Tiên Ngạo

chương 111: chém giết khói độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này Dư Tắc Thành bắt đầu xuất hiện từ trong vách, từng bước đi ra ngoài. Mỗi lần đi một bước về phía trước Dư Tắc Thành lại nện bước mạnh hơn, lập tức tiếng bước chân thùng thùng vang lên. Dần dần hắn gia tăng áp lực, dần dần người tu tiên mắt tam giác càng cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Quả nhiên có hiệu quả khi Dư Tắc Thành xuất hiện trong tầm mắt người tu tiên mắt tam giác, tươi cười với y, lập tức ma niệm của Dư Tắc Thành lẻn vào trong cơ thể người tu tiên mắt tam giác cảm nhận được sự sợ hãi của y, là sợ hãi thật sự. Từng huynh đệ, từng bằng hữu của y nối đuôi nhau chết thảm chỉ trong vài lần hô hấp mà không có phản ứng gì, chuyện này chính là kích thích lớn nhất đối với người tu tiên mắt tam giác.

Loại cảm giác một chia thành hai này vừa có cảm giác sợ hãi của kẻ thù vừa có ý chí chiến đấu của mình khiến cho Dư Tắc Thành khó tả bằng lời rốt cục là cảm giác gì. Bất quá Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, không chút nào lùi bước. Phi kiếm xuất ra phát động công kích về phía phân thân người tu tiên mắt tam giác.

Lập tức một cổ khói đặc dâng lên, vô số khói lửa tụ tập công kích Dư Tắc Thành. Nhưng pháp bào trên người Dư Tắc Thành thoáng động, lập tức hình thành một kết giới phòng ngự. Đây là phòng ngự do Chân Thủy Tỵ Trần Bào bị chân nguyên kích thích mà hình thành, ngăn cản khói độc. Dư Tắc Thành tiến nhanh về phía trước, phi kiếm xoay tròn công về phía người tu tiên mắt tam giác.

Bất chợt phi kiếm chuyển hướng trên không, nhắm vào vị trí chân thân của y chém tới. Phi kiếm khởi động Thiên Cương Chấn Phấn thuật trên không, xuất ra một đòn công kích Chấn Hồn về phía người tu tiên mắt tam giác, sau đó phi kiếm bắt đầu lượn vòng rẽ ngoặt hóa thành Thiên Cương Đấu Long Toàn, đâm về phía người tu tiên mắt tam giác. Người tu tiên mắt tam giác cũng không phải hạng tầm thường, nháy mắt lục quang chợt lóe trên người y, bất ngờ di hình hoán vị, chuyển dời đi xa chỗ cũ ba thước có hơn, ẩn thân vào trong khói độc. Hóa ra chỉ cần ở trong khói độc là y có thể đổi chuyển vi trí, đây là bí pháp Yên Ba Thiên Hà của cẩm Yên tông.

Phi kiếm của Dư Tắc Thành tiếp tục truy tung người tu tiên mắt tam giác tiếp tục chạy trốn, nhưng Bích Lân Ngũ Độc Yên tụ tập bên cạnh Dư Tắc Thành càng ngày càng nhiều. Dư Tắc Thành đã hoàn toàn bị Bích Lân Ngũ Độc Yên màu lục vây quanh, lúc này chờ xem ai không chịu đựng được công kích của đối phương trước.

Chân Thủy phòng ngự của Dư Tắc Thành vỡ nát trước tiên. Phòng ngự này chẳng qua là Dư Tắc Thành thúc giục pháp bào hình thành phòng ngự đơn giản, hoàn toàn không chống đỡ được khói độc tập kích.

Đúng vào lúc khói độc sắp ăn mòn đến thân thể Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành nghịch chuyển Huyết Tàng thuật, dùng Huyết Cương lực trong thân thể toát ra phía ngoài năng lượng phản ứng này cao gấp mấy lần thực lực của hắn, sau đó há miệng phun ra một búng huyết ô.

Búng huyết ô này có uy lực thật lớn, phun trúng vào khói độc này tựa châm dầu vào lửa. lập tức toàn bộ khói độc kêu lên xèo một tiếng, giống như bốc cháy lên. Khói độc bên cạnh Dư Tắc Thành tựa như bị đốt cháy bùm bùm, khuếch tán ra, nháy mắt tất cả khói độc đều bị phá hủy.

Người tu tiên mắt tam giác hét thảm một tiếng, khói độc tan biến mất, y bị bản mệnh pháp khí cắn trả, bản thân bị trọng thương.

Phi kiếm Dư Tắc Thành bay tới trước mắt y, Dư Tắc Thành thu thần thức trở về nhanh chóng tránh cho minh bị ngộ thương. Nhưng ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, không ngờ người tu tiên mắt tam giác ngự khởi một thanh phi kiếm chặn đứng đòn công kích của phi kiếm Dư Tắc Thành.

Hai thanh phi kiêm va chạm giữa không trung, thủ đoạn ngự kiếm của người tu tiên mắt tam giác không tồi, nhưng y lại cao giọng ra sức hô to:

- Đại ca mau tới cứu mạng, Đại ca. Đại ca cứu mạng...

Vốn ra y có thể đối kháng cùng Dư Tắc Thành trong thời gian rất lâu nhưng vì tâm thần y sợ hãi, kinh hồn bạt vía, chỉ hy vọng người tu tiên áo trắng sẽ tới cứu giúp cho nên càng đánh càng yếu.

Dư Tắc Thành phát động cường công, kiếm sau mau lẹ hơn kiếm trước. Bất chợt hắn xuất ra một chiêu Đấu Long Hóa Hình, phi kiếm hóa thành Đấu Long sau đó lại xuất ra một Kiếm Bạo thuật, đột phá phòng ngự của phi kiếm đối phương; xuất ra Tật Phong Bạo Vũ. Trong khoảnh khắc người tu tiên mắt tam giác chợt cảm thấy lạnh toát, đầu y đã bị Dư Tắc Thành chém xuống.

Trước khi chết người tu tiên mắt tam giác còn la lên:

- Đại ca cứu... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Dư Tắc Thành chém chết người tu tiên mắt tam giác, lập tức toàn thân mềm nhũn. Vừa rồi thi triển Huyết Ô thuật khiến cho bản thân tổn thương nguyên khí nhưng Dư Tắc Thành không có lòng dạ nào chữa thương, hắn vội vàng cảm ứng phương hướng của tên Đại ca kia trên bản đồ. Tên Đại ca kia đang bay nhanh về hướng này. Dư Tắc Thành thay đổi địa hình định mê hoặc đường đi của y nhưng tất cả vách tường ngăn cản y đi tới lối vào đều bị y phá hủy, gặp tường phá tường, gặp núi phá núi không có gì có thể ngăn cản y đi tới.

Dư Tắc Thành mau chóng nhặt phi kiếm của người tu tiên mắt tam giác lên cùng túi trữ vật người y. Sau đó chạy sang một bên nhưng Dư Tắc Thành còn chưa chạy xa, ầm một tiếng vang lên vách tường vỡ nát tên Đại ca kia xuất hiện, trên người y chân khí sồi trào, giống như một chiến thần.

Y liếc mắt một cái nhìn thấy thi thể của người tu tiên mắt tam giác, lập tức lông tóc dựng đứng, vọt về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, lúc này vươn một ngón tay ra sử dụng Thần Thức Truyền Âm nói:

- Một giờ sau gặp ở đại điện, một chọi một kẻ chết người sống!

Sau đó ngự kiếm bay đi, tên Đại ca kia đuổi theo hơn mười bước nhưng Dư Tắc Thành không ngừng sửa địa hình sau khi chạy qua khiến cho y đuổi không kịp. Dư Tắc Thành ngự kiếm. Cuối cùng y ngửa mặt lên không điên cuồng hét lên tiếp nhận lời khiêu chiến của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành bay đến khu vực an toàn, thu hồi phi kiếm, bắt đầu chữa thương. Thật ra hắn sử dụng Huyết Ô thuật bị thương nguyên khí, mặt khác tuy rằng khói độc không làm hại được hắn. nhưng trong cơ thể hắn vẫn có ba phần độc tính.

Dư Tắc Thành lấy Tiểu Hoàn đan, Tinh Khí tán, Giải Độc hoàn trong túi trữ vật ra nuốt vào trong bụng mỗi thứ một viên, sau đó lại lấy ra một viên Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan nuốt vào. Tuy rằng như vậy là hơi lãng phí Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan nhưng nếu mình chết trận, những thứ này sẽ là của người khác, không bằng cử uống một viên, cũng không đến nỗi vô ích.

Dư Tắc Thành bắt đầu vận chuyển chân nguyên, tiến hành chữa thương. Quả nhiên tác dụng của những đan dược này vô cùng hữu hiệu, huyết khí tiêu hao chậm rãi khôi phục, hơn nữa càng tăng lên mạnh mẽ hơn trước. Bích Lân Ngũ Độc Yên mới vừa rồi hút vào đã tiêu tan sau khi Giải Độc hoàn vận chuyển, không giống như Kim Hâm Tử cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.

Chỉ còn lại một tên cuối cùng, Dư Tắc Thành quyết định quyết một trận tử chiến với y. Vào lúc chém giết cao thủ ngự kiếm và người tu tiên mắt tam giác. Dư Tắc Thành tổn hao biết bao tâm huyết, xuất ra tất cả lực lượng, lúc này mới đạt được thắng lợi.

Sau khi đạt được thắng lợi. Dư Tắc Thành có cảm giác rằng Huyết Cương chân nguyên lực trong cơ thể mình đang sồi trào. Chỉ cần mình không ngừng chiến đấu không ngừng chém giết cường địch. Huyết Cương chân nguyên lực này sẽ sôi trào vô hạn tăng trưởng không ngừng. Trong mơ hồ, Dư Tắc Thành biết Huyết Cương chân nguyên lực của mình sắp sửa sẽ có đột phá.

Chiến đấu không ngừng chiến đấu mới có thể trưởng thành. Dư Tắc Thành xác định mục tiêu là tên Đại ca kia. Người này ngự khí phi hành, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, đánh với y một trận, để xem ai mới chân chính là người thắng.

Trong giờ phút này, Dư Tắc Thành quên đi hết thảy. Cái gì Di tích Tiên Tần. Cái gì Lưu Thi Vận, cái gì kẻ thù bằng hữu, hiện tại hắn chỉ khao khát cầu một trận chiến cùng tên Đại ca áo trắng kia đên cực độ.

Một giờ trôi qua rất nhanh, Dư Tắc Thành đứng lên chậm rãi tiến về phía trước. Hắn sãi bước không lớn nhưng ý chí kiên quyết vô cùng. Đến đây đi, kẻ thù của ta ơi, ngươi nhất định sẽ trở thành một viên đá lót đường trên con đường tu tiên của ta, không ai có thể ngăn cản con đường tu tiên của ta. Hiện tại có lẽ ta chỉ là một cây nhỏ, một gốc cây non nhưng tương lai ta ắt sẽ trưởng thành, trở nên đại thụ che trời, có được một vùng trời đất của riêng mình.

Kiếm múa nơi tay, vạn người cúi đầu khuất phục. Ngạo mạn càn khôn, xin hỏi thiên hạ ai là đấng anh hùng?!

Dư Tắc Thành bước từng bước về phía đối phương, ý chí chiến đấu sục sôi khiến cho hắn ôm lòng quyết tử cùng với đối phương để xem rốt cục ai là người có thể cười đến cuối cùng.

Tên cao thủ ngự khí kia một thân áo trắng, vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành xuất hiện đã nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại thấy Dư Tắc Thành đi tới từng bước

một, khí thế ổn định chẳng khác gì Thái Sơn áp đỉnh đánh úp tới, lập tức biến sắc.

- thở phào một cái, trấn tĩnh lại tâm trạng đang cuồng loạn, cưỡng ép bản thân

trở nên bình tĩnh, chuẩn bị đại chiến, không còn dám khinh thị Dư Tắc Thành như trước nữa. Y nói:

- Tại hạ là tên khí đồ của Tử Ngọc môn, môn hạ của Tử Điện chân nhân, tên là Ngôn Hồ, xin hỏi các hạ là ai?

Dư Tắc Thành đáp lại:

- Dư Tắc Thành. Ngươi là đệ tử của Tử Ngọc môn ư?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio