Dưới trời, một đường thân ảnh vô thanh vô tức đáp xuống bên cạnh Tô Triệt.
Tô Triệt ngoái đầu nhìn, truyền âm hỏi:
- Tử Tiêu sư tổ, lâu như vậy mới xong việc?
- Cái đó đương nhiên.
Tử Tiêu truyền âm trả lời:
- Ngươi cho rằng, phong ấn hai Nguyên Anh lão tổ dễ lắm sao? Sắp làm ta mệt chết rồi.
- Định nhốt chúng bao lâu?
Tô Triệt lại hỏi.
- Giam giữ chúng, chỉ là vấn đề thể diện, không thể khiến người khác cảm thấy Thiên Huyền Tông chúng ta dễ bắt nạt.
Tử Tiêu trả lời nói:
- Ta tính, Linh Dược Sơn và Vạn Quỷ Tông rất nhanh sẽ phái người đến đàm phán, đi đi về về mất khoảng mấy ngày, chúng ta tùy tiện đưa ra điều kiện, sau đó thả chúng đi.
- Đáng tiếc thật...
Tô Triệt thở dài một tiếng khe khe.
- Đáng tiếc cái gì?
Tử Tiêu liếc mắt nhìn:
- Nếu giết chết chúng thật, phiền phức sẽ rất lớn. Chí ít, không thể khiến chúng chết trong Thiên Huyền Tông sơn môn. Ngươi nếu muốn trừ khử chúng, vậy thì hãy tranh thủ thời gian, mau chóng tấn cấp Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó, hai chúng ta lấy một miếng vải đen bịt mặt. Hừ hừ, ta chuyện gì mà không dám làm.
Tô Triệt vô thành vô tức gật đầu, lão Hắc trong Tiên Ngục lẩm bẩm:
- Chủ nhân nhà ta, không bịt mặt đã là đại vương gây rối rồi, một khi đã bịt mặt... sợ quá, không dám nghĩ nữa.
Lúc này, Tử Tiêu móc ra một túi càn khôn, ném lên đùi Tô Triệt.
Tú càn khôn loại thấp nhất, cũng chính là loại Thiên Huyền Tông phát cho mỗi một đệ tử ngoại môn. Đọc Truyện Online Tại
Tô Triệt nhặt túi càn khôn lên, bỏ tâm thần của mình vào đó kiểm tra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Bên trong túi càn khôn chỉ chứa một thứ, đó chính là con Thánh Ma khôi lỗi mà Cực Ngạc lão tổ bỏ năm trăm linh một viên linh thạch mua ở hội giao dịch Phù Không Thành.
Hôm nay, Cực Ngạc lão quỷ trở thành phạm nhân của Thiên Huyền Tông, không tránh được bị Tử Tiêu bắt chẹt một phen.
- Tranh đi tranh lại, đảo qua đảo lại, cuối cùng, con khôi lỗi này vẫn rơi vào tay ta.
Tô Triệt thầm cảm thán: chuyện trên thế giới này, đúng là kỳ diệu.
Đến lúc này, cũng chính là có hai con Thánh Ma khôi lỗi, một con do lão Hắc điều khiển, nhất định có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất của nó.
Con còn lại, có thể tùy tiện giao cho con quỷ tướng nào đó trong quỷ giới điều khiển, tâm tư linh hoạt chắc chắn không hề thua kém lão Hắc, nhưng chỉ yêu cầu nó phát huy ra công kích mạnh nhất hoặc phòng ngự mạnh nhất hai tác dụng này, cũng là có thể chiến thắng.
- Bây giờ, cộng thêm mười sáu con Kim Đan hậu kỳ quỷ vương, cộng thêm xà nữ, quỷ đế và hỏa nha, chiến đội Tiên Ngục quy mô đã siêu cấp khả quan.
Tô Triệt thầm hưng phấn chờ đợi:
- Đúng, sau khi nuốt long châu còn có tiểu giao long, đợi nó tỉnh giấc, nhất định cũng sẽ tấn thăng lên yêu thú cấp ba...
Tiểu giao long vẫn đang say ngủ, nhưng, căn cứ biến hóa trên khí tức phán đoán, có lẽ là sẽ tỉnh dậy trong ba đến năm tháng nữa.
Trong Tiên Ngục, còn có một con yêu thú đang ngáy khò khò, chính là con hoang thần thử cùng Tô Triệt đồng thời tiếp nhận thần bí chi huyết truyền thừa trong Hoàng Thần Cốc Phong Lôi Tuyết tuyệt địa.
Con chuột khổng lồ đó đã ngủ hơn hai năm nay, cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Tô Triệt cũng đoán, sở dĩ nó chưa tỉnh dậy là vì năng lượng của giọt thần bí chi huyết kia quá cường đại, muốn tiêu hóa hấp thụ hết, có khả năng cần mười năm tám năm, thậm chí lâu hơn.
Đừng nói con chuột đó, cho dù là mình, đến bây giờ cũng chỉ tiếp nhận một phần mười truyền thừa của thần bí chi huyết. Đủ thấy, vị viễn cổ ma thần kia cường hãn đến trình độ nào...
Ngày hôm sau, nội môn đại tỷ thí tiếp tục tiến hành, chọn ra mười tuyển thủ lên lôi đài trung tâm.
Quá trình thi đấu chắc chắn là càng lúc càng hấp dẫn, nhưng đối với Tô Triệt mà nói, chiến đấu ở tầng thứ này, chẳng khác gì xem diễn trò, không có nhiều sức hấp dẫn. Thiên Huyền Tông hộ sơn đại trận một nữa chuyển về trạng thái thứ nhất, cũng chính là trạng thái bán khởi động. Cũng chính là nói mười một Nguyên Anh tu sĩ bị truyền tống ra ngoài hôm qua, lại có cơ hội xâm nhập sơn môn. Nhưng Tô Triệt và năm vị lão tổ đều nghĩ, chúng không có gan đến nữa.
Nguyên Anh kỳ tu sĩ sống rất cẩn trọng, đã lĩnh giáo sự lợi hại của Thiên Huyền đại trận, sao có thể mạo hiểm lần nữa?
Sự thật cũng là như vậy, cả một ngày không thấy có thêm kẻ xâm nhập nào đến gây rối, hôm đó, thuận tiện chọn ra top mười đệ tử nội môn, trong đó có Thiên Cơ Phong Mộc Vân, Thiên Lô Phong Hoa Lộc, Thiên Vật Phong Chân Lam mà Tô Triệt biết.
Bốn năm trước đệ tử nội môn phong vân bảng, Ngọc Thanh xếp thứ năm, Hoa Lộc xếp thứ sáu, Chân Lam xếp thứ bảy, Mộc Vân xếp thứ tám...
Năm đó khi cùng họ tương ngộ ở Phong Ma Vực, Tô Triệt vẫn chỉ là một Luyện Khí nhị tầng tiểu nhân vật, nhìn thấy họ, bắt buộc phải ngoan ngoãn gọi một tiếng sư huynh sư tỷ.
Đến hôm nay, trên lôi đài trung tâm Cạnh Kỹ Phong, Hoa Lộc, Chân Lam và Mộc Vân đã so đấu nhiều trận, không chút bất ngờ giữ vững địa vị top 10, nhưng, họ lại muốn được Thiên Vũ đại sư huynh đích thân trao giải.
Tiểu nhân vật năm nào, hôm nay đã là đại sư huynh... Cái này gọi là phong vân biến hóa, thế sự khó lường.
Phần thường của top 10 hoàn toàn giống nhau, mỗi người có thể nhận được một món linh khí cao cấp, một trăm viên linh thạch trung phẩm, hai vạn điểm cống hiến, và, cơ hội công khai khiêu chiến đệ tử chân truyền.
Đương nhiên, ý nghĩa thực sự của phần thưởng chính là hai ngày sau chọn ra hai đệ tử chân truyền danh ngạch.
Trên lôi đài, Tô Triệt đem phần thưởng phát đến tay các sư đệ sư muội, đến phiên người thứ ba Mộc Vân, Tô Triệt dịu dàng nói:
- Chúc mừng Mộc Vân sư muội, tiến bộ rất nhanh.
Bốn năm trước nội môn phong vân bảng, nàng vẫn là xếp hạng thứ tám, nhưng đó chỉ là một kiểu đánh giá tổng hợp, chỉ có thông qua lôi đài so đấu hôm nay, mới có thể chứng minh thực lực chân chính của mình.
- Đa tạ Thiên Vũ đại sư huynh.
Nhận phần thưởng từ tay Tô Triệt, trong lòng Mộc Vân chắc hẳn phải có rất nhiều cảm xúc: Tiểu thiếu niên thực lực thấp kém năm nào, hôm nay đã là chân truyền đại sư huynh số một được hàng vạn đệ tử ngưỡng mộ, nghe nói, còn được nội định là chưởng giáo chí tôn đời tiếp theo.
Khoảng khắc này, Mộc Vân cũng có chút cảm giác hư huyễn như đang trong mơ, giống như, khoảng khắc nhìn thấy hắn trong Phong Ma Vực, căn bản không phải hắn...Ngày đó, bởi vì hắn cống hiến ra mấy tấm thượng phẩm linh phù, bản thân còn hứa qua, sẽ ghi nhớ món nợ ân tình này, nhưng chớp mắt, hắn đã ở tít trên lăng tiêu, cao không thể với.
Món nợ ân tình, vĩnh viễn không có cơ hội trả lại...
Đến lượt người thứ năm Hoa Lộc, Tô Triệt cũng đặt phần thưởng lên tay hắn, nói một tiếng chúc mừng, sau đó truyền âm nói:
- Hoa Lộc sư đệ, hi vọng từ nay về sau, đệ có thể dùng vài phần trí tuệ, bớt vài phần tính toán. Trong bổn môn, phẩm tính một người cũng rất quan trọng.
- Vâng, Thiên Vũ đại sư huynh.
Hoa Lộc sợ hãi gật đầu trả lời:
- Đệ nhất định ghi nhớ trong tim.