Tiên Ngục

chương 170: giết bọn họ (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu như có cái hộp linh bảo này, có thể cấy ghép tất cả linh thảo trong động phủ bí ẩn đến nơi này, đưa cái hộp linh bảo vào Tiên Ngục, vậy thì ai cũng không đoạt được.

Có thể nói, một món linh bảo như vậy, xem như là giải quyết việc cấp bách cho Tô Triệt, so với pháp bảo chiến đấu bình thường, càng có đủ ý nghĩa thực tế hơn.

Nhưng mà, một bảo vật có ý nghĩa tế tự như vậy, lực lượng thủ hộ của Tiểu Di Tiên Cảnh, cho phép Tô Triệt lấy nó đi sao?

Khắc chế nội tâm kích động, Tô Triệt cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, mà là lợi dùng lực lượng tinh thần, hái quả trong vườn trái cây của cái hộp linh bảo, quả đào, cây quýt, quả táo... Mỗi một loại quả đều hái mười cái, chỉnh tề đặt trong mâm dùng làm tế tự.

Sau đó, lui về phía sau hai bước lần nữa, cung kính dập đầu hành lễ ba lượt...

Sau khi làm xong tất cả lẽ nghi, hai tay hắn động đến cái hộp, ý tứ muốn lấy nó đi.

Bởi vì trên tay ngưng thanh lưu của hắc thạch, nên Vu thuật không có trùng kích lên trên người của hắn, biến hắn thành cự nhân màu đen, nhưng mà, chuyện tình làm cho Tô Triệt càng thêm khẩn trương xuất hiện...

Két, két, két...

Pho tượng nữ tử hướng lên trời cầu nguyện, đầu bỗng nhiên động, trong tiếng ken két, nàng cúi đầu, tương đối cùng hai mặt của Tô Triệt, lập tức, vốn là hai mắt khép kín, lại chậm rãi mở ra.

Bá!

Trong hai mắt của pho tượng nữ tử phóng xạ ra hai đạo Tử Quang, trong nháy mắt bao phủ Tô Triệt trong đó.

Tốc độ ánh sáng, Tô Triệt nhất định là trốn không thoát, hơn nữa, giờ này khắc này loại tình cảnh kia, cũng không thể né tránh, hết thảy biến hóa, đều phải kiên trì thản nhiên đối mặt.

Quang mang màu tím nhạt chiếu xạ trên người Tô Triệt, vừa mới bắt đầu cũng không có cảm thấy có cái gì khác thường, ngược lại có cảm giác ấm áp thoải mái. Trong lòng Tô Triệt hiểu rõ, nếu không có thanh lưu của hắc thạch bảo vệ, loại ánh sáng này đối với mình mà nói, tất nhiên là vật trí mạng.

Trong nội tâm lại khẩn trương, biểu hiện ra cũng phải rất bình thản, bởi vì Tô Triệt loáng thoáng cảm giác được, pho tượng kia đang xem xét mình.

Mấy hơi qua đi, trong lúc đó, một cổ lực lượng tinh thần đâm vào trong óc Tô Triệt, giống như có một đoạn hình ảnh tinh thần truyền tới.

Lão Hắc lập tức tiếp thu đoàn hình ảnh tinh thần này, đối với hắn mà nói, mặc dù có hại, mình biến thành ngu ngốc cũng không sao, có thể bảo trụ chủ nhân không bị thương tổn là được.

Sau chuyện này, Tử Quang tiêu tán, pho tượng nữ tử chậm rãi nhắm hai mắt lại, lại ngẩng đầu lần nữa, khôi phục tư thái cầu nguyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tô Triệt đầy bụng ngạc nhiên, thực sự chẳng quan tâm lo lắng cái khác, giờ phút này, hai tay còn một mực đặt trên cái hộp linh bảo. Vì vậy, có chút dùng sức ôm lấy nó, lại nhìn pho tượng này, cũng đã không có phản ứng gì.

- Khá tốt, khá tốt.

Tô Triệt ôm cái hộp, cẩn cẩn dực dực triệt thoái phía sau vài bước, chứng kiến pho tượng này vẫn không có phản ứng, lá gan lớn thêm một ít, đi dạo xung quanh một vòng, thu mấy cái túi càn khôn của những người tầm bảo kia để lại vào Tiên Ngục, sau đó lại lui về phía thạch lâm, rời xa pho tượng kia một chút, xa hơn chút nữa...

Kỳ thật, Tô Triệt cũng biết, loại ý nghĩ này chỉ là lừa mình dối người, pho tượng kia rõ ràng chỉ là một vật chết, chỉ có điều cài đặt cơ quan nào đó mà thôi. Chính thức chưởng quản hết thảy, vẫn là lực lượng thủ hộ của Tiểu Di Tiên Cảnh này. Có lẽ, giống như lão Hắc đã từng nói, lực lượng thủ hộ này đã sinh ra linh trí, chỉ có điều trí tuệ có hạn, tương đối dễ lừa gạt, thật sự coi mình là một Vu nhân.

Còn nữa, mười người tầm bảo kia vốn hẳn nên di lưu ít nhất mười cái túi càn khôn mới đúng, bất quá, bởi vì có mấy người bị cự nhân nuốt vào bụng, túi càn khôn của bọn họ cũng tùy theo biến thành khói đen, không có lưu lại gì cả, còn có thể nhặt được bảy cái, coi như là rất không tồi.

Thẳng đến an toàn đi ra khỏi thạch lâm, ôm cái hộp linh bảo vào trong ngực, lúc này mới dám thu vào Tiên Ngục, giờ phút này, lão Hắc đã xem xong hình ảnh tinh thần mà pho tượng nữ tử truyền tới.

- Là một bức bản đồ.

Lão Hắc giảng thuật nói:

- Hắn truyền tin tức cho ngươi, là một bức bản đồ...

Đang khi nói chuyện, lão Hắc cũng truyền bức bản đồ kia cho Tô Triệt.

Tô Triệt nhắm hai mắt lại, cẩn thận quan sát địa đồ trong đầu. Đây cũng là một loại năng lực tinh thần nội thị của người tu tiên, người thường nhất định là làm không được.

Bức bản đồ này, hiện nay chỗ đang đứng là tòa núi cao cùng thạch lâm này, đánh dấu rất là rõ ràng, hơn nữa, còn có một mũi tên vòng cung uốn lượn, chỉ hướng một tòa điện phủ dưới chân núi, hình như là một tòa Thần điện của Vu tộc.

Lão Hắc suy đoán nói:

- Thoạt nhìn, bức bản đồ này chỉ rõ, là muốn ngươi đi tòa Thần điện kia.

- Đúng vậy, ý tứ rất rõ ràng.

Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu:

- Bất kể là ý tứ pho tượng này, hay là ý tứ của lực lượng thủ hộ Thánh Địa kia, mục đích đúng là để cho ta đi tòa Thần điện này.

- Đi không?

Lão Hắc hỏi.

- Ý tứ bên trong đã rất rõ ràng, ta đây giả mạo Vu nhân, nhất định phải dựa theo ý chỉ của nó mà làm việc.

Đang khi nói chuyện, Tô Triệt tăng tốc độ chạy nhanh tới chân núi. Có địa đồ chỉ đường, tối thiểu nhất, có thể y theo lộ tuyến hắn đánh dấu đi tới, ngươi có thể đảm bảo an toàn.

Chạy đi trong chốc lát, lão Hắc ở trong Tiên Ngục đã chọn một khu vực, lợi dụng lực lượng Tiên Ngục, trên mặt đất đào ra mấy trăm cái động, sau đó trồng tất cả cây ăn quả trong hộp linh bảo ra.

Một kiện bảo bối tốt như vậy, chỉ dùng để trồng cây ăn quả, thật sự là phung phí của trời. Loại sự tình này, phỏng chừng cũng chỉ có Vu tộc mới làm được.

Cây ăn quả đều là cây cối tầm thường, không cần linh khí cũng có thể sinh trưởng, ở trong Tiên Ngục là không có vấn đề gì cả, cũng có thể cho các phạm nhân thêm vào một phần lộc ăn.

Lại nói tiếp, một đám quả cây này linh tính mười phần, đối với người bình thường mà nói, cũng là thứ tốt kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể. Đương nhiên, đối với người tu tiên mà nói, hiệu quả là cực kỳ bé nhỏ, ăn được một sọt, tác dụng cũng không bằng một quả Tẩy Tủy Đan.

Dưới núi có một mảnh đất trống trải, xa xa có thể chứng kiến, quả thật có một điện phủ tạo hình miếu thờ xưa cũ đứng sửng ở chỗ đó.

Tòa kiến trúc này rõ ràng như thế, Tô Triệt phỏng chừng, nhất định sẽ đưa tới không ít người tầm bảo tìm tới nơi này.

Quả nhiên, trên bậc thang ngoại môn điện phủ, thấy được thi thể một người tầm bảo. Căn cứ miệng vết thương trên người hắn mà xem, hẳn là chết vì pháp bảo cùng pháp thuật công kích, mà không phải lực lượng thủ hộ Thánh Địa trừng phạt.

Đoán chừng là, người này không sáng suốt thế nào đó, làm ra một chuyện ngu xuẩn, dẫn phát nhiều người tức giận, bị người ta liên thủ đánh chết.

Cửa chính của Điện phủ sớm đã mục, chỉ còn cổng tò vò trống trơn, bất quá, bên trong ngược lại là chớp động lên ánh sáng, rất hiển nhiên, có không ít người ở bên trong lấy tinh thạch chiếu sáng ra...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio