Cô im lặng không nói gì, nhìn sâu vào mắt anh, cố tìm ra một chút gì đó.
Thế nhưng, ngoài đôi mắt đầy ý cười, cũng chỉ là sự dịu dàng tha thiết.
Người đàn ông này, thật sự khiến cô phải đối diện với bản thân.
Ngay khi anh muốn lên tiếng, cô lại nói trước: "Được, em cùng anh trở về Mỹ!"
Khải Phong như không tin vào tai mình, mắt mở thật to, liền ngồi thẳng dậy, cũng kéo cô dậy theo.
"Em nói gì?" Anh hỏi.
"Chúng ta đính hôn.
Sau đó, em cùng anh trở về Mỹ!" Cô điềm nhiên trả lời.
"Thật sự?" Anh vẫn là không tin, hỏi lại.
"Dạ!" Cô gật đầu.
Sau lại ấp úng: "Nhưng là!"
"Nhưng thế nào?" Anh thật sự quá nôn nóng.
Cô lại muốn đổi ý sao?
"Chúng ta đính hôn trước, để gia đình em yên tâm.
Còn kết hôn, một thời gian nữa, được không?"
"Được, được!" Anh vui mừng ôm chầm lấy cô.
"Chúng ta liền đính hôn trước.
Khi nào em sẵn sàng, chúng ta liền kết hôn!"
Chỉ cần cô nguyện ý, anh tùy thời đều sẽ đợi.
Cô đã chịu đính hôn rồi, kết hôn cũng chỉ là sớm muộn.
Dù sao anh cũng nhất định mang cô về nhà anh, không cần phải ở nhà Trí Đức.
Sớm tối gặp nhau, cùng ở dưới một mái nhà, thì đến lúc nào kết hôn, anh cũng đợi được, cũng không sợ cô lại chạy mất.
Nhưng điều tiên quyết, phải có cái giấy chứng nhận hôn thú đường hoàng, điều này là không thể nhượng bộ.
"Cảm ơn anh!" Cô vòng tay ôm lấy anh.
Đính hôn trước cũng tốt, để anh yên tâm trở về Mỹ công tác, cũng là để gia đình cô an tâm cho cô đi cùng anh.
Chỉ cần chưa kết hôn, anh vẫn còn có thể thay đổi.
Cho dù kết hôn rồi, nếu như anh không còn yêu cô, cô cũng sẽ mỉm cười trả tự do cho anh.
Chỉ cần đó là điều anh muốn!
"Là anh cảm ơn em mới đúng!"
"Bao lâu nữa anh phải về Mỹ?"
Đây là điều khiến cô vô cùng đắn đo.
Thời gian là thứ vô cùng nhạy cảm.
Nếu như công việc của anh không thể trì hoãn được, anh lại vì cô mà không chịu trở về, cô sẽ vô cùng áy náy.
"Lúc nào trở về cũng được".
Anh thản nhiên trả lời.
Đúng vậy, anh là chủ công ty, anh muốn ở đâu, làm gì đều không có người quản.
Cho nên, công việc của anh tùy thời đều có thể xử lý tốt.
Chỉ là nhất thời, anh chưa thể nào nói rõ cho cô biết thân phận của anh.
Chính là còn e dè câu nói của Trí Đức.
Chỉ khi cô đã ký vào tờ hôn thú kia, cô sẽ không còn rời khỏi anh được nữa.
Mà anh, cũng không cho phép cô rời anh một lần nào nữa.
Cô nhìn anh một lúc lâu, tìm một lý do để cân nhắc.
Cuối cùng vẫn chỉ là sự điềm tĩnh tựa như đó là điều hiển nhiên.
Suy nghĩ trước sau, cô lên tiếng: "Vậy hai tuần nữa chúng ta đính hôn.
Sau khi đính hôn, lập tức trở về Mỹ!"
"Không cần trở về gấp như vậy!"
"Anh không muốn?" Cô nhíu mày.
"Sao lại không muốn chứ?" Anh nhéo hai má cô, mỉm cười nói tiếp: "Anh còn muốn nhanh một chút kết hôn!"
"Em đổi ý!" Cô khoanh hai tay trước ngực, quay mặt sang chỗ khác.
"Không được đổi ý! Anh không chấp nhận!"
"Kệ anh!"
Cô phồng má.
Cử chỉ đáng yêu vô cùng.
Anh không muốn tan chảy cũng khó.
"Được rồi.
Anh chịu thua.
Chỉ là sau khi đính hôn, không cần phải lập tức trở về, anh muốn em ở cạnh gia đình lâu hơn một chút, cũng là anh có thêm thời gian nghỉ ngơi.
Sắp tới ba mẹ anh cũng về, anh nghĩ họ cũng muốn ở đây chơi ít ngày".
"Em hiểu rồi!" Cô gật đầu.
"Uhm!"
Ôm cô vào lòng, anh vỗ về: "Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi.
Trễ một chút gọi điện thoại về cho mẹ anh báo tin vui, để họ sắp xếp về Việt Nam hỏi vợ cho anh!"
Cô xấu hổ dụi dụi vào trước ngực anh.
Chính là, bỗng nhiên có cảm giác sắp phải ra mắt mẹ chồng, thật sự là hồi hộp cùng lo sợ.
"Ba mẹ anh có trách em không? Bà nội nữa?"
Xoa xoa lưng cô, anh cất giọng dịu dàng: "Không cần lo lắng, mọi người đều không có trách em.
Bây giờ nếu họ biết tin sắp có con dâu, vui mừng còn không kịp nữa là!"
Cô ôm anh càng chặt thêm, chính là vẫn còn có chút lo sợ khi phải đối mặt.
"Được rồi, không cần suy nghĩ gì nữa có biết không? Đều có anh ở đây, chỉ cần tin tưởng anh là được!"
Đỡ cô nằm xuống giường, để cô tựa đầu trên vai, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
Khoé miệng lại khẽ nhếch lên, chính là vui mừng không thôi.
Từ giờ trở đi, cô đã là hôn thê của anh, cũng sẽ rất nhanh trở thành vợ anh.
Cảm giác hạnh phúc này, anh chờ đợi đã rất lâu, rất lâu.
Bây giờ cô đã ở trong vòng tay anh rồi, lại dường như có chút không chân thực, nhưng nghiễm nhiên lại là sự thực.
Có lẽ, chỉ có ai đã trải qua cảm giác như anh, lúc có được lại sợ mất đi, mới hiểu được, mới biết trân trọng những gì mình đang có.
San Jose - California - Mỹ.
The Wind Hotel and Restaurant.
Kết nối vừa thông, Phương Thy vui mừng không thôi.
Bà chính là chờ đợi cái ngày này đến mòn mỏi.
Thằng con trai bảo bối cuối cùng cũng báo tin vui, đã rước được con dâu về nhà.
"Con trai ngoan, mẹ thật lấy làm vui mừng!"
"Mẫu thân đại nhân, hai tuần nữa, ngày tháng con sẽ tổ chức lễ đính hôn.
Vậy người tính khi nào đến nhà sui gia hỏi vợ cho hài nhi đây?"
Khải Phong hễ mỗi lần nói chuyện với mẹ của mình đều là cái điệu bộ cợt nhả.
Anh đã quen rồi nên muốn đổi lại cũng khó.
Chỉ là cách xưng hô này anh thích, hơn nữa lại vô cùng hòa ái không phải sao?
"Anh đều xưng hô với bác gái như vậy sao?"
Nghe người bên cạnh đối thoại với mẹ mình như vậy, cô cũng thấy hiếu kỳ, liền lên tiếng hỏi.
"Uhm".
Anh gật đầu mỉm cười.
"Con dâu ngoan, không cần để ý đến nó.
Nào, lại gần đây để mẹ nhìn con một chút!"
Không nhìn thấy trên màn hình có người mà bà mong mỏi, bà tưởng chỉ có mình thằng con trai.
Đến khi nghe thấy giọng nói của cô, bà dĩ nhiên là phải bắt lấy.
Nói chuyện với thằng con trai kia, không bằng nói với con dâu tương lai, vui hơn nhiều.
Khải Phong xoay laptop qua bên cô một chút, để đối phương có thể nhìn rõ ràng.
"Bác gái khỏe!" Cô mỉm cười với người trên màn hình.
"Không cần gọi nghe xa lạ như vậy.
Gọi mẹ đi!" Phương Thy háo hức mong chờ.
Cô xấu hổ quay qua nhìn người bên cạnh.
Chính là, cách xưng hô này cô nhất thời chưa thể tiếp thu.
Vậy mà bà ấy lại có thể mặt không biến sắc gọi dễ nghe như vậy.
Cũng giống như Trọng Hải, cứ một câu anh rể, hai câu anh rể, sao mà thuận miệng như thế!
Nhìn vẻ mặt của cô, anh cũng chỉ biết thở dài trong lòng, cô xấu hổ như vậy, anh cũng đành chịu.
Để từ từ vậy.
"Mẫu thân đại nhân, con dâu của người xấu hổ nha.
Người cho cô ấy thêm chút thời gian để làm quen, không cần gấp gáp như vậy".
Những tưởng người bên cạnh sẽ đỡ lời giúp cô, ai dè anh lại thêm lời trêu chọc, khiến cô xấu hổ càng thêm xấu hổ, chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.
"Được, được, không gấp, không gấp!" Phương Thy cười hòa nhã.
Sau đó nói tiếp: "Ba mẹ sẽ cố gắng sắp xếp.
Công việc bàn giao một chút cho chú ba con, có thể phải mất một hai ngày.
Trễ nhất là ba ngày nữa, có được không?"
"Không thể sớm hơn sao?" Anh nhíu mày.
"Con trai à, ở đây không thể không có người trông coi, bàn giao công việc cũng phải mất một ngày, từ Mỹ về Việt Nam nhanh nhất cũng phải mất một ngày.
Con nói đi, ba mẹ có thể phân thân sao? Hơn nữa về Việt Nam cũng chỉ được một ngày, sau đó ba mẹ lại phải trở về ngay, vì có cuộc họp thường niên.
Đến ngày đính hôn, ba mẹ lại trở lại, có được hay không?"
Nghe Phương Thy nói vậy, cô cũng khẽ nhíu mày.
Có lẽ phải cân nhắc một chút.
"Khải Phong, vậy dời ngày lại đi!" Cô quay sang nói với người bên cạnh.
"Không cần!" Anh khẳng định.
"Họ sẽ sắp xếp được.
Em không cần lo lắng".
"Thằng con bất hiếu, con dâu còn biết suy nghĩ cho ba mẹ chồng, mà con thì..
Haizzz..
Thật là!"
Phương Thy bĩu môi lắc đầu với cậu con trai.
Xong ngay lập tức trưng ra bộ mặt hớn hở.
"Con dâu ngoan, mẹ thấy thật vui vẻ.
Cho nên, mẹ muốn nhanh một chút rước con về nhà bầu bạn với mẹ.
Không cần thằng con trai bất hiếu kia, ba bữa nửa tháng cũng chẳng nhìn thấy mặt nó".
"Mẫu thân đại nhân, vợ con, con còn chưa rước được về nhà mà người đã vội tranh giành, người nói xem, con có nên để cô ấy đến nhà mẹ hay không?" Khải Phong nhếch miệng cười.
Anh chính là không chịu thua.
"Con dâu ngoan, con nói một câu công bằng đi!"
Thấy nói với thằng con trai chẳng có tác dụng, bà liền quay sang nói với cô.
Chỉ cần cô đồng ý, dĩ nhiên bà phải giành cho được.
Con dâu này, bà mong mỏi lâu lắm rồi.
Cô ở bên cạnh không dám lên tiếng, một phần là xấu hổ, một phần là không biết phải nói gì.
Có lẽ ở gia đình anh, cô vẫn còn nhiều điều chưa biết rõ, cho nên, thời gian để thích nghi là hoàn toàn cần thiết.
"Được rồi, cứ như vậy tiến hành.
Ba mẹ sẽ nhanh chóng qua đó!" Phương Thy nở nụ cười hiền hòa, nói tiếp: "Bây giờ mẹ phải đi thông báo với ba con, cả bà nội con nữa.
Mọi người sẽ mừng lắm đây!"
"Dạ! Mai con lại gọi cho mẹ".
Anh gật đầu.
"Được!"
"Con chào mẹ!"
"Con chào bác gái!" Cô cũng mỉm cười lên tiếng.
"Uhm! Mẹ cúp máy đây!".