ta ra!" Tô Dự thầm nghĩ không xong, phỏng chừng là chuyện xấu của Doanh Ngư tranh cãi ầm ĩ kia. Quốc sư đã dặn đi dặn lại, chuyện hải quái quan hệ trọng đại, không thể để người khác biết được.

Hoàng đế bệ hạ đem người trên vai thả xuống, đầy mặt mất hứng.

Trong sân Dạ Tiêu Cung, đã đứng đầy người, các phi tần đứng chung một chỗ, bọn thị vệ vây quanh thuỷ tạ ở giữa, không cho người khác tới gần nửa bước.

Thời điểm Tô Dự và Hoàng thượng tới, Lộ phi cũng vừa đỡ Thái Hậu xuống xe.

"Mẫu hậu." An Hoằng Triệt hướng Thái Hậu hành lễ.

"Sao ngay cả Hoàng thượng cũng kinh động?" Thái Hậu cau mày.

"Khởi bẩm Thái Hậu, Tây Cung từ đêm qua xuất hiện loại tiếng động kỳ quái, nhóm thần thiếp tìm suốt một ngày, mới tìm được quái thanh này chính là phát ra từ Dạ Tiêu Cung, nghĩ muốn xem đến tột cùng là gì, lại phát hiện... phát hiện......" Đức phi ấp a ấp úng không chịu nói tiếp.

"Phát hiện cái gì?" Thái Hậu có chút không kiên nhẫn.

"Phát hiện có người tại Dạ Tiêu Cung làm trò vu cổ!" Lộ phi vội vàng nói.

Vu cổ! Mọi người nghe vậy, đều biến sắc. Tại vương triều tín ngưỡng lớn hơn hết thảy này, vu cổ chính là tối kỵ.

"Mẫu hậu dừng bước." Hoàng đế bệ hạ ngăn trở bước chân Thái Hậu tiến về phía trước, ý bảo để mình đi xem qua trước, nếu không có vấn đề gì Thái Hậu hãy xem.

Tô Dự theo sau Hoàng thượng đi đến thuỷ tạ, mày dần dần nhăn lại, nương theo ánh đèn lồng, hắn thấy được trên hành lang gấp khúc có từng chuỗi ký hiệu màu đỏ tươi, thoạt nhìn có chút dọa người, giữa trưa thời điểm hai người bọn họ phơi nắng đâu có chứ.

"Các ngươi tại sao cho rằng đây là vu cổ chi thuật?" An Hoằng Triệt nhìn thoáng qua những phù văn khó hiểu kia, mắt lạnh nhìn về phía chúng phi tần.

"Không biết Hoàng thượng có từng nghe qua miêu cổ?" Lộ phi cười lạnh nói.

Miêu cổ là một loại chú cực kỳ hung ác, truyền thuyết trong hậu cung tiền triều, có phi tần thiện vu cổ, lấy máu tươi làm phù, li miêu làm dẫn, chú yểm Hoàng đế, cuối cùng khiến Hoàng đế thệ lúc tráng niên.

Lộ phi ý bảo bọn thị vệ tránh ra, hơi hơi giơ cằm lên biểu hiện nàng đã định liệu trước cả rồi. Đây chính là niềm vui ngoài ý muốn, khi tìm tòi Dạ Tiêu Cung, vừa vặn bắt được một con mèo, đây chính là việc mọi người trăm mắt cùng chứng kiến.

Thị vệ lập tức nhường ra một con đường, lộ ra cái lồng sắt ở giữa hồ thuỷ tạ, ngay giữa lồng sắt, đang ngồi, một con mèo đen vàng giao nhau, thực thích hợp làm miêu cổ, Lăng vương điện hạ!

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Chương: Tai sao Lăng vương làm miêu cổ ]

Thập Thất thúc: Từ nay không còn mặt mũi nhìn cháu dâu QAQ

Thập Tam thúc: Xứng đáng, ai bảo ngươi không đến làm việc!

Quốc sư: Xứng đáng, ai bảo ngươi không có việc gì chạy loạn!

Miêu công: Xứng đáng, ai bảo ngươi ăn bậy cá nướng!

Thập Thất thúc: QAQ Không có ấm áp gia đình, vẽ trảo ấn nguyền rủa các ngươi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio