Diệp Bất Phàm không biết, chuyện này nhất định ẩn dấu thâm cơ.
Nhìn chiến trường.
Hỏa Thánh Ma Viên bỗng nhiên quay người, hướng bên này, từng bước từng bước đạp không chậm rãi, Hỏa Thánh Ma Viên giáng lâm một cỗ uy áp kinh thiên động địa như hồng thủy từ trên bầu trời cuồn cuộn ép xuống, dưới uy áp này Diệp Bất Phàm không thể động thân, lục phủ căng cứng, ngũ tạng run rẩy, miệng bỗng nhiên chảy xuống một vệt máu tươi, thậm chí mặt đất dưới chân cũng bắt đầu nứt nẻ.
Chỉ trong một ngày phải liên tục trải qua mấy lần sinh tử cho nên Diệp Bất Phàm đối với sinh tử nguy cơ trở nên cực kỳ nhạy cảm, khuôn mặt hắn vặn vẹo, cả người vặn vẹo, nội tâm dâng lên ngập trời gào thét, hướng mắt nhìn Hỏa Thánh Ma Viên phảng phất Tử Thần, dưới áp lực khủng khiếp, dưới chênh lệch cấp độ sinh mệnh Diệp Bất Phàm giống như triệt để bất lực.
Mỗi bước chân của Hỏa Thánh Ma Viên đều khiến cho đất trời kịch liệt chấn động, chấn động nhiều hơn là trái tim Diệp Bất Phàm, Hỏa Thánh Ma Viên cao lập hư vô, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống vị trí trung niên nhân đang nằm, bao quát cả Diệp Bất Phàm bên trong.
"Nó muốn làm gì?" Diệp Bất Phàm lạnh vì tuyết rét bởi sương, thầm nghĩ nếu như Hỏa Thánh Ma Viên một tay nện xuống chắc chắn hạ tràng của hắn sẽ cực kỳ thê thảm, nghĩ vậy đáy lòng liền run rẩy dữ dội.
"Vượn! Người đánh ngươi là bọn hắn, không phải ta a! Vượn uy vũ! Vượn thần thông cái thế! Muốn báo thù thì tìm bọn hắn, ta không liên quan!" Diệp Bất Phàm khóc không ra nước mắt, thanh âm gần như là gào thét từ trong cổ họng, giờ phút này nếu hỏi Diệp Bất Phàm mong muốn điều gì nhất, hắn chỉ mong muốn con Vượn kia có thể nghe hiểu.
Hỏa Thánh Ma Viên vểnh tai nghe, khuôn miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt, Diệp Bất Phàm nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mình phảng phất trong mắt Hỏa Thánh Ma Viên, nhưng mà hư ảnh lại bị sát khí dày đặc bao trùm.
"Vượn! Từ từ nói chuyện, ta biết ngươi là quân tử mà quân tử động khẩu không động thủ, ở đây ta có thể bồi ngươi nói chuyện ngày đêm, bây giờ nói chuyện đầu tiên a!" Diệp Bất Phàm nuốt xuống một ngụm nước bọt, thanh âm run run, con Ma Viên này hành động trước sau đều không dựa theo quy chuẩn, hơn nữa còn hơi ngu dốt, Diệp Bất Phàm hy vọng nó có thể nghe hiểu, chí ít là nhìn ra được sự chân thành trên biểu cảm khuôn mặt hắn.
Diệp Bất Phàm còn chưa kịp bộc bạch nỗi lòng thì Hỏa Thánh Ma Viên thình lình nhấc tay, bàn tay thô to liền bắt lấy Diệp Bất Phàm nhấc bổng hắn lên không trung.
"Ngươi muốn làm gì!" Diệp Bất Phàm hoảng sợ la hét, cảm nhận được sát khí nồng đậm cùng mùi vị máu tươi tanh nồng từ trên cơ thể Hỏa Thánh Ma Viên đáy lòng nhất thời lạnh buốt, mặc dù trước đó đã nhìn thấy cảnh Hỏa Thánh Ma Viên nhai nuốt hắc y nhân nhưng Diệp Bất Phàm cũng không có thời gian chuẩn bị, nói đúng hơn, hắn hoàn toàn không có cái gì để chuẩn bị.
Diệp Bất Phàm hô hấp cực gấp, mồ hôi lạnh chảy ướt y phục, bàn tay Hỏa Thánh Ma Viên nắm chặt cơ thể khiến cho Diệp Bất Phàm toàn thân đau nhức, thời điểm này không biết hắn đang suy nghĩ cái gì chỉ thấy ánh mắt bỗng nhiên khác lạ, Diệp Bất Phàm cắn răng nhỏ giọng:" Liều mạng!".
"Vượn! Ngươi có thể nhẹ tay hơn được không? Tốt nhất là buông ta ra, nếu ngươi nắm quá chặt khiến cho máu huyết khó lưu thông thì thịt sẽ không được ngon, tin ta! Trước sau gì cũng chết, ta chỉ có hảo ý nhắc nhở, chúc ngươi ngon miệng!" Diệp Bất Phàm cố gắng cựa quậy, miệng hét lớn.
Hỏa Thánh Ma Viên giống như nghe hiểu một chút vậy mà liên tục gật gù, nhưng khuôn mặt biểu tình không đổi vẫn thủy chung đối với Diệp Bất Phàm khinh bỉ, Hỏa Thánh Ma Viên buông tay, Diệp Bất Phàm nằm trong đại thủ điên cuồng thở dốc.
Đối với Diệp Bất Phàm là thức ăn đã định, Hỏa Thánh Ma Viên cũng không gấp, hai ngón kẹp chặt, bàn tay chậm rãi nhấc lên, khi nó muốn há miệng thì Diệp Bất Phàm cũng nhanh tay ném vào miệng Hỏa Thánh Ma Viên ba viên Xuân Dược.
Hỏa Thánh Ma Viên giống như có chút giật mình, bởi Xuân Dược quá nhỏ, chưa đợi cho nó chấp nhận đã chui tọt bên trong cổ họng, Hỏa Thánh Ma Viên vô thức nuốt một cái, rất nhanh, một cỗ dược lực khủng bố cấp tốc hòa tan lan tràn toàn thân, khuôn mặt Hỏa Thánh Ma Viên liền trở nên cực kỳ khó coi.
Hỏa Thánh Ma Viên gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, toàn thân nó hỏa diễm lại một lần nữa ngập trời bộc phát, khuôn mặt vặn vẹo, cả người kịch liệt vặn vẹo, Hỏa Thánh Ma Viên nặng nề rơi xuống mặt đất, ở trên mặt đất điên cuồng lăn lộn.
Diệp Bất Phàm bị ném bay, vừa mới chật vật bò dậy thì tình cờ bắt gặp ánh mắt của Hỏa Thánh Ma Viên đang chằm chằm nhìn mình, ánh mắt này cực kỳ khủng khiếp, bên trong phảng phất ngập trời dục vọng, một cỗ tham lam thèm khát hiện rõ trên biểu tình, không những vậy miệng còn phát ra từng tràng thanh âm " Anh..Anh" Rên rỉ.
Diệp Bất Phàm nhảy dựng, bấc giác một cột khí lạnh chạy dọc toàn thân, đến tim can cũng cảm thấy lạnh buốt, nhớ lại mấy hôm trước Hắc Điểu ăn vào Xuân Dược hành hạ Thải Phượng thừa sống thiếu chết, Diệp Bất Phàm không khỏi liên tưởng đến thảm cảnh của mình.
"Xong! Nếu để con vượn kia chồm lên thì còn gì là người?" Diệp Bất Phàm lạnh buốt nhìn xuống mông sau đó kinh sợ hét lên thảm thiết, trong đầu hắn chỉ có một cái ý niệm duy nhất là bỏ chạy, nhưng mà Tật Phong Phù từ trước đã dùng hết, thời điểm này có chạy cũng không nhiều tác dụng.
Ánh mắt Hỏa Thánh Ma Viên khóa chặt Diệp Bất Phàm, hai chân dẫm mạnh đẩy cả người hướng Diệp Bất Phàm chồm tới, nước dãi theo khóe miệng trào ra, thanh âm " Anh..Anh" Rùng rợn đi vào tai Diệp Bất Phàm không khác gì Minh Ngục chi âm.
"Trường Đường Chủ! Các vị tiền bối! Cứu mạng a!" Diệp Bất Phàm co giò chạy, vừa chạy vừa hét thảm.
Tiếng hét của Diệp Bất Phàm như đồng loạt đánh thức đám người, mười sáu vị Kết Đan vẻ mặt hiện lên hoang mang cực độ, bọn họ là người từng trải hiển nhiên vừa nhìn đã hiểu chuyện gì đang phát sinh, Trường Đường Chủ hít vào một hơi khí lạnh, những người khác lại có cảm giác hít thở không thông, nhưng đứng trước tình thế này đều lựa chọn xuất thủ.
Mười sáu người một lần nữa nhao nhao bao vây xung quanh Hỏa Thánh Ma Viên, tuy nhiên bọn họ không dám vọng động sợ lại chọc tức khiến nó điên cuồng phát tiết.
Hỏa Thánh Ma Viên không thèm nhìn đám người, ánh mắt ở trên cơ thể Diệp Bất Phàm hiện lên tham lam cực độ, thời điểm này Hỏa Thánh Ma Viên bắt đầu thở gấp, thanh âm rên rỉ bạo phát ra càng thêm dữ dội, hóa thành sóng âm khuếch tán bát phương.
"Phong sư đệ! Chuyện này giải quyết thế nào? Tên nhóc kia cho nó ăn thứ gì? Hình như là Xuân Dược a?" Trường Đường Chủ dỡ khóc dỡ cười quay sang hỏi Phong Đường Chủ, là Đường Chủ Trận Hình Đường.
"Chắc chắn là Xuân Dược!" Phong Đường Chủ gật đầu đáp, ngưng một chút mới âm trầm lên tiếng:" Mười sáu người chúng ta liên thủ, dùng Bát Cực Mê Võng Trận vây khốn con Ma Viên kia, nó đang bị Xuân Dược chi phối tâm thần là thời cơ tốt để trấn áp!".
Gần như ngay lập tức, từ mười sáu phương vị bất đồng hào quang ngập trời bốc lên, những đạo hào quang này ở trên không trung gào thét bay lượn sau đó đan xen vào nhau, rất nhanh, trên bầu trời hiện ra một tấm võng lớn rực rỡ ngũ sắc thải quang.
Tấm võng bao trùm khuôn viên trăm trượng, bao trùm luôn Hỏa Thánh Ma Viên cùng Diệp Bất Phàm ở bên trong, Diệp Bất Phàm hoảng hốt, cả người hắn đụng lên tấm võng ngũ sắc liền bị ném mạnh trở lại, mà phía sau lưng Hỏa Thánh Ma Viên đang hung hăng lao tới.
"Đây là muốn giết người a!" Diệp Bất Phàm khóc không ra nước mắt, trong lòng cực hạn ủy khuất rồi, hắn là vì đồng môn mà liều mạng, vì trưởng bối mà liên lụy, rốt cuộc lại bị người ta nhốt chung lồng cùng một con cự thú đã nuốt vào Xuân Dược, nắm chắc lần này tai kiếp khó thoát Diệp Bất Phàm không quên nguyền rủa từng người.
Hỏa Thánh Ma Viên lao tới, Diệp Bất Phàm cắn răng tránh né, Hỏa Thánh Ma Viên đụng lên tấm võng ngũ sắc liền bị ném ngược trở lại, thấy vậy Diệp Bất Phàm lập tức đẩy nhanh tốc độ, chạy vòng tròn xung quanh tấm võng, phương vị, quỹ tích cũng liên tục thay đổi.
Hỏa Thánh Ma Viên càng đuổi càng hăng, trong ánh mắt nó là cực hạn điên cuồng, điên cuồng do dục vọng dẫn phát, Diệp Bất Phàm chạy, vừa chạy vừa hối hận, nếu lúc trước chịu để cho Hỏa Thánh Ma Viên nuốt tự nhiên sẽ có một cái chết không đau đớn, tưởng tượng kế tiếp đây sẽ bị xăm lên người mấy lỗ, đáy lòng Diệp Bất Phàm nhất thời lạnh lẽo.
Quá trình rượt đuổi này kéo dài chừng mười hơi thở thì tấm võng ngũ sắc thình lình co lại, không những vậy còn co lại một cách hết sức nhanh chóng, Diệp Bất Phàm nhìn lên, ánh mắt tuyệt vọng.
"Xong! Con em nó xong!" Diệp Bất Phàm ngồi bệt thở dốc, hắn lựa chọn từ bỏ, hai mắt nhắm chặt, đau khổ chờ đợi cực hình khủng khiếp phía trước.
Hỏa Thánh Ma Viên rên rỉ lao đến Diệp Bất Phàm bỗng nhiên bị một cỗ hấp lực cuốn bay, khi một lần nữa mở mắt đã thấy mình nằm tại phía ngoài tấm võng ngũ sắc.
Diệp Bất Phàm ngơ ngác nhìn ngó xung quanh liền bắt gặp biểu tình trầm trọng của đám cường giả tông môn.
Diệp Bất Phàm sợ hãi cúi đầu giống như trốn tránh.
"Ngươi cho nó ăn thứ gì? Có phải Xuân Dược?" Trường Đường Chủ mặt lạnh như sắt âm trầm nhìn Diệp Bất Phàm, lớn tiếng quát, hắn chỉ muốn khẳng định lại thật chắc chắn.
"Đúng a! Là Xuân Dược, đệ tử hạ nó bằng Xuân Dược!" Diệp Bất Phàm vô tội đáp, hắn thừa hiểu biểu tình trầm trọng của đám cường giả tông môn đến từ mệt mỏi trong quá trình kịch chiến, lại đến từ sự xuất hiện đột ngột của Hỏa Thánh Ma Viên, càng đến từ âm mưu phía sau đang nhằm vào Bát Cực Đạo Tông, có lẽ hoàn toàn không liên quan gì đến hắn, thậm chí trong chuyện này Diệp Bất Phàm còn làm ra công lao lớn, nếu không có hắn, nếu không có Xuân Dược của hắn thì kết cục sau cùng như thế nào, không ai dám khẳng định.