Tiên Nghịch

chương 358: kim sắc hồn phiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở dưới chân núi Luyện Hồn Phong, ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên một chỗ núi đá. Sau khi nhìn kỹ, tay phải hắn điểm ra, lập tức một thanh phi kiếm từ trong túi trữ vật bay ra, phá không lao đi. Sau đó một lát, một toà động phủ thành hình.

Thân mình Vương Lâm khẽ động, bay vào trong động phủ, tuỳ ý đánh ra một đạo cấm chế, phong kín động phủ lại.

Bên trong động phủ, ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên một vách tường trước mặt. Hắn sở dĩ chọn nơi này là vì khoảng cách từ đây đến linh mạch là gần nhất.

Tuy giờ phút này hắn không tiện hấp thu điên cuồng linh mạch phía trước nhưng lấy ra trong đó một chút cũng không ngại. Thân mình Vương Lâm chợt loé lên, biến mất tại chỗ. Khi hiện ra, hắn đã đứng ở bên cạnh linh mạch của Luyện Hồn Phong.

Sau khi khoanh chân ngồi xuống, thần thức Vương Lâm đảo qua, bỗng nhiên thần sắc hắn khẽ động.

Ở chỗ sâu nhất bên trong linh mạch của Luyện Hồn Phong tràn ngập một màn sương đen, ngăn cản thần thức của hắn thâm nhập vào. Một lượng lớn linh lực từ trong linh mạch biến thành dạng hình tơ bị màn sương đen chậm rãi hấp thu.

Khi thần thức của Vương Lâm đến bên cạnh màn sương đen này, hắn lập tức cảm nhận được từ bên trong truyền ra từng trận tiếng kêu thảm thiết thê lương, một đám hồn phách lúc ẩn lúc hiện.

- Cản trở thần thức?

Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, lập tức cảm nhận được một đạo cấm chế bao phủ lấy màn sương đen.

Cấm chế này chính là nguyên nhân khiến thần thức hắn không thể thâm nhập. Vương Lâm nhìn kỹ trong chốc lát, bỗng nhiên hai mắt ngưng trọng.

- Đây là… Đây… Đây chẳng lẽ là thượng cổ hồn cấm!?

Nội tâm Vương Lâm chấn động.

Thượng cổ hồn cấm chính là một loại thượng cổ cấm chế ít gặp nhất. Cấm chế này không chỉ khó lường mà uy lực còn lớn hơn những cấm chế bình thường khác đến mấy lần.

Những cấm chế bình thường có thể so sánh với vật chết, cũng cần một một chìa khoá, một phương pháp cố định để mở ra.

Nhưng hồn cấm lại không như thế. Có thể nói nó như một sinh vật sống. Trên thực tế, toàn bộ cấm chế chính là một đạo hồn phách. Chẳng qua nó tồn tại dưới trạng thái cấm chế mà thôi.

Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, trầm ngâm một lát, thân mình khẽ động, biến mất tại chỗ, xuất hiện ở bên cạnh thượng cổ hồn cấm.

Thân mình hắn vừa hiện ra, hồn cấm bên trong màn sương đen lập tức quay cuồng kịch liệt, hai đạo u quang từ bên trong bỗng nhiên sáng lên, đồng thời một tiếng rít gào của hồn phách từ bên trong rống lên.

Dưới tiếng rống này, thần thức của Vương Lâm chấn động, thân mình lập tức lui về phía sau. Ánh mắt hắn loé lên, nhìn chằm chằm vào màn sương đen, trầm mặc không nói!

Thanh âm gào rít vừa rồi chứa đầy ý cảnh cáo.

- Lấy hồn cấm phong ấn chắc chắn là một bảo vật!

Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, vẻ mặt ngưng trọng, hai tay bấm quyết. Thoáng cái, từng đạo tàn ảnh lập tức xuất hiện, bay quanh thân thể hắn một vòng.

- Phá!

Vương Lâm quát khẽ, hai tay điểm về phía trước. Lập tức cấm chế tàn ảnh ở bốn phía nhanh chóng bay ra, tất cả bám vào phía trên màn sương đen. Những tàn ảnh này nối tiếp nhau, như một bàn tay dài, tiến vào bên trong màn sương đen.

Hai đạo u quang bên trong màn sương đen phát ra nộ mang. Chỉ trong chớp mắt, màn sương đen quay cuồng kịch liệt, bỗng nhiên truyền ra một tiếng rít gào còn mạnh mẽ hơn đợt công kích linh hồn vừa rồi!

Thanh âm này truyền đến bên trong nguyên thần của Vương Lâm, hắn lập tức cảm giác được một cỗ đau đớn từ trong kẽ hở của nguyên thần bị phân liệt truyền ra. Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, thân mình lập tức lui về sau.

Lúc này, màn sương đen càng quay cuồng một cách điên cuồng. Nó mãnh liệt thu lại, tất cả màn sương đen lập tức ngưng tụ lại ở trung tâm. Gần như chỉ trong chớp mắt khi màn sương đen toàn bộ ngưng tụ, xuất hiện một con yêu thú có hai sừng, toàn thân phát ra sương mù và những sợi tơ màu đen.

Ngay nháy mắt khi yêu thú này xuất hiện, Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra nơi mà màn sương đen trước đó bao phủ chính là có một cái kim sắc tiểu kỳ (1). Màn sương đen hiển nhiên là từ trong tiểu kỳ này tràn ra.

(1) kim sắc tiểu kỳ: cờ nhỏ màu vàng.

Khi bốn chân của nó hạ xuống đất, cái đầu lớn của nó hướng về Vương Lâm mở ra một cái miệng máu, hai mắt nó phát ra u quang.

Toàn bộ những tàn ảnh cấm chế mà Vương Lâm đánh ra trước đó đều dán tại trên mình con yêu thú này, loé lên không ngừng.

Con yêu thú này lắc đầu một cái, phun ra hai đạo hắc khí. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Thân mình như con bê con bỗng nhiên nhảy lên, hướng về Vương Lâm hung mãnh đánh tới.

- Sau khi Thanh Mộc sư huynh xuất quan, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, liệu có bảo là chúng ta tự tung tự tác hay không?

Lưu Vi nhíu mày, hạ giọng nói.

Lưu Vi là một trong hai nữ tử trước đó. Thân thể của nàng nhỏ xinh, so với Hứa Vân phải thấp hơn một cái đầu. Tuy như thế nhưng dáng người vẫn rất đẹp, lả lướt khiến người ta thích thú.

- Chắc là không đâu. Người tu tiên đều yêu cái đẹp. Những hành động của chúng ta khiến nơi này trở nên xinh đẹp như thế, mặc dù ngoài mặt hắn không lộ vẻ vui mừng nhưng nội tâm tất nhiên sẽ không tức giận, Lưu Vi sư muội hãy cứ yên tâm đi.

Hứa Vân cười khẽ, cầm lấy một trái cây, đặt lên miệng cắn một miếng.

- Mấy tháng này thanh danh của Thanh Mộc sư huynh bị chúng ta truyền ra. Cuộc sống của tỷ muội chúng ta so với trước đây đã tốt hơn không ít. Nếu là sau này có thể vẫn được như thế này thì thật là tốt! Thời gian mấy tháng qua, số hồn phách ta bắt được so với trước đây đều phải nhiều hơn nhiều!

Trên mặt Lưu Vi lộ ra một tia vui mừng, nói.

- Nếu không bị người khác cướp đoạt, lấy tư chất của ta nhất định có thể luyện chế ra Bách Hồn phiên. Đến lúc đó, sử dụng phiên này để tu luyện nhất định có thể vừa đủ đạt đến Kết Đan hậu kỳ!

Hứa Vân gật đầu nói.

- Sư tỷ, ta còn có chút lo lắng. Gần đây, số người đến bái phỏng ngày càng nhiều, nếu Thanh Mộc sư huynh biết là do chúng ta tuyên truyền, sợ là sẽ không nhẹ tay đâu.

Lưu Vi hạ giọng nói.

- Hẳn sẽ không… Không đợi Hứa Vân nói xong, chợt một đạo cầu vồng từ phía trên ngọn núi lao xuống, dừng lại bên ngoài động phủ, hoá thành một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tro. Người này tướng mạo anh tuấn, một mái tóc dài bị gió thổi bay bay, tạo cho hắn có vài phần phong thái như thần tiên!

- Thanh Mộc sư đệ, Tại hạ là Quách Đông Kiện, hy vọng ngươi đi ra gặp mặt một chút!

- Quách sư huynh, mời huynh trở về đi. Thanh Mộc sư huynh đang bế quan!

Hứa Vân đứng lên, nũng nịu nói.

Quách Đông Kiện nhướn mày, hắn chuyển mắt liếc qua Hứa Vân một cái, nói:

- Hai người các ngươi chính là thị thiếp của Thanh Mộc?

Khuôn mặt Lưu Vi ửng đỏ lên, không nói gì. Nhưng sắc mặt của Hứa Vân vẫn không đổi, cười nói:

- Sư huynh, chúng ta đúng là thị thiếp của Thanh Mộc sư huynh.

Ánh mắt của Đông Kiện lạnh lùng, quét nhìn Lưu Vi một cái, lạnh giọng nói:

- Nói bậy! Lừa gạt hết người này đến người khác, không ngờ cũng dám lừa gạt Quách mỗ, hai người các ngươi cút sang một bên!

Nói xong, hắn xoay người, tay phải đưa lên, lập tức một đạo linh quyết hiện ra, hoá thành một con thanh long, gào rít hướng về phộng phủ lao tới.

Ngay khi thanh long hiện ra, bốn phía bão cát nổi lên. Vừa gào thét, thanh long vừa đánh vào trên động phủ. Đúng lúc này, một đạo cấm chế bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản thanh long. Đồng thời, một bàn tay từ trong hư không hoá ra, miết lên thanh long. Con thanh long này lập tức rên lên một tiếng, hoá thành nhiều điểm ánh sáng bắn ra, tiêu tan không còn.

Quách Đông Kiện biến sắc, lui ra sau vài bước, ánh mắt nhìn chăm chú vào chỗ sâu bên trong động phủ.

Vương Lâm chậm rãi đi ra khỏi động phủ, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, không ngờ tản mát ra từng trận hắc khí. Hắc khí này ngưng tụ lại sau lưng hắn, hình thành một cái đầu lâu thật lớn.

- Thiên Hồn Phiên Huyễn Ảnh!

Sắc mặt Quách Đông Kiện đại biến, tái nhợt, lại lui ra phía sau mấy bước.

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, quét mắt nhìn Quách Đông Kiện, tu vi của người này là Nguyên Anh sơ kỳ.

- Giao ra Hồn Phiên, ta cho phép ngươi rời đi!

Thanh âm của Vương Lâm rất bình thản.

Sắc mặt của Quách Đông Kiện âm trầm, không nói hai lời, lập tức vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một chiếc Hồn Phiên có hai đạo kim tuyến. Hắn rung lên, một đám hồn phách gào thét xông ra, hoá thành từng đạo hắc khí hồn mang, hình thành một gương mặt của một đám hồn phách dữ tợn, gào thét nhìn hướng Vương Lâm.

Trong miệng hắn lẩm bẩm, thân mình lui lại hai bước, Hồn Phiên chỉ vào Vương Lâm quát:

- Thiên Hồn Phiên, Quách mỗ cũng có! Ngươi nếu có thể thắng, ta sẽ giao ra!

Lập tức những hồn phách ngoài thân thể hắn gào thét hướng về Vương Lâm đánh xuống. Trong những hồn phách này có một bộ phận tương đương với tu vi của Trúc Cơ kỳ, một số là Kết Đan kỳ, thậm chí có một hồn phách rất lớn có hai chiếc sừng trên đầu, trên thân tản mát ra khí tức của Nguyên Anh kỳ!

Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, tay phải điểm về phía trước, nhẹ nhàng thốt ra:

- Tuyền!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio