Từ bậc thang đường núi đi tới, lão Hắc đã từng nói qua vị trí ảo trận, Linh Lung quay đầu lại dặn dò:
- Từ nơi này bắt đầu, mặc kệ nhìn thấy cái gì, nhất định cũng phải theo sát ta, không thể đi sai nửa bước biết không!
- Ta hiểu.
Tô Triệt gật đầu đáp ứng.
Lại đi theo nàng lên mấy cái bậc thang, bỗng nhiên cảnh vật trước mắt chuyển biến, trong chốc lát là hải dương, trong chốc lát là sa mạc, trong chốc lát lại là rừng rậm hoặc là Hoang Nguyên... Tô Triệt biết rõ, cái này là do cách đi chính xác, chỉ có điều cảnh sắc biến đổi mà thôi, nếu là một bước đi chênh lệch, ảo giác đáng sợ chính thức đó chính là ùn ùn kéo đến, không ngớt không dứt.
Đi theo sát ở sau lưng nàng, lắc lư trước mắt chính là dáng người thướt tha, chóp mũi ngửi được mùi thơm đặc biệt trên người thiếu nữ tu tiên. Nếu đổi lại là nam tử khác, tất nhiên sẽ sinh ý nghĩ kỳ quái a. Cũng may, trong đầu Tô Triệt đều là mang theo hình dáng thê tử bất hạnh, vì gặp nạn mà chết, những nữ tử khác dù xinh đẹp động lòng người thế nào, trong lòng cũng là không dao động.
Đi ra một đoạn ảo trận này, tiếp tục leo lên, đi tới trước mặt một gian phòng cỏ tranh ở cuối cùng đường núi, một đệ tử trẻ tuổi, tu vi đã là Luyện Khí tầng bảy đi ra, nhìn Linh Lung thi lễ nói:
- Linh Lung sư tỷ.
Mặc dù niên kỷ lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng mà tu vi kém một tầng, nhất định phải gọi nàng là sư tỷ, đây là quy củ của Thiên Huyền Tông. Thực lực vi tôn, đại đa số môn phái cũng đều là như thế.
Linh Lung chỉ là ân một tiếng, mang theo Tô Triệt hăng hái đi vào, đệ tử thủ vệ căn bản không có hỏi thăm nửa câu, bởi vậy có thể thấy được, quyền hạn của quan tuần tra thật là không thấp. Chẳng những chính nàng có thể tư do đi lại mà còn có thể mang theo Tô Triệt là khuôn mặt xa lạ như vậy tùy ý đi lại.
Đi vào tầng thứ hai của Dược viên, Tô Triệt thấy được các loại linh thảo Thượng phẩm như Huyết Nhân Sâm, Tử Tuyết Liên, Xích Diễm Quả, Thiên Lam Tinh,… còn có một chút linh dược Hạ phẩm cùng linh thảo Trung phẩm vượt qua năm trăm năm cũng sẽ cấy ghép trên tầng này.
Giá trị Linh thảo cao thấp như thế nào, không chỉ là xem phẩm cấp Tiên Thiên, mà dược linh dài ngắn của nó còn trọng yếu hơn, nói thí dụ như, mặc dù Thất Tinh Thảo chỉ là linh thảo Hạ phẩm, nhưng mà, một cây Thất Tinh Thảo ngàn năm, giá trị sẽ vượt xa bất luận một cây Linh Dược Thượng phẩm trăm năm nào.
Quãng đường đi rất dài, nhưng không bắt gặp một dược điền linh thảo thượng phẩm nào. Tô Triệt phỏng đoán, khẳng định linh thảo Cực phẩm ở Dược viên tầng thứ hai, được phân chia đến một khu vực đặc biệt khác, được bảo vệ rất nghiêm mật, còn được chăm sóc cẩn thận.
Trụ sở của Linh Lung là một tòa lầu nhỏ hai tầng, chính diện ánh sáng mặt trời, mặt sau dựa sát vách núi. Ở bên trong Dược viên, thì đây là nơi ở tinh xảo nhất mà Tô Triệt nhìn thấy.
Tiến vào phòng khách trong nhà, Linh Lung nói ra:
- Trước hết mời ngồi, ta đi lấy gốc linh thảo kia đến.
Tô Triệt gật gật đầu, ngồi xuống trên mặt ghế phía bên phải của cái bàn, rất nhanh, Linh Lung bưng một chậu hoa rất lớn từ lầu hai đi ra.
Đường kính của chậu hoa chừng bốn thước, bùn đất ở bên trong đó, ít nhất cũng phải đến hai trăm cân, nhưng đặt ở trên tay Linh Lung lại nhẹ như không có gì. Đương nhiên, cái này chẳng có gì lạ, không cần nói nàng đã là Luyện Khí tầng tám, mà ngay cả Tô Triệt cũng có đủ ngàn cân lực lượng, chỉ bằng lực lượng của cơ thể, cũng có thể giơ lên vật nặng hơn một ngàn cân cực kỳ nhẹ nhõm.
Ở bên trong một chậu hoa lớn như vậy, lại chỉ có một cây linh thảo rất nhỏ, độ cao chỉnh thể cũng chưa tới một thước. Mà tạo hình của gốc linh thảo này ngược lại là cực kỳ đặc biệt, phiến lá thon dài, lóe ra kim quang nhàn nhạt, không giống như là phiến lá chân thật, giống như là sương mù màu vàng huyễn hóa ra vật phiêu hốt bất định.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc lật xem một bản Linh Thảo Đồ Giám, giới thiệu với Tô Triệt nói:
- Lưu Vân Kim Trản, loại linh thảo phiến lá, tuy phẩm cấp Tiên Thiên là cực phẩm, bất quá, trình độ hi hữu của nó, sớm đã vượt qua đại bộ phận linh thảo Tuyệt phẩm, dược linh năm mươi năm đã có thể bán được mấy chục vạn linh thạch, chính là giá trên trời a... Nguồn:
Chỉ tiếc, cây Lưu Vân Kim Trản này kim quang ảm đạm, phiến lá dài nhỏ vô lực rủ xuống, đã mất đi cảm giác linh động phất phới nhẹ nhàng, rõ ràng cho thấy bệnh tình rất nặng, khoảng cách héo rũ cuối cùng đã là không xa, có thể sống đến bây giờ, toàn bộ là nhờ linh thạch cao cấp và Linh Dược chôn ở trong đất bùn, mới có thể cho nó kéo dài cái mạng nhỏ.
- Nó mỗi ngày đều đang khóc, rất đáng thương, ngươi cố gắng cứu nó a.
Ánh mắt Linh Lung thê thê, đau lòng vô cùng mà nhìn xem cây linh thảo yếu đuối mỏng manh này.
"Cố cứu nó a!"
Những lời này, không biết nàng đã từng nói qua với bao nhiêu người rồi, nhưng vẫn chỉ là trơ mắt nhìn cọng cỏ non này dần dần suy yếu, dần dần héo rũ...
Tô Triệt thấp giọng hỏi:
- Gốc linh thảo này, đối với nàng mà nói, nhất định có ý nghĩa cực kỳ đặc thù a?
Tô Triệt cho rằng, nữ hài tử ở cái tuổi này như Linh Lung, nhất định là tương đối cảm tính, nếu như nói, chỉ là do giá trị gốc linh thảo này đắt đỏ, cực kỳ hi hữu, còn không đến mức làm cho nàng thương cảm như thế, ở trong đó, rất có thể ký thác tình cảm đặc thù nào đó.
Quả nhiên, Linh Lung nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói ra:
- Nó là vật mà khi mẫu thân còn sống rất âu yếm, không biết bởi vì duyên cớ nào, hai năm trước mẫu thân bất hạnh qua đời, nó liền bắt đầu từ từ suy yếu... Đều tại ta, không có chiếu cố tốt nó...
Trách không được!
Tô Triệt âm thầm gật đầu, trong lòng tự nhủ: nàng coi như không tệ rồi, tối thiểu nhất còn có vật mà người thân nhất để lại, có thể ký thác tình cảm, thê tử của mình, hài tử không xuất thế, cha mẹ thân sinh, huynh đệ tỷ muội... Ở bên trong tràng Đại Thiên Khuynh chết tiệt kia, hết thảy tất cả đều biến thành hư vô, không có khả năng để lại cho mình tìm được một di vật nhỏ tí tẹo rồi...
Nghĩ tới đây, Tô Triệt hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Thử xem xem đi, ta không dám cam đoan cái gì.
- Tốt, cám ơn ngươi.
Tiếng nói của Linh Lung rất nhu hòa, kỳ thật, nàng cũng không có dùng quá nhiều hi vọng, tựa như trước đó Tô Triệt dự đoán vậy, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng mà thôi, nhìn thấy bất kỳ một người nào tự xưng là có thiên phú ở phương diện gieo trồng linh thảo, nàng đều có thể xin nhờ một phen như vậy.
Tô Triệt nào đâu có hiểu được thuật cứu chữa linh thảo, mặc dù Hàn Hữu Minh ở trong Tiên Ngục thoáng có thiên phú ở phương diện này cũng không có tư cách thấu đáo đối với Linh thảo quý hiếm bực này, chứ nói gì đến khám và chữa bệnh. Trần tổng quản cũng đã nói qua, ngay cả trưởng lão dược viên, cũng đã là thúc thủ vô sách.
Tô Triệt đi vài vòng quanh chậu hoa, giả bộ như cẩn thận quan sát, kỳ thật, cái gì cũng nhìn không ra, trong nội tâm đang thương nghị cùng lão Hắc:
- Nàng mới vừa nói, sau khi mẹ của nàng qua đời, gốc linh thảo này bắt đầu héo rũ, không phải là cọng cỏ non này đã thành tinh, chuẩn bị có linh tính, nên chủ nhân vừa chết, nó cũng đã mất đi ý chí sinh tồn chứ?