Diệp Bất Phàm giật mình, trái tim kịch liệt gia tốc, ở trước mặt hắn thình lình xuất hiện một đầu quái xà, quái xà này thân dài trượng, lớn như một gốc cây đại thụ, cả người màu xanh diệp lục phảng phất ánh kim, trên đầu mọc ra chiếc mào đỏ tươi, cặp mắt đỏ đục lớn như nắm đấm.
Thời khắc quái xà hiện thân, một cỗ mùi vị tanh hôi nồng nặc lan tỏa trong không khí, đi theo đó là ngập trời tà ác khí tức, quái xà ngẩng cao đầu, ánh mắt sắc bén như dao khóa chặt lấy Diệp Bất Phàm.
Diệp Bất Phàm khựng người, mọi chuyện phát sinh quá nhanh khiến cho hắn nhất thời trở nên bị động, khi quái xà lao xuống há ra chiếc miệng rộng tua tủa răng độc Diệp Bất Phàm mới kịp phản ứng.
"Con em nó! Chí Tôn Bạo Dục Đan hết sạch rồi!" Diệp Bất Phàm hét lớn, thôi động thân pháp cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, chớp mắt đã lùi lại phía sau.
Quái xà vồ hụt thì tại chỗ bất động, ánh mắt như điện quan sát Diệp Bất Phàm, nó không có chút gì vội vàng, giống như đối với nhân loại kia là thức ăn đã định, từ mũi quái xà phun ra nuốt vào hai luồng khí độc màu xám, khí độc này nặng hơn không khí, rơi xuống mặt đất liền sủi lên bọt trắng, cỏ dại xung quanh cũng lập tức úa vàng.
Sau mấy cái hơi thở đánh giá đối phương quái xà một lần nữa động thủ, cả người như mũi thương lập tức bổ nhào về phía Diệp Bất Phàm, đuôi lớn quét lên mặt đất, quét bay một đống bạch cốt, tốc độ của nó nhanh như điện chạy.
Diệp Bất Phàm liên tục tránh né, hắn nhìn ra được quái xà này tu vi chí ít cũng đạt đến Ngưng Khí hậu kỳ, ở dưới cách biệt cảnh giới Diệp Bất Phàm hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, hơn nữa yêu thú ở trên phương diện nhục thân vượt xa nhân loại, công kích yếu ớt của Diệp Bất Phàm chưa chắc đã ảnh hưởng được đến nó.
Vẻ mặt liên tục biến hóa, hắn chưa có kinh nghiệm thực chiến, những vũ kỹ học được cũng chưa từng đem ra thực nghiệm, hơn nữa đối phương không phải nhân loại mà là một đầu yêu thú, hành động không thể đoán định, càng không thể dùng đến tâm kế thủ thắng, yêu thú thường săn mồi theo bản năng, bản năng này một khi nhìn thấy con mồi tuyệt nhiên không chết không thôi.
"Nếu kéo dài, linh lực nhất định sẽ không đủ để chèo chống, hơn nữa yêu thú kia tốc độ quá nhanh, tránh né không phải là biện pháp tốt" Diệp Bất Phàm vừa điều động linh khí thi triển thân pháp vừa âm thầm suy tính.
Đúng như Diệp Bất Phàm phán đoán, bởi vì quan đạo chật hẹp cho nên vừa tránh được một đợt công kích, chưa đợi cho hắn ổn định thân hình chiếc đuôi quái xà đã hung hăng đập tới, Diệp Bất Phàm dễ dàng bị quét bay, cả người nện thẳng lên vách núi phun ra một búng máu tươi, khuôn ngực tê dại, cảm giác như bị một cây đại côn đập trúng.
Diệp Bất Phàm choáng váng, thể nội linh khí tán loạn, quái xà rít lên một tiếng chói tai, tiếp tục tấn công.
Mỗi một đợt tấn công đều mang theo điên cuồng khí thế, hơn nữa tốc độ quá nhanh tựa hồ thiểm điện, mới mấy hơi thở trôi qua nhưng Diệp Bất Phàm đã cực kỳ chật vật.
Diệp Bất Phàm dựa lưng trên vách núi thở dốc, cảm thấy việc hắn ném Chí Tôn Bạo Dục Đan cho Hắc Điểu là một cái sai lầm tai hại.
Khi đầu quái xà chỉ còn cách hắn tầm một thước, hai tai nghe được rõ ràng tiếng âm phong quét ngược, mũi ngửi được rõ ràng mùi vị tanh nồng Diệp Bất Phàm mới gập người nhảy sang một bên, ở trên mặt đất lăn lộn mấy vòng.
Diệp Bất Phàm tránh né chỉ trong gang tấc khiến cho quái xà hoàn toàn mất phương hướng, cả người nó đâm mạnh lên vách núi tróc thịt tóe máu, tiếng rít càng chói tai, ánh mắt càng thêm đục ngầu, biểu tình cực kỳ điên cuồng.
Tốc độ bạo phát, chỉ thấy lục quang lóe hiện, chưa để cho Diệp Bất Phàm kịp đứng vững quái xà lại một lần nữa lao tới miệng rộng phun ra khí độc, trên thân bộc phát mãnh liệt uy áp, uy áp này hướng về bốn phía quét ngang.
Diệp Bất Phàm thở sâu, đáy lòng chửi loạn, hắn không thể tiếp tục tránh né bởi thân pháp hao tổn quá nhiều linh khí, khi đầu đại xà phóng tới trước mặt, ở bên dưới nguy cơ sinh tử Diệp Bất Phàm vội vàng cắn xuống chót lưỡi phun ra một búng tinh huyết, đồng thời nhấc lên tay phải, miệng nhẩm khẩu quyết Nhất Thủ Già Thương Khung, nhờ vậy thể nội linh khí đang tán loạn một lần nữa tại đan điền tụ tập.
Linh khí sôi trào theo cánh tay hắn bạo phát mà ra, trước mặt Diệp Bất Phàm trống rỗng xuất hiện một đạo lốc xoáy, đạo lốc xoáy này mặc dù không quang mang hoa mỹ nhưng mang theo lực lượng không chút tầm thường, lập tức hư vô phạm vi nhỏ vặn vẹo, thiên địa vọng lại từng hồi phản chấn oanh minh, đạo lốc xoáy giống như một cái thủ ấn to lớn lấy xu thế khai thiên liệt thạch trực tiếp nện thẳng lên đầu quái xà.
Một kích này là toàn diện bộc phát, dưới khoảng cách quá ngắn quái xà lập tức bị đụng bay, cả người không khác gì thuyền giấy giữa sóng dữ, quái xà rơi trên mặt đất vang lên một tiếng rên trầm muộn, mặc dù không tạo ra chút thương tổn nhưng cũng vô tình tranh thủ cho Diệp Bất Phàm đầy đủ thời gian.
Mượn nhờ phản lực, Diệp Bất Phàm thuận lợi lùi về phía sau, khi nhìn thấy quái xà vùng dậy, ánh mắt tóe lửa chuẩn bị tấn công, Diệp Bất Phàm liền thi triển thân pháp, hướng về phía sau cật lực bỏ chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng chửi.
"Đến! Lại đến cùng lão tử đánh!".
Sở dĩ hắn làm như vậy là vì nhìn thấy đám tông môn đệ tử đang đuổi sát, dưới nguy cơ sinh tử không thể làm ra lựa chọn thứ hai, đành dẫn dụ quái xà, hòng mượn nhân số phân tán mục tiêu, nếu có thể thì cùng hợp công vây giết.
Diệp Bất Phàm hoàn toàn không đánh cược, làm người có chút mưu mô, hắn dám chắc đám nhân mã tông môn đệ tử kia nếu không cứu hắn cũng phải tìm cách tự cứu lấy mình.
Một đường gào thét, chưa đầy trăm trượng Diệp Bất Phàm đã ở trước mặt Tuyết Thanh, không đợi cho nàng kịp phản ứng liền há miệng phun ra thêm một búng máu tươi, lúc này phía sau xương cốt cùng bụi mù bay tán loạn, một cỗ sát khí ngập trời quét tới, đi kèm theo đó là tiếng rít kinh thiên động địa, đầu quái xà tựa hồ đã thực sự phát điên.
"Chuyện gì!" Thần sắc đại biến, Chu Như thất kinh hô lớn.
Đám người còn lại vẻ mặt đều trầm trọng xuống, ai nấy đồng thời cảm nhận được một cỗ bất an thật sâu, riêng thiếu niên mặt sẹo thần sắc hắn trước sau bất biến, ánh mắt mang theo mờ mịt nhìn Diệp Bất Phàm.
Diệp Bất Phàm xoa đầu cười khổ, nhưng không để cho hắn kịp giải thích đầu quái xà đã gào thét tới gần, cả quan đạo ầm ầm chấn động, bụi đất theo âm phong cuồn cuộn nhấc lên, quái xà ngừng lại phía trước, ngẩng cao đầu ánh mắt tóe lửa, hung hăng nhìn đám người, khi thấy đối phương nhân số quá đông nó cũng không dám vọng động mà âm thầm quan sát.
Đầu quái xà này cực kỳ tinh ranh, chứng tỏ linh trí không thấp.
"Kim Kê Quan Xà!" Chu Như lạc giọng kinh hô, nhãn thần lạnh nhạt quét Diệp Bất Phàm một cái, thấy Kim Kê Quan Xà vẫn không có dấu hiệu sẽ tấn công mới thở sâu, đối với đám người nhỏ giọng giải thích.
"Yêu thú kia là Kim Kê Quan Xà, một loại yêu thú cấp thấp, thông thường tu vi tối đa chỉ đạt đến Trúc Cơ, nhưng con này hình như còn chưa phải Trúc Cơ.. Xà yêu điểm mạnh là tốc độ, trên thân còn mang theo kịch độc, nhưng điểm yếu chí mạng chính là vùng đầu" Chu Như đưa tay quệt xuống mồ hôi trán, nắm chặt thanh ngọc kiếm hướng về phía trước.
Đám thiếu niên sau khi nghe xong vẻ mặt mặc dù bớt đi sự ngưng trọng, nhưng đều tế xuất ra binh khí, cũng đồng thời nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên chiến ý.
"Chưa đến Khâu Sơn đã gặp yêu thú..! Chúng ta tới người mà chỉ có một con Kim Kê Quan Xà..Làm sao chia nội đan, làm sao tính thành tích?" Một tên thiếu niên thần sắc ngạo nghễ, nhấc tay ngoắc ngoắc Kim Kê Quan Xà.
"Chia mẹ ngươi.. Thục Nhu! Có giỏi thì lên một mình, lá gan bao lớn?" Đồng bạn bên cạnh chán ghét liếc mắt, đanh giọng quát.
"Nhu em gái ngươi! Lão tử Thục Cường a!..".
"Ngươi dẫn đâu về con Kim Kê Quan Xà kia?" Thiếu niên mặt sẹo sau khi ngây người, nhịn không được, tò mò hỏi Diệp Bất Phàm.
"Gặp ở giữa đường.." Diệp Bất Phàm ngắn gọn đáp.
"Chẳng phải ngươi không muốn nhập đội, không muốn chúng ta giúp đỡ thông quan?" Hắn tiếp tục chất vấn.
"Đúng! Các ngươi có thể đi về phía trước, quan đạo này hai lối, chung đường cũng được, mà đường ai nấy đi cũng tốt" Diệp Bất Phàm nhếch môi cười.
"Cũng biết tiến thối a! Ta cứ tưởng ngươi là loại người thấy chết không sờn kia?" Thiếu niên mặt sẹo nheo mắt cười, vỗ vỗ lên vai Diệp Bất Phàm mấy cái.
"Thấy sinh tử không thối chính là tên đần!" Diệp Bất Phàm liền gạt tay hắn ra khỏi vai, cười cười đáp trả.
"Các ngươi ồn ào cái gì? Còn không nhanh hợp công giết chết con Kim Kê Quan Xà kia! Chúng ta đông người, chỉ cần cẩn thận một chút là được" Chu Như quét mắt một vòng, thanh âm lạnh băng.
Đám người nghe vậy thì liền thủ thế, tên thiếu niên nhanh chóng dịch chuyển vây quanh Kim Kê Quan Xà, bọn hắn là tông môn đệ tử Vạn Kiếm Tông, ở bên trong tông môn từng học qua trận pháp, trước mắt là một loại trận pháp tên gọi Tứ Phương Trận.
Trận hình hoàn thiện, lấy Kim Kê Quan Xà làm trung tâm, tên thiếu niên dịch chuyển tạo thành vòng tròn, miệng vang lên từng trận thanh âm kỳ dị, thanh âm này cùng nhau điệp gia, hóa thành âm lực cuồn cuộn không dứt.
Kim Kê Quan Xà có chút hoảng loạn, cặp mắt hung tàn phun ra xích mang, sau một tiếng rít chói tai, đuôi Kim Kê Quan Xà nặng nề đập về phía trước, nhưng lại thình lình quay đầu, miệng lớn hướng phía sau phun ra một ngụm khí xám đậm đặc.
"Cẩn thận! Tứ Phương..Thủ!" Chu Như quát khẽ.
Trận hình lập tức biến hóa, đuôi Kim Kê Quan Xà trống rỗng nện lên mặt đất, mặc dù không đánh trúng ai nhưng chấn động kia cũng khiến cho một số người phải chật vật lùi lại, phía sau, dưới khí độc của Kim Kê Quan Xà, toàn bộ đều phải phong bế hô hấp.
"Tứ Phương..Trấn!" Chu Như một lần nữa quát khẽ.
Trận hình thay đổi, vòng tròn bỗng nhiên thu nhỏ, tên thiếu niên đồng thời xuất ra binh khí, binh khí như chông hướng Kim Kê Quan Xà trực tiếp trấn áp tới.
Lúc này Diệp Bất Phàm cũng không thể đứng nhìn, thúc dục thân pháp, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, trước sau hắn luôn chờ đợi thời cơ, nhắm đến vị trí yếu hại nhất là vùng đầu của Kim Kê Quan Xà.