Tiên Nghịch

chương 639: huyễn gia phân liệt !

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Phá trận !

Vương Lâm ngâm khẽ. Lôi điện toàn thân của Lôi Thú đã đạt tới cực hạn. Lúc này đây, trong phạm vi trăm dặm, vô số đất đá đều bị thổi bay lên như có một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ lấy thiên địa vậy !

Ngoài điều đó ra, ngay cả những người đứng trong Huyễn gia đại trận cũng cảm nhận được lực lượng vô tận này. Cả đám sắc mặt tái nhợt. Trong số bọn chúng có nhiều người kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Lôi Thú, lập tức sắc mặt đại biến !

- Lão Tổ, đây … Đây là Lôi Thú !

Trước đó, thần niệm của Thiên Quỳ Tử chỉ nhằm vào một người Huyễn Vô Tình nên những tộc nhân khác cũng không biết sự tồn tại của Lôi Thú.

- Lão Tổ, Lôi Thú đại biểu cho Lôi Tiên Điện, Lão Tổ hãy xem lại !

- Lão Tổ, chỉ vì một ngoại nhân mà dẫn đến hạo kiếp này cho Huyễn gia. Việc này không đáng !

Những tộc nhân trực hệ vẫn ẩn nhẫn nhưng ngay khi Lôi Thú xuất hiện rốt cục không chịu được nữa. Sự ẩn nhẫn này bắt đầu từ khi Liễu Mi đến nơi này, đã làm thay đổi địa vị của các tộc nhân, giờ phút này không kìm nén nữa mà trở nên bùng nổ.

- Câm hết miệng lại cho lão phu !

Đôi mắt của Huyễn gia Lão Tổ ngưng trọng, lạnh lùng liếc nhìn toàn bộ trực hệ tộc nhân một cái.

Lúc này đây, cơn lốc do Lôi Thú tạo ra gào rít ập đến, dưới sự xông lên của Lôi Thú cùng đánh mạnh vào đại trận. Trước đó phá trận chỉ với lôi điện từ giữa không trung đánh xuống khiến cho trận pháp chỉ loé lên thì lần xông lên này của Lôi Thú dường như đã dung hợp với Thiên Lôi hoá thành một cùng nhau tấn công.

Thế tấn công này rất mạnh. Giờ phút này, sự u ám giữa không trung đã càng thêm đậm đặc. Nháy mắt trên mặt đất, đất đá lại bay lượn. Giữa đất trời lúc này chỉ còn có âm thanh gào rít từ cơn lốc lôi điện do Lôi Thú hoá thành.

Âm thanh gầm rống của Lôi Thú vang vọng khắp đất trời, thanh thế rất kinh người, ầm ầm đánh vào phía trên đại trận.

Một tiếng động kịch liệt truyền vang khắp cả Thiên Huyễn Tinh nháy mắt đã bùng nổ.

- Ầm !

Lôi Thú hoá thành cơn lốc lôi điện hình thành vô số lôi điện, không ngừng lưu chuyển khắp đại trận của Huyễn gia, những âm thanh bang bang không ngừng truyền ra. Lôi Thú ở trung tâm của cơn lốc , giống như một cái chuỳ sắc bén, công kích dữ dội khiến cho quầng sáng của đại trận cũng phải xuất hiện cả những vết lõm xuống.

Âm thanh của lôi điện vang vọng khắp thiên địa. Thiên Quỳ Tử lúc này ở trong Thiên gia, khoé miệng không ngừng cười lạnh.

Cả đám tộc nhân trong đại trận của Huyễn gia sắc mặt đều tái nhợt ! Trừ Huyễn gia Lão Tổ, những người khác đều có chút hoảng loạn dưới lôi uy của Lôi Thú.

Vốn là người ở hạ giới của Lôi Tiên giới của La Thiên Tinh Vực, bọn họ luôn cực kỳ kính sợ đối với Lôi thần thông. Lúc này đây khi chứng kiến công kích của Lôi Thú đại biểu cho Lôi Tiên Điện thì sự hoảng sợ của bọn họ không phải sinh ra do tu vi mà là do tâm của họ !

Âm thanh ầm ầm của cơn lốc lôi điện thuỷ chung vẫn chưa dừng lại, liên tục truyền ra đại lượng lôi điện nhằm phá huỷ đại trận này. Nhưng uy lực của Huyễn gia đại trận cũng rất kinh khủng, không ngờ dưới sự công kích này mà thuỷ chung vẫn không có dấu hiệu bị phá nát !

Sắc mặt của Huyễn gia Lão Tổ âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm bên ngoài đại trận, thầm nhủ :

- Xuất kiếm khí ra đi ! Nếu không muốn phá trận pháp này cũng không đơn giản như thế ! Chỉ có không ngừng tiêu hao kiếm khí của ngươi thì lão phu mới có thể ra tay giết ngươi được !

Khi lôi điện đang không ngừng công kích, hư ảnh dưới chân Vương Lâm bỗng nhiên chợt loé lên. Nháy mắt khi Tiên vệ khôi lỗi ảo hoá ra, nó liền bước về phía trước một bước, trực tiếp đánh một quyền xuống đại trận.

Một quyền này như có thể được quang mang của thiên địa, phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Thậm chí cả lôi điện kia lúc này cũng có chút ảm đạm.

- Ầm !

Một quyền của Tiên vệ đánh lên đại trận, trận pháp này lập tức phát ra âm thanh như không chịu nổi nữa. Dưới sự công kích đồng thời của lôi điện và Tiên vệ, những gợn sóng như sóng dữ xuất hiện, tiêu tan hết thảy lực lượng.

Tiên vệ thu quyền lại nhưng không có dừng lại mà lại đánh tiếp một quyền. Sau đó bóng dáng nó hoá thành vô số, từng quyền một dày đặc như mưa, điên cuồng đánh xuống đại trận. Lôi Thú lại gầm lên, toàn thân loé ra điện quang cũng không ngừng phát uy.

Thanh âm ầm ầm quanh quẩn khắp thiên địa. Sắc mặt của đám tộc nhân trong Huyễn gia đại trận càng thêm âm trầm.

- Lão Tổ !

Một thanh âm trầm thấp từ trong một trực hệ tộc nhân vang lên.

Huyễn gia Lão Tổ nhướn mày. Nếu là những tộc nhân bình thường thì hắn có thể không để ý tới nhưng thân phận của người này có chút đặc thù. Huyễn gia Lão Tổ quay đầu lại, nhìn về người vừa lên tiếng.

Người lên tiếng chính là Huyễn Phong Thần, Huyễn gia Tộc trưởng.

- Phong Thần, ngươi cũng không đồng ý với lão phu phải không?

Huyễn Vô Tình trầm giọng nói.

- Phong Thần không dám, chỉ có điều Lão Tổ, mặc kệ người này có phải là người của Lôi Tiên Điện không nhưng hắn có được Lôi Thú, có được khôi lỗi có tu vi tương đương với cảnh giới Âm Dương hư thật. Một người như thế thì xin hỏi Lão Tổ, Huyễn gia chúng ta có nên kết giao hay là nên kết tử cừu !?

Thần quang trong mắt của Huyễn Phong Thần sáng ngời, không chút lùi bước nhìn về phía Lão Tổ, lại nói :

- Kết giao với người này, có thêm một bằng hữu so với tử chiến thì chúng ta có được lợi gì? Chỉ vì bảo hộ một ngoại nhân sao? ! Tu vi của nàng do Lão Tổ cưỡng ép nâng lên tới Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn nhưng ý cảnh lại không theo kịp. Dù có đột phá cũng chỉ dừng lại ở Âm Dương hư thật. Tâm tư của Lão Tổ, Phong Thần đã rõ. Nhưng chỉ có điều, chỉ vì dục vọng bản thân mà phiêu lưu như thế này có lẽ là hơi quá.

Nghe những lời này, Liễu Mi không chút biểu tình nào, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, trong mắt là một mảnh bình thản.

Sắc mặt của Huyễn gia Lão Tổ lại âm trầm, nhìn Huyễn Phong Thần, trầm mặc một lúc, quả quyết nói :

- Việc này lão phu tự biết chừng mực !

Huyễn Phong Thần thở dài, ôm quyền nói :

- Chủ ý của Lão Tổ, Phong Thần không dám nghe theo. Nếu người này không phá được trận pháp thì thôi. Nhưng nếu trận pháp bị phá thì Phong Thần lập tức lựa chọn thối lui, để phòng ngừng vạn nhất ! Tính cách của Phong Thần chính là cầu sự an ổn chứ không phải là mạo hiểm !

Hào quang trên Huyễn gia đại trận loé lên, sóng gợn xuất hiện liên tục, dưới sự công kích không ngừng trong âm thanh ầm ầm này thì có xu hướng đang suy tàn. Hào quang dường như đã loé tới cực hạn. Sóng gợn đã trải rộng ra khắp đại trận, thậm chí ngay Lôi Thú gào rít đánh ra lôi uy, Tiên vệ khôi lỗi liên tục xuất quyền, không ngừng công kích, nháy mắt đã đạt tới đỉnh ! Lúc này đây trong mắt Vương Lâm tuôn ra tinh mang. Tay phải hắn vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một thanh cự kiếm !

Kiếm này chính là Vũ Kiếm tiên, nó được Chu Dật tiền bối phân ly, truyền thừa muôn đời cho Vương Lâm.

Kiếm quang sắc bén bắn ra ba tấc, ngưng tụ mà không tán ra. Từng trận uy áp từ trên thân kiếm hiện ra. Ở trong tay Vương Lâm, nó giống như dung nhập với cả thiên địa vì Vương Lâm chân chính là chủ nhân của nó.

Trong mắt bình tĩnh, Vương Lâm nâng kiếm tiên trong tay chếch lên.

- Trảm La Quyết !

Ở Hằng Nhạc Phái Vương Lâm đạt được một thanh phi kiếm bậc nhất, Cự Phú. Dường như trong Minh Minh, năm đó nháy mắt khi thiếu niên cầm thanh kiếm này trong tay đã quyết định hết thảy sau này.

Trong sự được mất, mấy trăm năm nhân quả nhoáng cái cũng đã trôi qua.

Bên trong Cự Phú ẩn chứa một đạo hồn kỹ của một thế hệ Vũ chi Kiếm hồn. Hồn kỹ này không phải tiên thuật, không phải đạo thuật, lại không phải là thần thông. Nó là một kiếm thức !

Một thức rất mạnh kế thừa kiếm ý từ thời viễn cổ !

Vương Lâm cầm kiếm tiên, nhìn đại trận đang không ngừng bị Tiên vệ và Lôi Thú công kích chèn ép. Nháy mắt khi trận pháp này có vẻ như không chịu nổi thêm nữa, hắn nâng kiếm lên, vẻ bình tĩnh trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại kiếm quang !

Trong nháy mắt này cả người hắn và thanh kiếm trong tay đã dung hợp làm một !

Kiếm tiên nhấc lên !

Đâm xuống !

Một chiêu vô cùng đơn giản này trong phút chốc bỗng khiến cho thiên địa lâm vào bóng tối hư ảo. Tiên vệ và Lôi Thú dường như trong một khắc này cũng hoàn toàn biến mất.

Toàn bộ thế giới chỉ còn lại một chiêu vô cùng đơn giản này !

Một kiếm này như khai thiên tích địa, như muốn làm tê liệt thiên địa từ trong hỗn độn. Không có kiếm khí phát ra, không có tiên lực lưu chuyển. Nhưng một chiêu đơn giản này lại khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy đều phải rung động từ tận linh hồn.

Đứng mũi chịu sào, hai mắt Huyễn gia Lão Tổ trợn lên, lộ ra một cỗ rung động bất khả tư nghị, thất thanh nói :

- Đây … đây là quy tắc !

Thiên địa trước mặt như bị tê liệt. Thanh âm xé rách như vang lên trong đầu lão ! Thiên địa ảm đảm, dường như thật sự đang bị xé rách vậy !

Không chỉ có hắn, Huyễn Phong Thần cũng hít vào một hơi thật sâu.

Một cổ sát khí ngập trời điên cuồng tản ra trong khoảng khắc khi nó đâm xuống, làm tê dại đôi mắt của Huyễn Phong Thần, đánh mạnh vào tâm thần của hắn.

Thân thể hắn lập tức trở nên cứng đờ !

- Đây … Đây là …

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio