Tiên Ngạo

chương 178: thần uy của tử mặc giao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dư Tắc Thành lại tế luyện Hồn Si Tử Mặc Giao, lần này hắn tấn công huyệt đạo mà trước kia chưa từng xung phá. Nếu như xung phá được, vậy coi như pháp môn này đã thành công. Dư Tắc Thành thắc thỏm không yên, hồi hộp vận công, lần này hắn chọn một đại huyệt trong thân thể, chính là huyệt Chương Môn.

Hồn Si biến thành hồn phù, chậm rãi đi tới huyệt đạo, bắt đầu xung phá huyệt Chương Môn. Dư Tắc Thành chuẩn bị đủ các loại hỗ trợ, kết quả không ngờ Hồn Si này vừa tới huyệt đạo đã lập tức chui vào trong, giống như nước chảy thành sông, không tốn chút công phu đã thành công, không cần phải xung huyệt nhiều lần như những huyệt đạo trước. Chuyện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành.

Không ngờ Hồn Si Tử Mặc Giao lại xâm nhập huyệt đạo thuận lợi như vậy khiến cho Dư Tắc Thành hiểu ra vì sao vài lần trước xâm nhập huyệt đạo gian nan như vậy. Nhất định là vì chân nguyên chất lòng có sẵn trong những huyệt đạo trước kháng cự phản ứng lại, bây giờ huyệt đạo mới không có cho nên hết thảy trở nên thuận lợi đơn giản. Truyện Sắc Hiệp -

Dư Tắc Thành bắt đầu tế luyện Quỷ Vương thứ mười, cũng là cuối cùng, chuẩn bị giải khai huyệt đạo thứ mười một, huyệt Cự Khuyết.

Hồn Si vừa tới lập tức xâm nhập vào huyệt đạo thuận lợi vô cùng. Dư Tắc Thành hết sức vui mừng. Hết thảy đều ổn thỏa, hiện tại chỉ cần chậm rãi bồi dưỡng, chờ tới trăm ngày sau. Hồn Si Tử Mặc Giao ở mười một huyệt đạo này hóa thể thành hình, khi đó có thể kiểm nghiệm xem pháp thuật mà mình sáng tạo có thành công hay không.

Nếu như những Hồn Si này cư trú trên pháp khi hay phi kiếm, chỉ cần ném xuống ao nước thời gian, nháy mắt đã có thể đạt tới hiệu quả trải qua trăm ngày. Nhưng lần này chúng lại cư trú trong huyệt đạo trên thân thể mình, Dư Tắc Thành nhìn ao nước chừng một khắc, rốt cục vẫn lắc lắc đầu. Thôi khỏi... không nên lấy thân mình ra làm thí nghiệm, chuyện này quá nguy hiểm, không phải chỉ là trăm ngày thôi sao, ta chờ vậy...

Dư Tắc Thành nhắm mắt lại bắt đầu tính toán, lúc mình đạt cảnh giới Thai Tức cao cấp, luyện hóa bốn nơi huyệt đạo đạt tới cảnh giới Thai Tức sơ cấp tổng cộng luyện hóa chín nơi huyệt đạo. Bước tiếp theo muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung cấp, tính kỹ ra cần khoảng mười sáu huyệt đạo. Hiện tại mình đã luyện hóa được mười một huyệt đạo, còn phải luyện hóa năm huyệt đạo nữa, nhưng Quỷ Vương Phong Ấn phù cũng đã hết.

Nghĩ đến đây, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới đình viện. Đám lão nhân nhìn thấy Dư Tắc Thành xuất hiện lấy làm kỳ, hôm nay không phải là ngày đưa cơm cho lão điên kia. Dư Tắc Thành thi lễ rồi hỏi:

- Các vị thúc thúc, tiểu điệt có một chuyện muốn thỉnh giáo các vị, xin hỏi Quỷ Vương Phong Ấn phù có còn không?

Các lão nhân nhìn nhau. Vương thúc đáp lời hắn:

- Đám Quỷ Vương kia là do Thanh Hà Đại ca bắt về luyện kiếm vào một trăm năm mươi năm trước, bắt được tổng cộng mười tám Quỷ Vương, sau đó chỉ dùng có tám. Thanh Hà Đại ca đi tới Lãng Kỳ sơn ở Mạc Bắc trợ quyền cho bằng hữu, sau chết trong tay Nhất Tuyến Chân Nhân của Khiên Cơ tông. Sư phụ ngươi cùng Mã úc Đại ca và Phù Mộng sư tỷ báo thù, đại phá phân chi Khiên Cơ tông ở Lãng Kỳ sơn, luyện hóa sống Nhất Tuyến Chân Nhân. Nhưng Mã úc Đại ca cũng bị trọng thương, sau khi trở về tu vi bị phế hoàn toàn, cuối cùng chết già.

