Trốn ở đâu an toàn hơn, sớm đã có tính toán.
Dược viên này, gần trăm mẫu, trồng trọt hơn ngàn gốc tuyệt phẩm linh thảo ngàn năm dược linh. Tính toán bình quân, mỗi mẫu chỉ trồng hơn mười gốc linh thảo.
Dù sao, linh thảo không phải hoa màu, không thể trồng chi chít dày đặc, cần cho chúng đủ không gian sinh tồn.
Tô Triệt lúc này đang đóng vai một đệ tử chấp sự Trúc Cơ kỳ, phụ trách trông coi phiến dược viên này. Ngoài ra, còn có bốn đệ tử chấp sự, và một Kim Đan trung kỳ trưởng lão, cùng chăm sóc hơn một ngàn gốc tuyệt phẩm linh thảo.
Tuyệt phẩm dược viên loại này, cả Linh Dược Sơn còn có vài chục nơi nữa, đủ thấy, phương diện tích lũy linh thảo kinh nhân như thế nào.
Một trăm mẫu đất, không quá lớn, trong phạm vi bao phủ thần thức của Tô Triệt, chỉ là một khu vực rất nhỏ. Nhìn hơn một ngàn gốc tuyệt phẩm linh thảo ngàn năm dược linh trước mắt, Tô Triệt âm thầm thèm thuồng:
- Số linh thảo này, có thể luyện chế ra bao nhiêu viên linh đan thập phẩm trở lên.
- Không cần quản nhiều như vậy.
Tròng mắt lão Hắc sớm đã đỏ quạch, hét lớn:
- Trộm nó, cướp nó, toàn bộ nhổ hết.
- Trộm sạch? Cướp sạch? Nhổ sạch?
Tô Triệt biết, trạng thái trước mắt, bốn Nguyên Anh lão tổ của Linh Dược Sơn khẳng định tọa trấn ở chưởng môn đại điện, thông qua thủy kính giám sát mỗi góc độ trong tông môn, mình nếu đào phiến dược viên này, thì sẽ bạo lộ hành tung, không còn chỗ trốn. Bao nhiêu linh thảo, cũng không đáng để phải mất mạng.
- Ngoan ngoãn làm viên đinh mấy ngày đi.
Tô Triệt tĩnh tâm lại, thực hiện trách hết trách nhiệm của một dược viên chấp sự, cẩn thận chăm sóc mỗi một gốc linh thảo do mình phụ trách.
Chớp mắt hai ngày đã trôi qua, bên trong dược viên cực kỳ yên tĩnh, Tô Triệt cũng không biết những phạm nhân bỏ trốn có bị người của Linh Dược Sơn bắt lại hết hay không, dù sao, hộ sơn đại trận trên đỉnh núi vẫn trong trạng thái phong bế. Hôm nay, khẳng định vẫn chưa đi được.
Lúc này, Tô Triệt đang tản bộ trong dược viên, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé vui vẻ nhảy nhót trong dược đan, mà không làm tổn thương dù chỉ một gốc linh thảo.
- Linh Thảo Oa.
Tô Triệt và lão Hắc cùng hét lên một tiếng.
Vẫn là tiểu nữ oa, giống như một đứa trẻ hai ba tuổi, trên đầu có một phiến lá nhỏ mềm mại, trên người quấn một chiếc lá lớn...
Thoạt nhìn bề ngoài, hoàn toàn giống như Linh Thảo Oa nhìn thấy hôm đó, nhưng Tô Triệt và lão Hắc đều biết, tuyệt đối không phải cùng một con, đây là một con đạo hành thâm hậu hơn, tương đương Kim Đan trung kỳ nhân loại tu vi.
Đứa bé đó nhìn có vẻ tương đối vui vẻ, thỉnh thoảng lại giơ ngón tay trắng ngần, nhẹ nhàng chạm vài những cây linh thảo. Nhưng phàm là linh thảo bị nó chạm qua, rõ ràng đều rất phấn chấn, giống như nhân loại sĩ binh được tướng soái khen thưởng, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, sĩ khí dâng trào...
Tô Triệt thầm hỏi:
- Lão Hắc, tìm không được con kia, bắt con này cũng được. Dù sao bề ngoài nhìn cũng giống nhau, đều là con gái nhà lành.
- Không muốn bắt nó.
Lão Hắc trầm giọng nói:
- Chủ nhân người xem, nó ở đây sinh sống rất hạnh phúc, có nhiều linh thảo bên cạnh nó, đây mới là gia viên chân chính. Vào Tiên Ngục chúng ta, khẳng định sẽ rất thương tâm?
Tô Triệt ha ha cười, kỳ thực, trong lòng cũng nghĩ vậy. Cảm thấy, không nên vì tư dục bản thân, cướp đoạt phần hạnh phúc thuộc về nó.
Khoảnh khắc ấy, Tô Triệt và lão Hắc đều từ bỏ ý đồ bắt Linh Thảo Oa, bởi vì đối với chúng mà nói, hàng trăm vạn mẫu cao cấp dược viên Linh Dược Sơn, mới là gia viên an toàn nhất, đẹp đẽ nhất. Tô Triệt dù là kẻ thù của Linh Dược Sơn, cũng không thể phủ nhận điểm này.
Nhưng, thế gian chi sự bao giờ cũng nằm ngoài dự kiến, Tô Triệt và lão Hắc loại bỏ ý đồ bất lương trong lòng, nhưng con Linh Thảo Oa kia sau khi phát hiện ra Tô Triệt, lại sản sinh một loại hứng thú nào đó, nhảy nhót đến bên hắn.
Đợi đến khi chỉ còn cách ba trượng, nó dừng lại, ngẩng cái đầu nhỏ cẩn thận quan sát Tô Triệt, sau đó, lại lượn vài vòng xung quanh Tô Triệt, cái mũi nhỏ không ngừng khụt khịt, giống như con cún đánh hơi...
- Nó muốn làm gì vậy?
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của nó, Tô Triệt không nhịn được bật cười.
Tô Triệt cũng biết, Linh Thảo Oa có thể tùy ý đi lại trong khu vực dược viên, không thể hạn chế nó hành động tự do. Cũng chính là nói, lúc nào nó cũng có thể nhìn thấy nhân loại đệ tử chấp sự hoặc trưởng lão bất cứ lúc nào, về lý mà nói, không thể có hứng thú như vậy với mình mới đúng.
Nhìn nó từng chút từng chút nhích lại định đến gần mình, Tô Triệt ngồi xuống, hạ cao độ xuống bằng nó, mặt đối mặt, vẫy tay cười nói:
- Người bạn nhỏ, lại đây.
Hành động này, làm cho Linh Thảo Oa vốn muốn đến gần hắn, sợ hãi lùi lại mấy bước.
Nhìn thấy nó có chút sợ hãi, Tô Triệt trong lòng không khỏi giật mình:
- Nó có thể nhìn thấy thực lực thật của mình? Mình bây giờ đóng làm đệ tử chấp sự, chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, còn bản thân nó là Kim Đan trung kỳ, tại sao còn sợ mình?
Đến lúc này, Tô Triệt không còn muốn tiếp xúc với nó nữa, đứng đậy quay người bỏ đi, sẵn sàng lẩn trốn bất cứ lúc nào, nên phải chuẩn bị thật kỹ.
Thân ở địch doanh, buộc phải cẩn thận, bất luận là người hay yêu, bất cứ sinh linh nào có thể nhìn ra thực lực mình, đều phải tránh nó thật xa.
- Đứa trẻ đó tà dị như vậy?
Lão Hắc cũng kinh ngạc nói.
Không ngờ, tiểu nữ oa sau lưng lại đi theo, duy trì cự ly vài trượng, bám sát phía sau Tô Triệt.
Tô Triệt đi vào trong lều cỏ của mình, thầm nghĩ:
- Nếu dám đi vào, ta sẽ bắt tiểu yêu tinh ngươi.
Két!
Tô Triệt đẩy cửa lều, đi vào trong phòng. Trong dược viên linh thảo, thông thường đều không cho phép kiến trúc tu luyện kim thạch khí tức quá nặng, đều là lều cỏ hoặc nhà gỗ, điểm này, các tông môn đều như nhau.
Cửa chưa khép, Tô Triệt cố ý đợi một lát, xem nó có đi theo vào trong hay không.
Linh Thảo Oa đứng trước cửa, cái mũi nhỏ khịt khịt mấy cái, mặt đầy tinh linh cổ quái, nhưng cuối cùng, nó vẫn đi theo vào bên trong.
Ba!
Tô Triệt dùng khí kình vô hình đóng cửa, tiểu gia hỏa thoáng run rẩy, rõ ràng trong lòng nó cũng thấp thỏm không yên.
Tô Triệt không khỏi bật cười:
- Sợ ta như vậy, sao còn đi theo?
- Ngươi, ngươi...
Tiểu gia hỏa sợ hãi chớp chớp mắt, lên tiếng nói. Đọc Truyện Online Tại
Thảo mộc chi linh cũng thuộc một loại yêu tộc, đến Kim Đan kỳ là có thể lên tiếng nói chuyện, cũng không có gì kỳ lạ.
- Ta cái gì?
Tô Triệt mỉm cười nói:
- Ta làm sao?
- Ngươi rất đặc biệt.