Sau khi Khải Phong cùng Diễm Linh đã lên xe rời khỏi, Trọng Khang nhìn ba mình lên tiếng hỏi: "Sao rồi ba?"
Trọng Huy gật đầu mỉm cười: "Theo như những gì Trí Đức nói thì có thể tin cậy được.
Cậu ta đối với con Bé vô cùng để tâm, cũng rất sâu sắc.
Ánh mắt cậu ta nhìn con Bé vô cùng yêu chiều.
Chúng ta cũng nên tin tưởng cậu ta một lần, theo dõi một thời gian xem thế nào.
Con ở bên đấy trông chừng một chút!"
"Con biết rồi ạ!" Anh gật đầu.
"Có một việc ba đang thắc mắc, không biết là Trí Đức đã nói với cậu ta những gì rồi, nhưng mà ba có cảm giác cậu ta cũng mơ hồ đoán ra điều gì đó!" Trọng Huy trầm ngâm suy nghĩ.
Tất cả mọi người đang có mặt tại phòng ăn đều tỏ vẻ ngạc nhiên, mọi con mắt đều đổ dồn về người chủ gia đình.
Mộc Diệp là người mày nhíu chặt nhất, không nhịn được cất giọng hỏi: "Thật như vậy?"
"Uhm".
Ông gật đầu.
"Đó là tôi nghĩ thôi.
Trí Đức cũng nói là nó đã dò xét cậu ta rồi, mới chấp nhận cho cậu ta về tìm con Bé.
Tôi nghĩ nó cũng biết giữ chừng mực, nhưng mà nếu nói rõ ràng rồi cũng tốt, như vậy chứng tỏ cậu ta không bài xích vấn đề đó!"
"Vậy cậu ta nói thế nào?" Mộc Diệp tiếp tục hỏi.
"Nói là chấp nhận.
Mong chúng ta tin tưởng nó!" Ông trả lời.
"Còn con Bé thì..
không biết nó có chịu thông suốt hay không? Nếu đến cùng nó vẫn không chịu đối mặt, tôi e là..
Haizzz.." Nói đến đây, ông chợt thở dài.
"Vậy làm sao đây? Haizzz.." Mộc Diệp cũng thở dài theo.
"Để con!" Trọng Hải nãy giờ ngồi một bên nghe, giờ cũng lên tiếng.
"Để con khuyên chị, rồi thăm dò anh rể, tùy tình hình con sẽ tiếp tay!"
"Anh rể!" Trọng Huy bật cười.
"Nói nghe thuận miệng quá hả?"
"Ba à!" Cậu nhếch miệng cười gian.
"Con là chấm rồi nha.
Lấy khả năng IQ cộng với sự phân tích dựa vào kinh nghiệm đúc kết của con, anh ấy nhất định sẽ trở thành anh rể của con.
Hơn nữa..
Hà hà hà!"
"Hơn nữa thế nào?" Mộc Diệp cũng khá tò mò bởi câu nói dang dở của cậu con trai.
"Mẹ không thấy là chị ấy cũng không bài xích như trước đây à? Chịu cho anh ấy đến nhà mình, rồi có vẻ là xấu hổ nữa.
Khi con gọi anh ấy là anh rể, chị xấu hổ đấy thôi, cũng không bắt con phải ngậm miệng lại, như vậy không phải ngầm thừa nhận à!"
Nghe Trọng Hải nói vậy, cả nhà đều gật đầu đồng tình.
Trọng Khang cũng thêm lời: "Con cũng thấy vậy.
Hôm nay trông con Bé có vẻ rất vui, không giống như mọi ngày ủ rũ, cũng thoải mái hơn, cười nhiều hơn".
Hai vợ chồng Trọng Hải nghĩ ngợi hồi lâu rồi cũng gật đầu.
Xem ra con Bé cũng chịu suy nghĩ lại rồi.
Bước đầu như vậy cũng là tốt lắm.
Trọng Huy nói thầm trong lòng, xem ra còn lại phải nhờ cậu Khải Phong kia, cũng là phải dựa vào bản thân con Bé, tự mình đối mặt thôi.
Chiếc Luxus lăn bánh xuống gara rồi dừng lại.
Anh nhanh chân bước xuống xe rồi vòng qua ghế lái mở cửa cho cô.
Giống như sợ cô trốn chạy, anh nhất quyết nắm lấy bàn tay kéo cô từ tầng hầm lên đến lầu ba.
Anh cứ như vậy nắm lấy tay cô không buông, cũng không hề quay đầu nhìn cô lấy một lần.
Đi đằng sau anh, cô bất chợt cảm thấy lo sợ, tự hỏi: Anh là đang tức giận sao?
Suốt quãng đường từ nhà ba mẹ cô về đây, cho đến giờ phút này, anh vẫn là một bộ mặt lạnh lùng không biểu cảm, cũng không nhìn cô hòa ái như trước đó, cũng chẳng buồn nói với cô câu nào.
Những lúc cô muốn nói gì đó, thì khi quay sang nhìn nét mặt lạnh lùng của anh, cô bất giác cảm thấy rùng mình nên lại thôi.
"Khải Phong!" Cô thều thào gọi tên anh.
Người đàn ông kia vẫn không đả động, vẫn một mực kéo cô bước lên từng bậc cầu thang, cho đến khi đứng trước cửa phòng anh thì đột nhiên dừng lại, khiến cô không kịp phản ứng đâm sầm vào tấm lưng kia.
Cặp kính đang đeo trên sóng mũi cũng vì vậy mà cọ vào khiến cô ê ẩm.
Ngay khi vừa tháo chiếc kính xuống để xoa xoa cái sóng mũi thì anh bất ngờ mở cửa phòng kéo cô đi vào.
Động tác bị động theo lực kéo mạnh bạo, cô liền bổ nhào vào lòng anh.
Tiếp theo đó, anh đóng cửa cái rầm.
Đèn phòng cũng không mở, ngay lập tức ấn cô lên chiếc cửa cứng cáp kia và giam giữ cô trong hai cánh tay rắn chắc của mình.
Khi cô còn chưa kịp định thần thì anh lại bất ngờ cúi xuống dán chặt vào môi cô.
Nụ hôn mạnh bạo hàm chứa sự tức giận như thể đang trừng phạt khiến cô ngây ngốc chết lặng tại chỗ.
Đến khi nhận ra đang xảy ra chuyện gì thì phản ứng đầu tiên là mở miệng mói chuyện.
Kết quả, còn chưa kịp phát ra bất cứ thanh âm nào thì người đàn ông kia lại thuận đà đưa chiếc lưỡi của mình tiến vào trong khoang miệng cô cắn mút.
Sau khi cảm thấy sự trừng phạt đã đủ, anh bắt đầu thả chậm tốc độ, nụ hôn cuồng dã trở nên vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu.
Cho đến khi không khí dần cạn kiệt, anh mới luyến tiếc rời đi, tựa cái trán của mình vào cái trán của cô thở hổn hển, ngón tay đưa lên vuốt ve hai cánh môi sưng đỏ mê người, cất giọng trầm trầm chỉ đủ cho hai người nghe: "Diễm Linh, em dày vò anh đủ!"
"Khải Phong!" Cô gọi tên anh.
Anh rời khỏi trán cô, đưa ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng nhìn cô, ngón tay đưa lên miết theo đường nét khuôn mặt cô, như muốn tìm lại những gì đã bỏ mất suốt hơn một tháng.
Khuôn mặt này đã khắc sâu vào tâm trí anh, nhưng sao anh vẫn cảm thấy chưa đủ, cứ như thiếu một mảnh ghép nào đấy làm cho anh luôn phải kiếm tìm.
Anh cất giọng dịu dàng: "Diễm Linh, có biết anh nhớ em đến thế nào không?"
Trong bóng tối, nương theo ánh trăng chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng dáng người đàn ông kia, trái tim cô dường như bị bóp nghẹt, thật sự khó thở.
Cô nhíu mày cố nhìn rõ nét mặt của anh.
Mi tâm anh nhíu chặt, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô, có chút gì đó bất an, lại có chút gì đó bất lực.
Cô đưa tay vuốt ve mi tâm đang nhíu chặt của anh, rồi áp bàn tay vào má anh, cất giọng thì thầm: "Khải Phong, thực xin lỗi!"
"Vì sao xin lỗi?" Vẫn là giọng nói tha thiết cùng ánh mắt đầy bao dung.
"Em không nên không từ mà biệt!" Cô nhìn anh chờ đợi.
Im lặng.
Cô hít một hơi sâu nói tiếp: "Em không nên viết lá thư kia!"
Im lặng.
Cô nghi hoặc nhìn anh.
Anh vẫn im lặng nhìn cô, có vẻ vẫn chưa hài lòng về câu trả lời này.
Sau vài giây suy nghĩ, cô tiếp tục lên tiếng: "Em không nên tắt điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh!"
Cô lại đưa ánh mắt vô tội nhìn anh.
Chỉ có như vậy, anh còn muốn cô nói gì nữa.
Thấy cô vẫn còn chưa nói ra việc khiến anh tức giận nhất, anh bèn lên tiếng: "Chỉ như vậy?"
Cô không suy nghĩ liền gật đầu cái rụp.
Anh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô khiến cô rùng mình một cái.
Ngay lập tức một ý nghĩ thoáng qua, liền mở miệng: "Còn có, còn có!" Vẫn là ngập ngừng không dám nói.
"Còn có gì?" Anh khẽ nhếch miệng cười như không cười, cô là đã nhớ ra rồi sao?
"Còn có, không cho anh biết chuyện em có chị sinh đôi, để anh nhận lầm!"
"Hử?" Vẫn chưa phải là điều anh muốn biết.
"Anh không có nhận lầm.
Ngay từ lúc gặp chị em, anh đã nghi ngờ, nên không hề nói hay làm chuyện gì không đúng cả!"
"Thật như vậy?"
Cô có chút không tin.
Những ai lần đầu gặp hai chị em cô cũng đều nhận nhầm.
Chỉ khi hai người đứng cạnh nhau mới dễ dàng nhận ra.
Sao anh lại có thể?
"Đúng!" Anh gật đầu.
"Em như thế nào, trong lòng anh hoàn toàn rõ ràng, không phải em, anh đều sẽ thấy không phải!"
"Oh!" Cô khẽ cười, tựa như cảm thấy thật hài lòng, thật vui vẻ.
"Không cần nói lảng sang chuyện khác, em còn chưa có nói với anh!" Nhìn thấy cô khẽ cười, anh thấy thật thỏa mãn, nhưng là không vì vậy mà anh quên mất chuyện quan trọng.
"Còn có sao?" Mở đôi mắt vô tội nhìn anh, rồi lắc đầu: "Hết rồi mà!"
Anh nhéo mũi cô, lắc đầu mỉm cười, cất giọng cưng chiều: "Thiệt là! Được rồi, thật hết cách với em rồi!"
"Úi!" Cô vuốt vuốt cái mũi của mình, khịt nhẹ một cái rồi khẽ mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, anh cuối cùng cũng tha cho mình.
Hai tay vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn kéo cô lại gần mình hơn, anh mỉm cười: "Không nhớ anh sao?"
Nghe câu này, cô bất giác đỏ mặt, vành tai khẽ hồng lên.
Cô cũng là rất nhớ anh nha.
Trong lòng tự nhủ, may là đèn còn chưa mở, không thì xấu hổ chết thôi.
"Hử?" Hai cánh tay vòng qua eo tăng thêm lực khiến cô càng áp sát vào ngực anh hơn.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, miệng mím chặt khẽ gật đầu một cái.
Mặt cô lúc này đã đỏ như trái táo rồi, xấu hổ quá mà.
Nhận được đáp án vừa lòng, anh ôm cô càng chặt hơn, chỉ thiếu chưa hòa tan cô được mà thôi.
Phải nói rằng, hơn một tháng qua anh chỉ chờ đợi giây phút này, thời khắc mà anh có thể cảm nhận cô trong vòng tay anh.
Anh nhớ, thật sự rất nhớ!
Trong lòng thầm nhủ: Diễm Linh, anh đã bắt được em rồi, anh nhất quyết không để em rời xa anh nữa! Cho dù đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ không để em tiếp tục chạy trốn nữa.
Anh sẽ giam em lại, để em chỉ có thể thuộc về anh, của mình anh mà thôi!.