Giao Long chính là Long cùng Giao tương phối mà ra, bình thường đều là bốn chỉ.
Giờ phút này, Tô Triệt chứng kiến đến khung xương hình rồng này, chính là thi hài của một Giao Long trưởng thành, bởi vậy có thể suy đoán, hẳn là sau khi Giao Long trưởng thành bị thương chạy tới chỗ này, trước khi chết đào ra tòa huyệt động ở dưới đáy sông, sinh hạ ấu tử, sau đó mới chết đi.
- Đây cũng là nguyên nhân hơn một trăm năm trước, Tô Giang đột nhiên xuất hiện một con Ngân Tu Giao.
Tô Triệt tinh tế tìm tòi, nhưng không có tìm được Giao Long yêu đan trong hài cốt của con Ngân Tu Giao trưởng thành này, tùy theo đoán rằng:
- Chỉ có hơn một trăm năm, không có khả năng yêu đan tiêu tán, tất nhiên bị bị tiểu Ngân Tu Giao kia nuốt vào trong bụng.
Dùng thân gia hiện nay của Tô Triệt, thật cũng không để ý một quả yêu đan, thần thức tiếp tục tìm tòi, đột nhiên phát hiện, đầu lâu Giao Long có chút dị thường, tựa hồ là trong miệng chứa một thứ gì đó.
Vài bước đi tới trước đầu lâu của Giao Long, bàn tay của Tô Triệt vừa mới chạm đến, chợt nghe tiểu giao kia phát ra gầm rú vang dội, rất rõ ràng, nó đã phát giác được cử động của Tô Triệt, dùng một tiếng rống lên cảnh cáo Tô Triệt, không cho phép đụng vào di hài của mẫu thân nó.
Chỉ tiếc, nó bị xà nữ thu thập không nhẹ, tự thân còn khó bảo toàn, căn bản rút thân không ra để ngăn cản Tô Triệt.
Tô Triệt làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng cạy mở quai hàm của Giao Long cốt, từ bên trong móc ra một lân phiến lớn cỡ bàn tay, có hình thoi đen nhánh.
Mới vừa rồi Tô Triệt còn đang kỳ quái, thi hài Giao Long chỉ có khung xương, không có lân phiến, lẽ ra chỉ có hơn một trăm năm, một ít lân phiến phòng ngự siêu cường của nó, không nên mục mới đúng...
Giờ phút này, thần thức thẩm thấu vào cái lân phiến này, lúc này mới hiểu được, hết thảy đáp án đều ở trong đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Cái lân phiến này, chính là một mảnh nghịch lân trọng yếu nhất của Giao Long trưởng thành này, ở trước khi chết, nó đã tiêu hao hết tất cả năng lượng, cởi hết lân phiến toàn thân xuống, tính cả yêu đan cùng một chỗ, toàn bộ phong ấn vào trong phiến nghịch lân này, chế tạo nó thành đồ vật gần như Bổn mạng pháp bảo phòng ngự.
Hơn nữa, còn rót vào một đoạn tin tức, thỉnh cầu người hữu duyên không nên tổn thương con của nàng, ngoại trừ cái bổn mạng pháp bảo này, còn dâng một khẩu quyết thu phục...
Nguyên lai, Giao Long trưởng thành này liệu đến, sau khi con của mình được sinh ra, đã không có cha mẹ chăm sóc, linh trí không mở, ngây thơ không biết, ở Tu Chân Giới này căn bản không cách nào sống sót, cho dù nó tiềm phục dưới đáy sông, không đi ra ngoài gây chuyện, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ bị người tu tiên nghe đến mà liệp sát chết.
Vì vậy, người làm mẫu thân như nàng, từ thai nhi trong bụng đã sớm gieo chỉ cần ngươi niệm tụng chú ngữ, có thể thoải mái thu phục con ta, không cần sử dụng thủ đoạn bạo lực thương tổn nó.
Mặt khác, cái pháp bảo Nghịch lân này coi như là lễ vật, chỉ vì những Thợ săn kia không nên giết chết con của mình, có thể thuần hóa nó thành linh thú, tương lai cũng có thể trở thành giúp đỡ cho ngươi.
- Tình thương của cha mẹ luôn vô bờ vô bến...
Tô Triệt âm thầm cảm thán:
- Vì để cho hài tử được sinh tồn. Thân là mẫu thân, chỉ có thể nghĩ đến điều có thể giúp cho con mình sống sót. Phiến nghịch lân trong tay này, tập hợp lân phiến toàn thân của Giao Long trưởng thành, lực phòng ngự tất nhiên là cực kỳ kinh người, có thể nói là một bảo vật. Ở phía trên, còn ngưng tụ tinh hoa toàn thân của Ngân Tu Giao, cùng với khẩn cầu vô hạn và chúc phúc...
- Yên tâm đi, ngươi sẽ nhìn thấy nó dần dần lớn lên.
Tô Triệt nhìn cốt Long, nhẹ nói xong những lời này, tâm niệm vừa động, liền thu cả Long cốt vào trong Tiên Ngục.
- Ngao ~~~
Cảm giác được di cốt của mẫu thân biến mất vô ảnh vô tung, tiểu Giao Long dài hơn bảy trượng kia rên rĩ một tiếng, mặc dù linh trí của nó chưa mở, nhưng thực sự ý thức được, giờ này ngày này, mình tất nhiên là không tránh khỏi đại kiếp.
- Không cần sợ hãi, mẹ của ngươi, một mực vẫn ở cùng ngươi, tương lai cũng là như thế.
Tô Triệt thấp giọng niệm tụng Hàng Phục chú, mục quang của tiểu Giao Long mê ly, động tác thân hình cũng dần dần chậm lại.
Xà nữ lập tức ý thức được, Tô Triệt thi triển thủ đoạn nào đó chế phục nó, liền thối lui đến một bên, bắt đầu làm người đứng xem.
Niệm xong chú ngữ, tiểu Giao Long đã úp sấp trên mặt đất, bắt đầu ngáy ngủ, đợi cho nó thức tỉnh lại lần nữa, sẽ coi Tô Triệt trở thành người thân cận nhất trên thế gian, tựa như mẹ của nó vậy.
Bá!
Trong khi tiểu Giao Long mê ngủ, theo tâm niệm của Tô Triệt khẽ động, cũng đã tan biến ở trong huyệt động.
Một nơi hẻo lánh trong Tiên Ngục, tiểu Giao Long nằm sấp trên mặt đất, dựa sát vào khung xương mẫu thân, ngủ rất an ổn ngọt ngào, cực kỳ an tâm.
Tô Triệt ngược lại nhìn về phía xà nữ, ôn hòa hỏi:
- Ngươi thế nào, còn muốn trở về không?
- Đương nhiên.
Xà nữ vô cùng xinh đẹp thản nhiên cười:
- Mấy trăm năm tiếp theo, chỗ ngươi là nhà của ta.
Tô Triệt cũng cười cười, giương một tay lên, cũng thu nàng vào trong Tiên Ngục.
Sau chuyện này, lão Hắc đào ra một cái hồ nước cực lớn trong Tiên Ngục. Tô Triệt lại tiềm nhập trong Tô Giang, thu lấy đủ nước sông, đổ đầy hồ nước. Từ nay về sau, cái hồ nước này, chính là nhà mới của tiểu Giao Long kia.
Đương nhiên, tiểu Giao Long chưa tính là phạm nhân của Tiên Ngục, mà là linh thú của Tô Triệt, theo nó dần dần lớn lên, cũng sẽ trở thành bằng hữu kề vai chiến đấu với Tô Triệt.
Tô Vân Sơn đứng ở bờ sông lo lắng vạn phần, đợi một canh giờ, rốt cục chờ được tôn nhi Tô Triệt bay lên, trên tay bế lấy Tô Vân Đường.
- Triệt nhi, gia gia của ngươi như thế nào?
- Không có chuyện gì.
Tô Triệt mỉm cười trả lời:
- Ta đã cứu chữa qua, gia gia chỉ là bị hao tổn chút trí nhớ, hồn phách cũng không có thiếu thốn, sẽ không ảnh hưởng đến trí lực, càng không ảnh hưởng tới thọ nguyên. Chỉ có điều, sau khi hắn tỉnh lại, có khả năng sẽ quên rất nhiều chuyện, thậm chí có khả năng không nhận biết ta.
- Điều này có lẽ không thể xảy ra!
Tô Vân Sơn khoát tay nói:
- Nói hắn không còn nhận ra nhị ca như ta, còn có thể. Nhưng muốn hắn quên mất cháu nội bảo bối của mình, đánh chết ta, ta cũng không tin.
Tô Triệt mỉm cười gật đầu.
Biết được Tam đệ vô sự, Tô Vân Sơn cũng yên tâm, thì thào nói nhỏ:
- Coi như là vạn hạnh trong bất hạnh, người không có việc gì là tốt rồi, trí nhớ có chút thiếu thốn, trong nhà nhiều người như vậy, một người nhắc tới một câu, sự tình gì cũng có thể bổ khuyết trở lại...
Nhưng Tô Triệt lại nhìn về nơi chân trời xa, trong nội tâm bay lên đau thương nhàn nhạt:
- Chí thân chính thức của mình, đã mất đi toàn bộ, đền bù như thế nào, thực sự là không thể nào bổ khuyết trở lại...
Không lâu sau, trong trang viên Tô gia lại vui mừng lên lần nữa, khắp nơi hoan thanh tiếu ngữ, khắp nơi vui vẻ ra mặt.