Trên không có một loạt kiếm quang hạ xuống, chính là Tùng Tuyền Chân Nhân, phía sau lão có sáu người ai nấy đều ngự kiếm, bảy người bọn họ đáp xuống đất.
Tùng Tuyền Chân Nhân há mồm thở dốc nói với Thủy Nhược Hoành:
- Tông chủ, mau, mau lại đây, đây là Hữu Hùng lão tổ của Hiên Viên kiếm phái.
Người có thể khiến cho một cao thủ Kim Đan kỳ như Tùng Tuyền Chân Nhân phải tỏ ra khẩn trương như vậy, lập tức Dư Tắc Thành vạn phần kinh ngạc, liếc mắt nhìn thử. Nhưng hắn chỉ thấy nguời nọ ở nơi đó, lại không thấy rõ, không nhớ được bộ dáng của y dường như y không thuộc về thế giới này, vĩnh viễn cũng không thể thấy rõ gương mặt y ra sao.
Năm người phía sau y, hai người trong đó không có gì đặc biệt, chẳng khác phàm nhân, bọn họ đang đứng nhìn về phía hồ nước xa xa. Có kinh nghiệm của họa trời, Dư Tắc Thành biết hai người này đã là cảnh giới Kim Đan kỳ đỉnh phong, cho nên mới bình thường như vậy. Một người khác đầu chân mày dựng đứng thẳng lên giống như lợi kiếm, đây cũng là một cao thủ Kim Đan kỳ.
Hai người còn lại phía sau bọn họ. Du Tắc Thành có thể cảm giác được đều là cao thủ Trúc Cơ kỳ.
Tùng Tuyền Chân Nhân nghe vậy lập tức há miệng thật to, sau đó ngậm miệng lại, vội vàng tiến tới thi lễ:
- Vãn bối Tông chủ Thủy Vân tông Thủy Nhược Hoành, bái kiến tiền bối.
Nói xong bèn vái dài sát đất, vị cao nhân đứng trước nhất thản nhiên nhận lễ của Thủy Nhược Hoành, lại hỏi:
- Năm xưa tổ sư Thủy Thương Hải của các ngươi từng cùng ta nâng cốc vui vầy, lão có được đám vãn bối như các ngươi, cũng coi như có người kế nghiệp.
Nói xong, người này nhìn thoáng qua Tây Lĩnh xa xa lại nói:
- Đáng tiếc ta đến chậm một bước, vừa biết Linh Dẫn xuất hiện, ta lập tức động thân, một canh giờ phi hành mười vạn tám ngàn dặm, vượt qua ba châu Minh, Nguyên, Kinh, cuối cùng vẫn đến chậm một bước. Bất quá cũng là Tái ông mất ngựa, mấy đứa nhỏ này các ngươi không thể nào giữ nổi, hãy để chúng ta mang đi.
- Yên tâm đi, ta sẽ không mang người đi mà không có gì đền bù. Đây là phi kiếm thất giai Thủy Thiên Nhất sắc, là do bí pháp của Tử Long Tam Nhãn Giao nhất tộc trong Thương Khung Hải luyện chế mà thành. Đây là pháp bảo lục giai Vũ Vụ Phiêu Miểu Phiên, là do cao nhân Phiêu Miểu Hư Vô tông luyện chế. Đây là Bích Thủy Đồng Lưu Chí Thử Hôi, một trong ba môn pháp quyết trấn môn của Lãng Triều Thiên Chuyển môn. Pháp quyết này cũng tặng cho ngươi. Lãng Triều Thiên Chuyển môn đã bị diệt, có thể dùng pháp quyết này làm bí tịch trấn tông cho Thủy Vân tông.
Hữu Hùng lão tổ lấy ra ba bảo vật: Phi kiếm thất giai Thủy Thiên Nhất sắc, pháp bảo lục giai Vũ Vụ Phiêu Miêu Phiên, tiên thuật bí tịch Bích Thủy Đồng Lưu Chí Thử Hôi. Nhìn thấy ba món bảo vật này, lập tức Tùng Tuyền Chân Nhân và Thủy Nhược Hoành nhìn trân trối, sắc mặt đỏ bừng. Có được ba món bào vật này hoàn toàn có thể giúp cho thực lực Thủy Vân tông nâng cao một bậc.
Dù sao hiện tại sự tình đã trở nên huyên náo, không lâu sau sẽ có vô số Kim Đan Chân Nhân, Nguyên Anh Chân Quân kéo tới đây quan sát di tích còn lại của lần đại chiến này để cảm ngộ lực lượng, hoặc là tìm cơ hội xem có thể tìm được Tiên Tần Linh Dẫn hay không, nơi này sẽ biến thành chốn thị phi.
Dù là có thể giữ lại, tương lai bọn tiên chủng cũng trở thành đệ tử bốn phái kia, niềm hy vọng Lưu Thi Vận của Thủy Vân tông đã bị người cướp đi không bằng hiện tại tống xuất đi tất cả. Lúc ấy thế lực ai nấy ngang nhau, hơn nữa còn có thể đổi lấy những bảo vật này, đây là may mắn thuộc về mình.
Vì vậy cho nên bọn tám người Dư Tắc Thành bị bán đi. Thủy Nhược Hoành tiếp nhận ba món bảo vật, giao bí tịch cho Tùng Tuyền Chân Nhân. Tùng Tuyền Chân Nhân đã đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, vừa đúng lúc tu luyện bí tịch tiên thuật này để đột phá bình cảnh, vỡ đan thành anh.
Tùng Tuyền Chân Nhân run rẩy đưa tay tiếp nhận bí tịch, vừa mở ra xem, ánh mắt không thể rời đi.
Thủy Nhược Hoành thu hồi hai món còn lại, đột nhiên nói với Hữu Hùng lão tổ:
- Vãn bối có một chuyện muốn nhờ, vãn bối có một đứa con cảnh giới Trúc Cơ, đã mất tích trong kiếp nạn này không biết sống chết ra sao, hy vọng tiền bối hỗ trợ tìm kiếm...
Nói xong, Thủy Nhược Hoành lập tức quỳ xuống. Hữu Hùng lão tổ cũng không đỡ lão lên, chỉ hỏi:
- Họ gì tên gì, ngày sinh tháng đẻ?
Thủy Nhược Hoành đáp lại:
- Thủy Tiệm Sinh, năm Giáp Sửu, tháng Bính Ngọ.
Tay phải lão tổ thoáng động, bắt đầu tính toán, khẽ cau mày sau đó cách không điểm ra. Lập tức đầu Thủy Nhược Hoành bắn ra một giọt máu tươi, lơ lửng trên không, sau đó lão tổ thấp giọng thì thầm:
- Thiên uy địa uy, thần uy linh uy, nguyên thủy thượng chân, ngũ lão Cao tôn, thái hoa hạo ánh, động lãng bát môn, Ngũ Đế cáo mệnh, vô u bất văn, dĩ huyết dẫn hồn, quy lai!
Giọt máu kia kêu xèo một tiếng, lập tức hóa thành khói nhẹ. Dư Tắc Thành chợt cảm giác cả người chấn động, như có cái gì đang lôi kéo mình, nhưng hắn vẫn không hề động mảy may, không lộ ra một chút sơ hở nào cả. Nhưng Dư Tắc Thành cảm giác được rằng dường như Hữu Hùng lão tổ đang khẽ liếc hắn mỉm cười.
Hữu Hùng lão tổ nói:
- Đứng lên đi, con của ngươi đã ứng kiếp, hình thần câu diệt, không cần tìm nữa. Nó chết trong pháp lao do bọn người của Vạn Lý Vân Du tông cung cấp., hơn nữa còn là pháp lao do chính nó luyện hóa sinh ra, nếu không ta nhất định có thể kéo lại một tia tàn hồn cho ngươi.
- Công phá pháp lao, luyện hóa lao chủ hình thần câu diệt, một chút tàn hồn cũng không thể chạy thoát, người có thể có công lực như vậy ắt là Nguyên Anh Chân Quân, thù này ngươi không cần báo.
Lão tổ vừa nói hết lời, lập tức Thủy Nhược Hoành lệ rơi đầy mặt khóc ròng:
- Ta ba trăm tuổi mới có được một đứa con như vậy, mẫu thân của nó vì hoài thai nó đã phải tự phế tu vi, cuối cùng vì khó sanh mà chết. Ta rất có lỗi với Tiểu Thúy, con ơi, con ơi...
Hữu Hùng lão tổ lắc đầu nói:
- Thật là một kẻ si, có ma chướng như vậy cho nên ngươi không qua được cảnh giới Tâm Động. Như vậy cũng tốt, tương lai ắt đột phá Long Hổ.
Thủy Nhược Hoành chỉ khóc một câu sau đó lồm cồm bò dậy,vẻ mặt nghiêm trang nói với bọn Dư Tắc Thành:
- Các vị đệ tử, à không, các vị đạo hữu, từ giờ trở đi duên phận giữa các ngươi và sáu phái đã chấm dứt. Đây là Hữu Hùng lão tổ, là chân tiên hiện thế, một trong ngũ tổ của Hiên Viên kiếm phái. Tiên duyên của các ngươi đã tới, lão tổ đã quyết định thu các ngươi làm đệ tử Hiên Viên kiếm phái. Hiên Viên kiếm phái chính là một trong ba đại phái trên thiên hạ hoành hành thế giới Thương Khung, ta thật sự hâm mộ các ngươi, tiên duyên này ngàn năm khó gặp.
- Vừa rồi có lẽ các ngươi đã thấy được pháp lực thần uy của Đạp Tuyết Chân Nhân và Vô Lượng Chân Quân, đó là thần uy của Nguyên Anh Chân Quân. Nếu các ngươi tu luyện ở Thủy Vân tông ta, cao nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới Kim Đan, nhưng nếu có thể bái nhập Hiên Viên kiếm phái, cảnh giới Nguyên Anh cũng không phải chỉ là nằm mộng. Cho nên ta hy vọng các ngươi nắm chắc cơ hội không nên phụ mối tiên duyên hi hữu này. Ta thật sự hâm mộ các ngươi, con ta không có được phúc phận này...
- Được rồi các vị đạo hữu, tái kiến... Nếu tương lai các ngươi cầu đạo thành công, quay lại quê nhà đừng quên đến sáu phái Tây Lĩnh ta chơi một chuyến, à không, đã là năm phái... Vĩnh viễn hoan nghênh các ngươi về nhà làm khách, mặt khác người nhà thân tộc của các ngươi sẽ là quý khách của năm phái Tây Lĩnh, chỉ cần năm phái chúng ta còn liên minh một ngày, bọn họ sẽ vĩnh viễn được hưởng phú quý.
Thủy Nhược Hoành quả nhiên là cao nhân Kim Đan kỳ, lão nói một hơi đã lập tức làm tiêu tan sự bất mãn trong lòng bọn Dư Tắc Thành do bị bán đứng, lại thổi phồng Hiên Viên kiếm phái, vỗ mông Hữu Hùng lão tổ. Đồng thời còn giải trừ mối lo lắng ở nhà của bọn họ, cuối cùng lại tiếp được thiện duyên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Bên kia Tùng Tuyền Chân Nhân vất vã lắm mới rời ánh mắt được khỏi bí tịch trên tay:
- Tiền bối, bọn họ cũng không biết ngự kiếm phi hành, tiền bối còn phải truy tìm Tiên Tần Linh Dẫn, mang theo bọn họ hành động không tiện. Vừa may chúng ta có một vân xa ở đây, có thể chở bọn họ tới Hiên Viên kiếm phái, xin tiền bối ân chuẩn.
Hữu Hùng lão tổ nhìn thoáng qua Vân Tử Trang, lập tức hiểu ý Tùng Tuyền Chân Nhân, gật đầu cười nói:
- Gặp nhau chính là duyên phận, được rồi, thấy căn cốt y cũng tốt, sau khi tới chỗ chúng ta sẽ cho y tu hành ở ngoại môn, về phần tiên duyên thế nào vậy phải chờ xem kỳ ngộ.
Sau đó Hữu Hùng lão tổ còn nói thêm:
- Nam Thiên, Đạo Ngân, Tinh Quán, các ngươi thấy thế nào?
Ba người phía sau Hữu Hùng lão tổ đáp lại:
- Sư tổ, chúng con đã nhìn ra ba phần.
Hữu Hùng lão tổ gật gật đầu nói:
- Vô Lượng tông khí hoành thiên hạ, Bắc Cực Điện Kiếm ảo diệu vô cùng, các ngươi có thể thông qua di tích chiến đấu của bọn họ nhìn ra được ba phần. Hiên Viên Vọng Kiếm thuật cũng coi như đã luyện tới nơi tới chốn. Bên kia đã có Nguyên Anh ngã xuống, Tiên Tần Linh Dẫn đã đổi chủ, cũng sắp tới lúc rồi, chúng ta đi thôi.
Nói xong Hữu Hùng lão tổ bay lên trời, nháy mắt biến mất. Sau đó trong ba người phía sau, có hai người lần lượt bay theo sau lão tổ, còn một người ở lại.
Người này nói với hai tên đệ tử Hiên Viên kiếm phái còn lại:
- Nhất Trúc, Dạ Hàn, hai người các ngươi đưa chín người bọn họ về Hiên Viên Kiếm Tông, chuyến đi mười vạn tám ngàn dặm này các ngươi có thể làm được chăng?
Hai người trẻ tuổi kia cùng nhau ôm quyền trả lời:
- Đệ tử ắt sẽ không nhục mệnh.
Người nọ cười, bất chợt vọt lên không, như con đại bàng bay về phía chân trời, nháy mắt đã biến mất.