Tiên Ngục

chương 489: cướp đường mà chạy (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Cự Phú thay đổi phương hướng, hướng về phía Tây của Bắc Hoang đảo bay đi, bởi vì, trong ý thức của nó, chủ nhân chân chính của mình đang ở Ưng Chủy Nhai đợi mình.

Cự Phú...

Nhìn Cự Phú cách mình ngày càng xa, Phong Vận lão tổ ở trên không trung đau xót gần chết, cũng không phải gần chết, hắn đã...

Rầm!

Giống như một pho tượng thủy tinh triệt để bị phá hủy, toàn thân Phong Vận lão tổ bị tan rã, hóa thành vô số khối thủy tinh trong suốt, rơi xuống phía dưới Bắc Hoang đảo.

Trong đó có một mảnh nhỏ, vẫn như cũ ngưng kết lại vẻ bi thống ẩn chứa sự khiếp sợ, không cam lòng, ánh mắt có chút hoang mang, phức tạp.

Ánh mắt này, vào thời khắc cuối cùng bao nhiêu tình cảm đều biểu đạt ra, thế nhưng, thế gian cũng không có được vài người chân chính hiểu được.

Hô, hô, hô...

Ánh mắt này rơi xuống, rớt xuống một khối đá ngầm trên Bắc Hoang đảo. Ba một tiếng liền biến thành bụi phấn, tất cả hóa thành hư không.

Một vị Nguyên Anh lão tổ bao quát chúng sinh, lúc ngã xuống, ngay cả Nguyên Anh bên trong cơ thể cũng không có thể chạy trốn, đồng dạng cũng bị hóa thành những mảnh thủy tinh nhỏ, bị chấn thành nát bấy.

Trên cao, Thái Võ lão tổ cố nén dục vọng đi nhặt xác Phong Vận lão tổ, giới chỉ kia tuy rằng trong đó có bảo vật và tài phú của Phong Ma điện, thế nhưng cũng không bằng một phần vạn của Cự Phú.

Thái Võ chỉ có thể lựa chọn, hướng về phía Cự Phú đang chạy trốn truy đuổi.

Tốc độ phi hành của thượng phẩm bảo khí khó có thể miêu tả, lóe một cái là hơn mười dặm, Thái Võ lão tổ truy đuổi đằng sau đột nhiên kinh hãi phát hiện ra, ở phía xa xa, trong đám mây chợt tiêu tán ra hiện ra hai bóng người.

Cự Phú, rõ ràng là hướng về phía bọn hắn mà bay đi.

- Người nào? Người nào trốn ở đằng sau?

Trong lòng Thái Võ âm thầm gào thét, lúc này hắn mới chân chính hiểu được, vừa rồi, bản thân mình và Phong Vận lão tổ quả thực hành động thiếu suy nghĩ.

Tô Triệt và Hoa Quang chân nhân lộ rõ thân hình, nhiệt tình nghênh tiếp Cự Phú đến.

Hô!

Cự Phú cung mở ra đại môn, giống như là một con cự thú trên trời đang há miệng rộng, nuốt một ngụm, khiến cho Tô Triệt và Hoa Quang giống như là một món ăn, một ngụm liền vào tới tận ruột.

Không hề dừng lại, nó lại nhanh chóng chạy đi.

- Người phương nào cũng dám tính kế ta?

- Dừng lại cho ta!

Dưới tình cảnh như vậy, có thể khiến cho tâm thần Thái Võ đại loạn, coi như là toàn bộ vợ chồng con cái gia tộc hắn bị thảm sát cũng không bằng.

- Không! Không ai có thể cướp Cự Phú từ trên tay ta! Không ai có thể!

Thái Võ lão tổ điều khiển Thái Võ Thần Nhận, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay, liều mạng, hướng về phía Cự Phú điên cuồng đuổi tới.

Bá! Bá!

Tốc độ phi hành của thượng phẩm đạo khí và tu sĩ Nguyên Anh nhanh tới cực điểm, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không còn tung tích, hơn hai tăm tu sĩ Thái Ất Môn trên bắc hoang đảo cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ biến mất, không ai có thể đuổi kịp.

Nhanh như sấm vang, chớp giật!

Chỉ là, rõ ràng có thể thấy được, tốc độ của Thái Võ lão tổ nhanh hơn một chút, cự ly của hai người đang từ từ rút ngắn. Đây là bởi vì, Cự Phú vốn không phải là một kiện pháp bảo phi hành, huống chi, pháp bảo chính là phục vụ cho người tu tiên, phải có người điều khiển và thôi động, mới có thể phát ra uy năng cực mạnh của nó.

Căn cứ vào Tu Chân Giới hiện tại mà nói, một kiện thượng phẩm bảo khí, chí ít phải là tu sĩ Hóa Thần kỳ mới có thể phát huy ra uy năng cực đại của nó.

Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chỉ có thể phát ra tám phần mười uy lực. Nguyên Anh trung kỳ chỉ có thể phát huy bảy thành, Nguyên Anh sơ kỳ chỉ có thể phát huy sáu thành.

Khí Linh của Cự Phú tự mình vận hành chỉ có thể phát huy ra bốn phần uy năng, đã là không tồi rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Bên trong cung điện, Tô Triệt cảm giác được phía trước một mảnh đen kịt, thị giác và thần thức tất cả đều mất đi hiệu lực, cái gì cũng không nhìn thấy, giống như là người mù. Bên trong Tiên Ngục lão Hắc cũng vậy.

Vì vậy Tô Triệt liền truyền âm hỏi Hoa Quang chân nhân:

- Tiền bối, ta vật gì cũng không nhìn thấy, ngươi thì sao?

- Ta có thể thấy.

Hoa Quang chân nhân trả lời xác nhận:

- Lúc này, ngươi và ta đang ở trong một quảng trường bên ngoài Cự Phú cung.

Quảng trường này tương đối lớn, độ cao và rộng chí ít cũng phải mười dặm.

Biết được đáp án, Tô Triệt cũng minh bạch, trong ý thức của Cự Phú, Hoa Quang chân nhân mới chính là thân nhân của hắn, bản thân mình chỉ là một ngoại nhân mà thôi. Bởi vậy nó mới phong bế phạm vi nhìn của mình, khiến cho mình có mắt cũng như không.

Lão Hắc cũng vô cùng không phục, hét lên:

- Không có khả năng! Bảo tháp Tiên Ngục khẳng định so với nó cao cấp hơn, dựa vào cái gì mà nó có thể có năng lực che đậy sự thăm dò của ta?

- Đây không phải là dựa vào khái niệm cao cấp hay không mà định đoạt.

Tô Triệt phân tích:

- Đây chính là không gian bên trong nó, tất cả đều do nó định đoạt. Ngược lại, nếu như nó vào Tiên ngục, nếu như không cẩn thận còn bị Tiên Ngục thôn phệ a.

Lão Hắc nghe vậy, lúc này mới dễ chịu hơn rất nhiều.

Kỳ thực, đối với phẩm cấp cao thấp của Tiên Ngục, Tô Triệt trong lòng đã sớm suy đoán: Tiên Ngục bảo tháp hẳn là một kiện pháp bảo không gian cực kỳ đặc thù, cũng bị vây khốn trong giai đoạn. Trên cơ bản có thể xác định được, nó không thể dùng được khi giao chiến cùng địch nhân, không nói tới năng lực công kích cùng phòng ngự có hay không, tạm thời cũng khó có thể xác định.

Nhưng bên ngoài không gian nội bộ, cũng thần kỳ không gì sánh được, huyền diệu không gì sánh được, Tô Triệt thông qua một ít cổ thư cũng có một chút lý giải, đạo khí nếu như so với Tiên Ngục thì kém rất nhiều Vì vậy, Tiên Ngục bảo tháp khẳng định là một kiện bảo khí viễn siêu, chỉ bất quá nó còn đang lớn a, bản thân nó chứa rất nhiều bí mật, bản thân mình còn chưa có khai quật ra.

Đương nhiên, lúc này còn không phải là thời gian đàm luận, Tô Triệt chỉ có thể nhắc nhở Hoa Quang chân nhân:

- Tiền bối, ngươi nói cho Cự Phú chi linh, ngàn vạn lần không thể phi về phía Nam, đó chính là địa bàn của Thái Ất Môn a.

- Đúng vậy, chuyện này ta đã nói qua.

Hoa Quang chân nhân thấp giọng đáp:

- Lúc này chúng ta đang phi hành về phía Đông, chỉ là, tốc độ của Cự Phú so với Thái Võ vẫn chậm hơn một chút, rất nhanh có thể sẽ bị hắn đuổi theo.

Tô Triệt lên tiếng, tạm thời cũng không có biện pháp nào có thể nghĩ ra, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.

Một đuổi một chạy, ước chừng trong khoảnh khắc Thái Võ đã đuổi kịp, chạy song song với Cự Phú, lập tức nổi giận bộc phát ra một kích.

Thái Võ Thần Nhận dưới chân hắn đang đảm nhận nhiệm vụ thành pháp bảo phi hành, một kích này mặc dù không có sử dụng pháp bảo cực mạnh của hắn, thế nhưng một phen bị lừa gạt trước kia, lại bị khuất nhục, lần này đều phát tiết ra một kích này.

Uy lực của một kích này, không kém uy lực khi Thái Võ Thần Nhận xuất ra Khai Thiên Trảm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio