Edit: Yunchan
“Gọi Thiên Thanh là đủ rồi, không cần kèm theo tiên hào.” Người này nói giọng nhạt nhẽo hệt như đang ra lệnh cho kẻ dưới.
Chất giọng thanh thúy như ngọc, tựa như rượu ngon ủ ngàn năm thượng hạng của Thiên đình, thuần chất khiến người ta vừa nghe đã say, cả đời cũng không muốn tỉnh.
Ta nhắm mắt lại, kiềm chế cơn sóng lòng nhấp nhô lên lên xuống xuống.
“Ngươi dẫn Pháp Lang tới lấy mật hoa để ăn sao?” Thiên Thanh cất giọng hỏi ta: “Vì sao chỉ có mình ngươi? Pháp Lang đâu?”
“Bẩm Thiên Thanh quân, tiểu tiên vừa tới Thương Nam thì khí tức có hơi loạn, nên thả Pháp Lang đi kiếm ăn trước, còn mình thì ở lại đây ngồi thiền.”
Ta giữ nguyên điệu bộ cúi đầu gia giáo, dùng ánh mắt khoan thủng mũi chân mình.
Giữa bốn bề hoa cỏ xanh thẳm ngát hương, làn váy mềm mại phất phơ như hoa tươi nở rộ. Ai dám nói đỏ phối với xanh là phá hoại thẩm mỹ nào? Một nữ thanh tiên tao nhã đầy nghệ thuật như ta, thứ theo đuổi chính là phong cách thiểu số, mấy loại tiên phổ thông nào theo kịp.
“Vậy ngươi theo ta vào trong trước, hoa Linh Tiêu phải một canh giờ nữa mới nở.”
Thiên Thanh không nói nhiều lời thừa thải, phất tay áo quay lưng bỏ đi.
Ta ngẩng đầu nhìn theo cái lưng của hắn.
Vóc dáng hắn cao ráo, dáng đi tướng đứng tuyệt hảo, khoác lên người bộ tiên bào như bầu trời trong sau đợt mưa thu, xanh thẳm mênh mang, trầm tĩnh sâu sắc.
Xanh như trời, trong như kính, óng ánh bóng láng, rõ là đáng mặt hai chữ “Thiên Thanh”.
Cơ mà đó là chỉ xét trên cục bộ, bỏ qua điểm chính thôi.
Ôi, ý trời trêu ngươi quá.
Ta lắc đầu, xách váy đuổi theo.
Theo Thiên Thanh vào phủ đệ Thương Nam, hắn vào phòng nghiên cứu tiếp cuốn thiên tịch đang đọc dở, còn ta thì ngồi xổm ở trong sân nghiên cứu hoa cỏ cây cành.
Thương Nam được mệnh danh là thánh cảnh, tất nhiên cũng mọc lên rất nhiều loại thực vật không thể tìm thấy ở những nơi khác, Linh Tiêu mà Pháp Lang nhớ thương cũng là một loại trong số đó.
Linh Tiêu trăm năm mới nở hoa một lần, và nở chỉ trong giây lát, trong khoảng thời gian đặc biệt ấy cam lộ thơm ngát sẽ bay lên lơ lửng giữa không trung, đó chính là mật hoa cao cấp nhất. Uống loại mật này thường xuyên thì cơ thể sẽ tỏa ra mùi thơm dịu, cho nên nó là món ngon mà bọn Hương thú ưa chuộng nhất.
Đương nhiên ta cũng thích Linh Tiêu, bởi vì nó là nguyên liệu thiết yếu không thể thiếu để ta nhuộm vải.
Chạy ngược chạy xuôi trong sân một lúc, ta sực phát hiện một giống thực vật không nên có mặt ở đây.
Thân hình thon thả lả lướt, ngả nghiêng theo gió, đường cong tự nhiên, xanh biếc lóng lánh…
Đây rành rành là một cái cây đậu đũa!
Dụi dụi mắt mình, nhìn trái nhìn phải, ngó trên ngó dưới, săm soi độ đủ mọi phương hướng góc độ, nhìn tới nỗi muốn chóng mặt hôn mê, cuối cùng ta cũng rút ra được kết luận —- đây chính xác, đích thị là một cây đậu đũa phổ thông không thể phổ thông hơn.
Dù cho bây giờ nó bị hàng đống tơ vàng lộng lẫy diêm dúa cách ly một mình, nhưng cũng không thể che nổi bản chất sơn dã quê mùa vốn có.
Ở cái nơi tấc đất tấc vàng này, ngay cả Mẫu Đơn chúa tể loài hoa cũng không chen rễ vào nổi, tại sao một cây đậu đũa tầm thường lại có chỗ?
Còn là một cây đậu đũa mang theo dấu vết rõ ràng được con người trồng trọt?
Trong lòng ta nhất thời giống trống ầm ầm.
“Bị ngươi phát hiện rồi?”
Từ xa xa bay tới giọng của Thiên Thanh, vẫn sóng yên biển lặng như nào giờ.
Ta cứng hết người không dám động đậy, đầu óc bắt đầu quay vòng thần tốc.
Thánh cảnh như Thương Nam này, chỉ có mỗi Thiên Thanh được cư trú, ngẫm lại người trồng cây đậu đũa này ngoài hắn ra thì còn ai nữa đâu.
Vấn đề là không biết tại sao hắn lại trồng giống đậu đũa thông thường này ở đây nhỉ? Lẽ nào hắn thấy cuộc đời tiên lữ lấy sương gió làm cơm quá khô khan, nên định trồng đậu đũa đổi món?
Nhìn xuống cây đậu đũa bé nhỏ đang tung tăng đón gió mà chẳng biết tai vạ sắp ập tới nơi này, trong lòng ta cảm xúc ngổn ngang, sầu tư trăm mối.
Chiên xào rán luộc, mặc kệ là loại chế biến nào, đối với tộc đậu đũa của chúng ta đều là cách bỏ mạng thống khổ mà tàn nhẫn. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ướp muối là coi như dễ chịu chút, cứ tưởng tượng như đang uống vài hớp nước mặn, hay đang tắm trong biển muối là xong.
Hạ quyết tâm, sờ sờ hạt đậu đáng thương trước mặt, ta xoay người nhìn Thiên Thanh quân cười nịnh nọt:
“Thiên Thanh quân, giống đậu đũa này nên ngâm ăn mới ngon!”
Lần quay đầu này quá gấp, ta chưa kịp phanh thì bộ mặt của Thiên Thanh đã bất ngờ đập thẳng vào mắt ta.
Bồ đề lão tổ của con ơiiiiiii!!!
Tim ta bắt đầu đập nhanh mãnh liệt, cả người ta như muốn nổ tung ra, ngũ quan thoắt cái mất đi cảm giác, tất cả nội tạng đều tắt thở từ trần.
Hít ngược vào một hơi lạnh buốt, thần tốc lia mắt sang bên, cắn môi dưới cưỡng ép bản thân phải giữ bình tĩnh.
Ta biết bộ dạng hiện tại của mình nhất định là bất bình thường, cực kỳ không nên, nhưng mà! Phản ứng sinh lý bình thường làm sao ta khống chế nổi! Dù không phải lần đầu đụng mặt, dù đã sớm chuẩn bị tinh thần, cơ mà, dung nhan thần tiên của Thiên Thanh quân vẫn khiến ta rúng động trầm trọng!
Mỗi lần gặp ác mộng, mỗi lần muốn té xỉu, chỉ cần nhớ tới dung nhan của Thiên Thanh quân, là ta có thể bừng tỉnh ngay lập tức.
Mỗi đêm trằn trọc khó ngủ, ta luôn hướng mắt nhìn lên trời cao bát ngát, đau khổ suy tư: Tới cùng thì tạo hóa ôm ấp tâm tư gì, mà lại sáng tạo ra một gương mặt đạt tới đỉnh cao như thế?
“Là Phương chủ của các ngươi nhờ ta trồng.”
Áo choàng nhạt màu thổi lướt qua, Thiên Thanh đã bước vào tiểu viện.
“Phương chủ muốn trồng đậu đũa làm gì?” Ta ngoái đầu nhìn mầm đậu đang run lẩy bẩy trong đống tơ vàng, cắn răng quay mặt đi.
“Đồng bào ơi, thật là làm khó đồng bào, ngày nào cũng phái đối diện với gương mặt đó.”
“Không phải vì Thiên đình có một tiên đậu đũa giả mạo sao?” Trong lời của Thiên Thanh mang ba phần ý cười: “Tiên tử mới không có nguyên thân đậu đũa, khó dẹp yên được lòng chúng đậu đũa, nên Phương chủ các ngươi mới nhờ ta trồng một cây đậu đũa trong khu vực Thương Nam, để mạo danh nguyên thân của tiên tử kia.”
Mặt của ta bỗng dưng từ trắng chuyển sang hồng —– không ngờ một cây đậu đũa không quyền thế, không vũ khí như ta lại khơi lên đợt sóng vĩ đại trong giới đậu đũa, không biết có cây đậu đũa nào hợp sức dâng sớ tố cáo ta lên cấp trên không nữa?
“Yên tâm, Phương chủ các ngươi đã giải quyết thay ngươi hết rồi.”
Thiên Thanh này rõ là đi guốc trong bụng ta, ta lo nghĩ cái gì đều bị hắn biết tỏng.
“… Thật ra thì, ta thật lòng hy vọng trước đây mình là một cây đậu đũa, dầu gì cũng có một cái kết minh bạch.”
Nhìn mầm đậu chưa biết buồn lo trước mắt, ta không dằn được tiếng thở dài, trước khi bản thân thăng tiên họ gì tên gì, nhà nào ở đâu, nguyên thân rốt cuộc là chủng loài nào, tất tần tật, ta đều không biết gì cả, nếu là một cây đậu đũa tinh thật thì cũng không tệ.
“Hà tất phải cố chấp với kiếp trước?”
Thiên Thanh cũng biết chuyện ta mất trí nhớ, và hắn cũng như Phương chủ, coi thường chuyện này.
“Biết đâu khi đó đúng lúc Thiên giới mở cuộc điều tra tiên khẩu, mà giống cỏ cây các ngươi không thể hoàn thành chỉ tiêu sinh sản đúng hạn, nên mới tùy tiện bắt một hồn phách cho đủ số.”
Ta thấy hắn nói ung dung tự nhiên như vậy, cứ như đây là chuyện đã chắc mười mươi, đành phải lên tiếng nhắc nhở hắn: “Phương chủ nói, ta được Ngọc Hoàng đại đế bổ nhiệm thăng tiên…”
Còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Ngọc Hoàng đại đế…”
“Vậy thì cũng không sao cả, rất có thể cả tam giới đều đồng thời kiểm kê hộ tịch, thiên giới không thể đạt được tỉ suất tăng trưởng nhân khẩu dự trù, cho nên Ngọc Đế bèn bắt đại một hồn phách cho đủ số…”
Thiên Thanh vẫn nỗ lực củng cố quan điểm của mình.
Thế là, trong lúc hắn từ tốn miêu tả, ta như trông thấy một cảnh tượng đang hiện ra trước mắt —- đại điển nhập tịch của tiên đậu đũa thành công mỹ mãn, Ngọc Đế mừng phát điên xách kim bút phác một đường đậm nét lên “Lịch sử Tam giới” —– ngày mười lăm tháng tư năm Long Phong, tổng số lượng phi nhân loại của cả ba giới Thiên Yêu Ma cuối cùng đã phá kỷ lục trăm vạn đại quan một cách suôn sẻ, mục tiêu đạt thành, thật đáng mừng thay, thật xúc động thay!
Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, ta cảm thấy mình hết sức bi thương tiếc hận, nước mắt bắt đầu rưng rưng trong hốc mắt.
Một tiếng cười muộn chợt lọt vào tai ta, tay áo xanh như gió phất qua hai gò má ta, rồi có một cái tay chọc nhẹ lên trán ta.
“Sao ngươi lại ngốc như vậy hả, tiểu Giang Đậu!”
Thế là ta tỉnh ngộ, Thiên Thanh cố tình chơi ta.
“Đồ tiên hỏng làm lớn mà không kính!” Cơn điên bùng lên từ tâm can, ta hung hăng đạp lên mặt cỏ một đạp —- không đạp được chủ nhân, thì chà đạp địa bàn của chủ nhân cũng tốt chán.
“Giận chuyện này sao?” Thiên Thanh không phiền không cáu, âm điệu còn sung sướng thấy rõ: “Vậy ta đền cho ngươi một con phương thú có được không?”
“Không thích!” Ta không thèm nghĩ ngợi gì mạnh miệng chối bay.
Nhưng tới khi hoàn hồn, lòng ta lại bàng hoàng —– vừa rồi ta không lãng tai chứ? Phương thú thiên giới, có thể tỏa ra trăm mùi hương chỉ sinh ra ở mỗi Thương Nam, cả tam giới gộp lại cùng lắm chỉ có mười con phương thú, vừa rồi tên Thiên Thanh quân bất lương này lại bảo muốn tặng ta một con?
“… Chẳng hay Giang Đậu tiên tử không thích phương thú Thương Nam của ta ở chỗ nào?”
Giọng gọi hồn của Thiên Thanh loáng thoáng thổi tới từ đỉnh đầu, hình như có dấu hiệu đóng băng.
“Ăn không được, chạy không nhanh, chỉ có thể ôm ngửi học đòi làm sang, kiểu đồ trang trí như vậy, không có cũng chẳng sao.”
Ăn năn cũng đã muộn, ta chỉ còn cách bất chấp nói ra lời thật lòng.
Nói thật thì, chuyện nuôi thú cưng này cũng phải liệu sức mà làm, tiên lớn bao nhiêu, thì nuôi thần thú to bấy nhiêu. Cây đậu đũa ta đây không thể bắt chước một thượng tiên pháp lực cao cường như Phương chủ, nuôi bao nhiêu là hương thú chỉ để ngắm không thể xài. Nếu như bây giờ Thiên Thanh quân hào phóng tặng cho ta binh khí thiết ngưu có thể đánh nhau, hoặc là mộng điệp có thể rắc thuốc ngủ, thì có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại một chút.
“Không phải ngươi được xưng là tiên nữ tao nhã nhất Thiên đình ư? Sao lại chê nó quá mức phong nhã?”
Âm điệu trầm bổng của Thiên Thanh đúng là đầy tố chất để bày tỏ sự khó tin của hắn.
“Thánh quân, thực không dám giấu, kỳ thật bổn tọa là người ủng hộ cả hai đường lối, tao nhã và chủ nghĩa thực dụng.” Sắc mặt ta nghiêm túc: “Dù sao phải có mâu thuẫn mới sinh ra tiến bộ!”
Ta thấy Thiên Thanh lặng thinh một lúc lâu.
Thành ra ta cũng không dám nói gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Thiên Thanh cuối cùng quyết định phá tan cục diện bế tắc này.
Hắn nói: “Tiểu Giang Đậu, hình như Pháp Lang chạy sai chỗ, xông vào Minh giới rồi.”
Ta nghĩ hôm nay nhất định không phải là ngày cát lành, nếu không tại sao đầu tiên là đụng phải Nhị Lang thần, sau đó lại làm lạc mất con thú cưng của Phương chủ?!
Thiên Thanh thấy mặt ta biến sắc, có lẽ là vì lương tâm không cho phép, hoặc xuất phát từ chủ nghĩa tiên đạo cao thượng, nên đã quyết định chìa tay ra cứu vớt: “Đừng nóng ruột, ta dẫn ngươi tới Minh giới tìm.”
Bất luận có kỵ tướng mạo của vị thần quân này bao nhiêu, thực lực của hắn cũng khiến ta yên tâm tuyệt đối. Thế là ta gật đầu, vẫy tay ngoắc ngoắc Ba Động Vân.
“Ngươi định cưỡi thứ này tới Minh giới?” Thiên Thanh quân liếc ta.
Tuy đây chỉ là cái liếc mắt bình thường, nhưng với người thông minh nhạy cảm như ta, thì đã sớm bắt được độ thâm sâu khó lường của nó, chính là —- cấm đem cái thứ mất mặt này theo ta!
“Ta vẫn chưa có mây bảy màu…” Ta do dự nói.
Đâu chỉ bảy màu, tới năm màu ta còn chưa vớ được một cái.
Thiên Thanh không nói nhiều, chỉ phất tay áo về phía Ba Động vân, đám mây trắng trong thuần khiết ban đầu hô biến một cái đã thành đủ màu sặc sỡ.
“Một, hai, ba…” Ta run run đếm số màu trên đám mây: “… Mười một, mười hai…”
Thiên Thanh lại có thể trực tiếp biến tiểu Ba bé bỏng của ta thành Kim Biên Tường Vân mười hai màu, đây chính là thánh khí cấp cao nhất trong tất cả các loại pháp khí bay lượn đấy nhé!
“Còn không đi mau?” Thiên Thanh liếc ta thêm cái nữa, bên mép hình như còn treo ý cười, như có như không.
“… Ngài, ngài có thể trực tiếp thăng cấp ta lên thượng tiên được không?” Ta há to mồm nhìn hắn, trong lòng ôm ấp một giấc mộng tươi đẹp: “Ngài cũng phất phất tay áo với ta đi! Mau lên…”
“—– ĐI, NHANH, CHO, TA!”
Chưởng phong ập tới, lần này thì ta có thể khẳng định, hắn thật sự không có cười.
Trong trí nhớ của ta thì ta chưa bao giờ ghé chơi Minh giới, chỉ nghe những tiên tử khác kể lại, rằng Minh giới là một nơi âm u bẩn thiểu, sinh vật ở đó cũng xấu xí hết biết.
“Chỉ có tiên nhân không được ai ưa mới bị đẩy xuống đây nhậm chức thôi.” Đây là nguyên thoại của Thiển Giáng.
Ta dè dặt thận trọng đi theo sau lưng Thiên Thanh, lòng ngập tràn tò mò và hứng thú với cuộc hành trình tới Minh giới này.
“Tiểu Giang Đậu.”
Thiên Thanh bỗng nhiên kêu ta.
“Xin nghe Thánh quân sai bảo.”
Ta cực kỳ chân chó cúi đầu khom lưng.
“… Ta hỏi ngươi, có phải ngươi rất ghét tướng mạo của ta không?”
Giọng Thiên Thanh vẫn bình bình không nghe ra cảm xúc nào, cứ như chỉ đang trần thuật một sự thật mà ai cũng biết, tỷ như chuyện “Vợ Thiên Lôi là Điện Mẫu” ấy.
Ta giật thót.
“… Tại, tại sao Thánh quân lại nói bậy như vậy?”
Ổn định tâm trạng, ta ráng hết sức thể hiện dáng vẻ người vô tội bị hàm oan, mờ mịt không hiểu gì, muốn ngây thơ bao nhiêu thì ngây thơ bấy nhiêu.
“Ta phát hiện ngươi rất ít khi nhìn thẳng ta, nếu bắt buộc phải nói chuyện với ta, thì cũng cố gắng đứng chếch sang bên.”
Thiên Thanh vẫn đều đều phát biểu tiếp: “Ngươi thật giống như, rất sợ nhìn thấy mặt ta?”
Bồ đề lão tổ ơi, không ngờ Thiên Thanh quân này lại nhạy bén như vậy!
“Thánh, Thánh quân nói đùa!” Ta cười hai tiếng cực kỳ tẻ ngắt, đầu óc bắt đầu liều mạng đảo tung lên.
“Chẳng qua do tiên dung của Thánh quân thật sự quá mức hoàn mỹ, tiểu tiên ta nhìn nhiều một chút thì tim đã đập nhanh khó lòng chịu nổi, cho nên ta mới không dám nhìn thẳng Thánh quân! Tiểu tiên tu vi quá kém, định lực quá thiếu, xin Thánh quân ngàn vạn lần đừng trách tội!”
Ta nói với giọng chứa chan tình cảm nước mắt tuôn rơi, chỉ thiếu điều ba quỳ chín bái thề với trời. Huống chi câu này là nửa giả nửa thật, cũng không tính là lừa đảo toàn bộ.
Thiên Thanh che nắm tay trước miệng, ho khan một tiếng.
“Đi thôi, chúng ta nên mang Pháp Lang về sớm một chút.”
Khi lên tiếng lần nữa, ngữ điệu của hắn đã mềm đi tới lạ.
Chùi chùi mồ hôi, thở phào một hơi, ta lập tức cun cút theo chân hắn.
Giở ra quyết sách như vậy với cấp nhân vật như Thiên Thanh Thánh quân, giá nào cũng không thể để hắn phát hiện ra bí mật của ta.
Bởi ta luôn nhớ kỹ, bản thân chỉ là một tiên đậu đũa thân cô thế cô mỏng manh dễ vỡ.