Cảm giác được ánh mắt nghi ngờ của Tô Triệt, Ngọc Thanh mỉm cười nói:
- Ảo trận có thể nhận thấy được hữu hình, ở trong mắt ta căn bản không xứng được gọi là ảo trận. Tuổi ngươi còn nhỏ, đạo lý thâm ảo như vậy không nhất định nghe hiểu.
- Phi!
Trên mặt Tô Triệt mang theo bĩu môi xem thường, nhưng không có nghĩ ra ngôn ngữ thích hợp đả kích hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lúc này, Huyễn Ma giáo chủ truyền âm nói:
- Chủ nhân ta cảm giác được, tâm thần của ta đã liên tiếp cùng toàn bộ Khải Nguyên tinh, tựa hồ ở trong nháy mắt có thể hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra trên Khải Nguyên tinh. Loại cảm giác này cực kỳ huyền diệu, giống như thần thức của ta đạt đến cảnh giới Chân Tiên, có thể bao dung cả tòa tinh cầu ở bên trong.
- Xem ra, Di thiên đại trận quả nhiên có hiệu lực.
Tô Triệt truyền âm trả lời:
- Vậy ngươi liền y theo phương pháp khống trận mà Ngọc Thanh truyền thụ, tùy ý phát huy đi. Ngươi thấy như thế nào có thể lừa được Linh giới, thì làm như thế đó.
- Xin chủ nhân yên tâm, đây chính là sự tình thuộc hạ am hiểu nhất.
Huyễn Ma giáo chủ ôn nhu trả lời.
Lúc này, Ngọc Thanh phất tay nói:
- Di thiên đại trận chính thức khởi động, từ đây bắt đầu, kế hoạch di dân của ngươi có thể dứt khoát thực thi toàn diện. Khải Nguyên tinh liền ở dưới chân của ngươi, ở trong tay của ngươi, ta cũng vô cùng chờ mong muốn xem, ngươi có thể chà đạp nó thành cái dạng gì.
Cái từ chà đạp này, nói ngược lại cũng thỏa đáng, muốn di dân toàn bộ một tinh cầu, khẳng định còn phải vận chuyển vô số vật tư.
Nói thí dụ như, bên trong Tiên Ngục tạm thời không có các loại tài liệu kiến trúc, các loại thực vật, các loại mỏ quặng phổ thông mà dân chúng cần thiết để sinh hoạt...
Không nghi ngờ chút nào, nếu kế hoạch đại di dân thật sự có thể thực hiện, Khải Nguyên tinh cũng sẽ bị đào đến thủng trăm ngàn lỗ, thương tích khắp nơi, không nói sẽ triệt để biến thành một hoang tinh, vậy cũng kém không nhiều...
Phần phật!
Trăm tên Nguyên Anh thủ hạ, bị Tô Triệt phóng từ bên trong Tiên Ngục ra, đây đều là người lãnh đạo cao tầng nhất của các đại môn phái, không phải một đời chưởng môn, chính là Thái Thượng trưởng lão.
- Kế hoạch Đại di dân, chính thức mở ra.
Tô Triệt nhìn bọn hắn truyền đạt chỉ lệnh:
- Bắt đầu từ bây giờ, không cần bó tay bó chân, không cần che che giấu giấu, làm thế nào là hữu hiệu nhất, vậy thì làm như thế đó. Các ngươi đều là một đời nhân kiệt, lời dư thừa, ta liền không cần dong dài, từng người, phân công nhau hành sự đi.
- Vâng!
Trăm tên Nguyên Anh cùng kêu lên đáp, sau đó, giống như Thiên Nữ Tán Hoa, hướng về mỗi phương hướng bay lên không mà đi.
Nhìn thấy nhiều Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ như vậy, cung kính đối với Tô Triệt như vậy, phục tùng như vậy, Ngọc Thanh đứng xem cũng âm thầm cảm khái:
- Thủ đoạn nô dịch của hắn, tựa hồ so với Đại Nô thuật trong ba ngàn đại đạo, càng thần kỳ hơn...
Nhưng đột nhiên Tô Triệt nói với hắn:
- Môn phái khác cũng bắt đầu hành động, chỉ có Thiên Huyền Tông chúng ta, vẫn chưa hay biết gì. Thân là chưởng giáo, kế hoạch Thiên Huyền Tông di dân, ta phải đích thân chủ trì. Ngọc Thanh sư huynh có hứng thú trở lại Thiên Huyền Tông một chuyến không?
- Không đi!
Ngọc Thanh chậm rãi lắc đầu:
- Ngươi bận việc của ngươi, ta bận việc của ta, có chuyện gì có thể liên hệ bất cứ lúc nào, Khải Nguyên tinh không có bao lớn, hơn nửa canh giờ là có thể gặp mặt.
Không biết vì nguyên nhân nào, Ngọc Thanh đối với trở về Thiên Huyền Tông, tựa hồ tồn tại một loại chướng ngại tâm lý nào đó, vẻn vẹn là trở lại nhìn một chuyến, nhưng hắn vẫn nhất quyết không đi.
- Được rồi, ngươi có tự do của mình, muốn làm gì cứ tùy ý ngươi.
Tô Triệt cố ý đầy bụng cảm thán:
- Ta thân là một chưởng giáo, rất nhiều sự tình là thân bất do kỷ...
- Mau cút đi.
Ngọc Thanh hừ một tiếng, chính mình ngược lại là trước tiên bay lên trời, hóa thành độn quang, bay đi mất tiêu.
Nhìn thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, Tô Triệt thầm nghĩ nói:
- Vốn tưởng rằng, Ngọc Thanh khôi phục ký ức kiếp trước, tính tình có thể sẽ đại biến, biến thành một người khác. Cũng còn tốt, hắn vẫn là hắn...
Tô Triệt từng có lo lắng, kiếp trước của Ngọc Thanh, có thể là một đại nhân vật nào đó trên Tiên Giới, thậm chí là Viễn cổ ma thần cảnh giới càng cao hơn. Nhân vật như vậy, sinh tồn không biết bao nhiêu năm, trải qua không biết bao nhiêu tang thương, bao nhiêu đời sự, không biết thể nghiệm qua bao nhiêu lần sinh si ly biệt...
Nhân vật như vậy, trong lòng còn có thể có tình cảm sao? Có thể là miệt thị tất cả, lãnh đạm hết thảy hay không?
Cũng còn tốt, tối thiểu hiện nay mà xem, hắn vẫn không có thay đổi quá lớn.
Bên trong Chưởng giáo đại điện của Thiên Huyền Tông, Tô Triệt ngồi trên bảo tọa Chưởng giáo; Bên trái phía dưới là tiền nhiệm chưởng giáo Phong Dật, Viêm Cốt, Quảng Thành, Thu Nguyệt; Phía bên phải là Thanh Huyền, Mộc Dạ, Tử Tiêu, Huyền Chung.
Thiên Huyền tông chín đại Nguyên Anh, tụ lại cùng nhau.
Ngoại trừ Viêm Cốt tiếp thu qua linh hồn cải tạo, còn lại bảy đại Nguyên Anh như Phong Dật, Thanh Huyền… đều không biết Tô Triệt triệu tập mọi người đến đại điện là vì chuyện gì.
Từ khi Tô Triệt nhận chức tới nay, này vẫn là lần đầu tiên trịnh trọng triệu tập mọi người lại nghị sự. Sau truyền ngôi đại điển, hắn làm chưởng giáo vẫn bận rộn ở bên ngoài, suốt ngày đều là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, đám người Phong Dật căn bản không biết hắn đến cùng đang bận cái gì.
Tô Triệt đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói:
- Hôm nay, mời chư vị sư huynh đến đây nghị sự, là vì thương thảo sự tình Thiên Huyền Tông chỉnh thể di chuyển.
- Di chuyển?
- Di chuyển chỉnh thể tông môn?
- Đang yên đang lành, tại sao phải di chuyển?
Ngoại trừ Viêm Cốt, bảy vị Nguyên Anh lão tổ như Phong Dật, Thanh Huyền…đều không khỏi kinh ngạc, trong lúc nhất thời hoàn toàn nghe không hiểu Tô Triệt đang nói cái gì.
Sắc mặt Tô Triệt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Một quãng thời gian trước, thông qua một cơ duyên xảo hợp, ta hiểu rõ, tràng thiên địa đại kiếp nạn trong vòng trăm năm kia, Khải Nguyên tinh sẽ đứng mũi chịu sào, đối mặt đại nạn, rất có thể, cả tinh cầu sẽ triệt để hủy diệt, hết thảy sinh linh, đều sẽ hủy hoại trong chốc lát.
- Thiên địa đại kiếp nạn?
Vừa nhắc tới Thiên Chiến, báo trước trong vòng trăm năm sắp sửa phát sinh trận thiên địa đại kiếp nạn kia, đám người Phong Dật nhất thời liên tưởng đến rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều là Nguyên Anh kỳ sống mấy trăm tuổi, có mấy chuyện không cần nhiều lời, cũng có thể tùy theo suy đoán đến một ít nội dung mặt sau.
Phong Dật hỏi trước:
- Chẳng lẽ ý tứ của Chưởng giáo sư đệ là, dự định di chuyển phái ta khỏi Khải Nguyên tinh, trốn đến những tinh vực khác sao?
- Phải.
Tô Triệt gật đầu đáp ứng, tạm thời còn không muốn đề cập đến không gian Tiên Ngục của mình:
- Nếu như muốn tránh qua kiếp nạn, bảo toàn tông môn, nhất định phải rời khỏi Khải Nguyên tinh. Bằng không, thời điểm thiên địa đại kiếp nạn đến, ta đúng là không có một chút nào nắm chắt, có thể bảo vệ tông môn an toàn.
Bảy vị Nguyên Anh lão tổ trong nháy mắt rơi vào trầm mặc, từng người âm thầm suy nghĩ...