Thôi thúc bên cạnh lại nói:

- Thanh Hà Đại ca là người tốt, lúc ấy ta thanh lý di vật của Thanh Hà Đại ca chỉ còn lại mười Quỷ Vương, ta đã cho vào Thiên Tài Địa Bảo các.

Lý thúc cũng nói:

- Đúng vậy, nếu y còn sống, tuyệt đối sẽ không cho Nam Thiên tọa trấn tại đây, nhất định sẽ bắt Nam Thiên gia nhập hàng ngũ chín mươi chín Thiên tu sĩ. Cô Tùng sư huynh rất ích kỷ, Nam Thiên lại quá mềm lòng.

Thôi thúc trừng mắt nhìn Lý thúc, lại liếc qua Dư Tắc Thành:

- Nói chuyện này làm gì, nếu Nam Thiên không làm Phong chủ, hiện tại chúng ta xương cốt mục nát còn đâu?

Lý thúc quát lại:

- Không nói sao được. Nam Thiên thoải mái lắm hay sao? Y phải tu luyện từng bước từng bước, còn phu thê bọn họ trốn đi tấn công cảnh giới Nguyên Anh, định nắm tay nhau như chim liền cánh, vĩnh viễn ngàn năm. Vì vậy Nam Thiên chậm trễ đã bao nhiêu năm, mãi tới bây giờ mới tấn công cảnh giới Long Hổ cao cấp, lão nói thử xem chậm chạp hay không?

Mấy vị lão nhân bắt đầu tranh cãi ẩm ĩ. Dư Tắc Thành dần dần hiểu ra mọi chuyện, thì ra sư phụ hiện tại có tất cả bốn sư huynh đệ, ba người kia đều trốn tránh trách nhiệm làm Phong chủ Thiên Đạo phong, tìm động phủ ẩn cư tấn công cảnh giới Nguyên Anh. Chỉ có sư phụ hắn vì phải trấn thủ Thiên Đạo phong cho nên chậm trễ rất nhiều thời gian tu luyện.

Xem ra đã không còn Quỷ Vương nữa, bất quá Thanh Hà sư bá bắt được, mình cũng bắt được. Dư Tắc Thành đứng yên chờ một lúc, đến khi các vị lão nhân thôi không tranh cãi nữa, lúc này mới hỏi:

- Xin hỏi các vị thúc thúc, tiểu điệt có thể bắt đám Quỷ Vương này ở đâu?

Vương thúc đáp:

- Ngươi đến gần hồ Nhật Diệu trên Gò Hiên Viên, có một nơi cấm địa có tên là Quỷ Vương cốc. Thật ra đó là một thông đạo dẫn tới u Minh giới, có mười tám tên Quỷ Vương trấn thủ ở biên giới U Minh giới, ngươi có thể tới đó bắt chúng. Ngươi đã có Hiên Viên kiếm ấn trên người, tức là Dung Hồn ngọc thạch, tới nơi đó là có thể tự do xuất nhập.

Dư Tắc Thành gật gật đầu cảm tạ, sau đó xoay người rời khỏi.

Hắn trở về động phủ của mình, chuẩn bị mai tới đó xem thử tình hình thế nào, để xem mình có bắt được Quỷ Vương không.

Dư Tắc Thành đánh một giấc ngon lành tới hôm sau nhưng lại không thể nào đứng dậy. Tuy rằng mỗi lần hắn lợi dụng Quỷ Vương luyện hồn gia tăng lực hồn phách của mình, sau đó ăn các thứ đan dược như Định Thần đan bổ sung, nhìn bề ngoài thì hồn phách của hắn không bị tổn thương, thật ra mười một lần chém đứt hồn phách như vậy đã tạo nên thương tổn ngầm không nhỏ. Chính vì hắn ngủ một giấc ngon lành, thương tổn ngầm này cũng dần dần lộ ra.

Ngày hôm ấy Dư Tắc Thành cảm thấy tinh thần hoảng hốt, u u mê mê. Hắn trải qua một ngày mệt mỏi như vậy, may là còn nhớ nuôi dưỡng săn sóc Hồn Si, không để uổng phí một ngày nào cả.

Ngày hôm sau cũng là như vậy, Dư Tắc Thành vẫn cảm thấy vật vờ khó chịu. Tình trạng này kéo dài tới ngày thứ năm, Dư Tắc Thành đúng hẹn tới đưa cơm cho lão điên, mới bị Kim di phát hiện ra vẻ khác thường. Bà vội vang tiến hành chữa trị cho hắn, cho hắn uống đan dược bổ hồn dưỡng phách. Chữa trị như vậy trong hai tháng trời, lúc này Dư Tắc Thành mới phục hồi tinh thần lại, vết thương ngầm trong hồn phách mới hoàn toàn tiêu tan, khôi phục lại bình thường.

Tỉnh táo lại sau một thời gian u u mê mê, Du Tắc Thành bấm tay tính lại, thấy đã qua hơn bảy mươi ngày, chỉ còn một tháng nữa là tới thời gian dưỡng thành Hồn Si. Hắn quyết định khoan hãy tới Quỷ Vương cốc tìm Quỷ Vương, mà ở lại động phủ tu luyện. Đợi đến khi Hồn Si đại thành, lúc ấy hãy tới Quỷ Vương cốc thăm dò một chuyến.

Thật ra trong chuyện này còn một nguyên nhân, vùng Gò Hiên Viên thuộc ngoại môn. Cốt Luân Tề Văn, Lôi Băng Vân đang tu hành ở đó nên Dư Tắc Thành muốn chờ cho Hồn Si đại thành, tu vi tăng tiến mới đi gặp bọn họ. Nếu không để áo rách về làng sẽ cảm thấy xấu hổ với bọn họ.... cũng không biết hiện tại bọn họ ra sao...

Cứ như vậy qua một tháng sau, rốt cục thời hạn trăm ngày đã tới. Dư Tắc Thành đi vào thí luyện tràng của thế giới hình chiếu, rống to một tiếng:

- Tử Mặc Giao ở đâu?

Lập tức mây mù bốc lên lượn lờ trên đầu hắn, một con Tử Mặc Giao từ giữa mây mù hiện hình. Tử Mặc Giao bay lượn trên không, tự do tự tại, giống như một luồng lửa màu đen đang hoành hành giữa không trung.

Những chiếc vẩy đen như mực phủ khắp toàn thân Tử Mặc Giao, thân thể nó cân đối hoàn mỹ, toát ra dã tính khó tả bằng lời.

Tử Mặc Giao bay lượn trên không khiến Dư Tắc Thành vô cùng cao hứng bởi vì hắn cảm thấy tâm ý tương thông với nó. Tử Mặc Giao gầm vang trên không, song trảo chộp ra một cái về phía cây đại thụ trong thí luyện tràng. Lập tức một tiếng nổ vang rền, đại thụ kia lập tức vỡ nát. Sau đó nó lại chộp về phía núi đá một cá lập tức đá vụn tung bay. Long vĩ của Tử Mặc Giao đập xuống một cái, thế mạnh như dời non lấp bể, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu to chừng một trượng.

Sau khi song trảo chộp vỡ đại thụ, phá nát núi đá, bất chợt bùng lên một ngọn lửa màu đen. Tử Mặc Giao lại chộp ra một cái, ngọn lửa màu đen bay vào núi đá, chỉ sau vài lần hô hấp đất đá trên núi bắt đầu cháy bừng bừng.

Tử Mặc Giao lại gầm lên, ngọn lửa màu đen vờn quanh song trảo chợt bắn ra, tạo thành một luồng lửa kéo dài về phía trước. Luồng lửa này đánh trúng một hòn giả sơn bên cạnh thí luyện tràng, lập tức giả sơn bắt đầu bốc cháy, cả ngọn giả sơn hóa thành dung nham tan chảy. Chiêu này chính là Mặc Viêm Tử Hóa Luyện Tâm Cương.

Tử Mặc Giao há miệng phun như điên cuồng, ngọn lửa màu đen từ miệng nó phun ra giống như một luồng hơi nước như sương như khói từ trên trời giáng xuống, như một vầng mây đen bao phủ phạm vi trăm trượng. Giống như trời mưa trút nước xuống tầm tã, không chỗ nào là không bao phủ.

Ngọn lửa màu đen chạm mặt đất, đất đá bắt đầu quay cuồng, kêu lên ùng ục, toát ra bọt khí. Trong phạm vi trăm thước, mặt đất hóa thành dung nham, đây là Mậu Hỏa Thiên Trạch Ngục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio