Edit: Yunchan
.
Hư Miểu theo Thiên Thanh về lại Thiên đình.
Một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian, tuy ở nhân gian đã qua gần mười năm, nhưng quãng thời gian này đối với Thiên giới chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Hoa Linh Tiêu Thương Nam vẫn chưa nở, các tiên nhân vẫn tươi cười chào đón cô như cũ, tất cả đều hài hòa yên ả.
Nhưng cô cảm thấy rất rõ, có cái gì đó đã thay đổi.
Thiên Thanh không chịu gặp cô nữa.
Cầm vải đã nhuộm xong tới cửa, hắn tránh mặt không gặp, mang thoại bản tìm hắn đọc chung, hắn thoái thác mình đang bị bệnh, thậm chí mang pháp điển đi nhờ hắn giảng giải, cũng chỉ đổi lấy một câu của tiên đồng “Thánh quân đã đi vân du” coi như hồi âm.
Cô không tin Thiên Thanh thật sự ghét cô, mỗi ngày vẫn tới cửa thăm hỏi.
Sau khi cho cô ăn canh bế môn lần thứ ba trăm năm mươi sáu, rốt cuộc tiên đồng hết chịu nổi, bèn tiết lộ tình hình thực tế với cô.
“Tiên tử nên trở về tu luyện sớm đi thì hơn, sau này đừng quay lại nữa.” Tiên đồng nhìn cô thương hại: “Thánh quân nói trên người cô tràn ngập ô uế, ngài ấy không muốn đối mặt với cô đâu!”
Hư Miểu ngây người.
Đêm hôm đó, có một bóng dáng nho nhỏ ngâm mình trong hồ lạnh ở tuyết vực, kỳ cọ cực kỳ lâu.
Da ngâm tới trắng bệch phồng rộp, môi phát xanh phát tím, sáng hôm sau Hư Miểu bất chấp thân thể run rẩy, mặc quần áo tử tế vào, rồi chạy về hướng phủ đệ của Thiên Thanh.
“Tiểu ca, ta đã dùng Hàn Trì thủy cực sạch để tắm rồi.” Cô thấp thỏm nhìn tiên đồng, ngón tay dưới áo bào rộng xoắn xoắn: “Có thể cầu huynh thông báo giúp ta một tiếng không?”
Tiên đồng nhìn mái tóc ướt nhẹp bốc hơi lạnh của cô, giật mình: “Cô dám dùng Hàn Trì thủy ở Tuyết Vực để tắm?”
Mặc dù Hàn Trì thủy được xưng là nước nguồn thanh khiết thuần chất, nhưng sự thật là nó vô cùng lạnh giá, ngay cả thần quản tuyết cũng không muốn đến nhiều, tiên nhân linh lực thấp xuống đó, quả thực chính là tự sát một cách từ từ.
Hư Miểu gật đầu hết sức nghiêm túc, nhìn tiên đồng tỏ vẻ tội nghiệp: “Cầu xin huynh.”
Từ trước đến nay cô đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến, rất ít khi ăn nói khép nép, hôm nay làm việc này vì Thiên Thanh lại không cảm thấy uất ức khổ sở.
Tiên đồng thở dài, xoay người đi vào: “Cũng được, để ta giúp cô nói vài câu.”
Hư Miểu vui mừng quá đỗi, nhìn theo bóng dáng tiên đồng đi xa, hai mắt chiếu sáng lấp lánh như sao.
Lần này cô đợi rất lâu, cực kỳ lâu, trăng mọc quạ kêu cũng không thấy bất cứ ai bước ra, cuối cùng cô ngủ quên mất.
Hôm sau cô bị người ta đánh thức, cô mở mắt ra, trông thấy một khuôn mặt xa lạ.
Tiên bào giống nhau, nhưng tiên đồng đã đổi người rồi.
“Tiểu đệ đệ, có phải Thánh quân nhà đệ chịu gặp ta rồi không?” Cô hớn hở thò tay túm lấy vạt áo tiên đồng.
Nhưng tiên đồng lại nhẹ nhàng nhảy thoát ra, khoát khoát tay với cô, rồi chỉ chỉ tai mình, trỏ trỏ miệng mình, trong cổ họng phát ra tiếng a a cổ quái.
Cô bỗng thấy lạnh toát cả người, dù ngâm trong Hàn Trì suốt năm canh giờ, cô cũng chưa từng có loại cảm giác này.
Thiên Thanh muốn nói cho cô biết, đừng quay lại nữa —– hắn thà đổi tiên đồng của mình thành một người câm điếc, cũng không muốn ai nói đỡ cho cô nữa.
Cuối cùng cô thỏa hiệp, hồn xiêu phách lạc quay lại nơi ở của mình.
Đêm hôm đó là lần đầu cô lên cơn sốt, sốt tròn ba ngày ba đêm, đầu óc mê man.
Cô mơ thấy Thiên Thanh đứng ngạo nghễ trong biển lửa mênh mông vô tận, bất kể cô gào khóc thế nào cũng không chịu quay đầu lại, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
.
Hư Miểu vượt qua cơn bệnh nặng, yên tĩnh một thời gian, cũng không đi tìm Thiên Thanh nữa.
Thật ra cô không từ bỏ cơ hội gặp lại Thiên Thanh, mà chỉ đang lén lút chuẩn bị cho mình.
Thiên Thanh không muốn gặp cô, nhưng không có nghĩa là cô không thể nhìn thấy Thiên Thanh. Dầu gì cách một thời gian Thiên đình sẽ có hội nghị công khai, khi đó cô có thể thừa cơ tiếp cận hắn một cách quang minh chính đại.
Cô học thuộc pháp điển và tu luyện tâm pháp rất nghiêm túc, hy vọng lần sau gặp mặt, Thiên Thanh sẽ kính trọng cô đôi chút.
Cơ hội rốt cuộc đã tới, Thiên đình tổ chức hội ngắm hoa, Thiên Thanh xưa nay luôn giữ quan hệ với đệ tử Phương Thảo môn, cho nên lần họp mặt này sẽ nhận lời mời.
Cô nhận được tin này từ linh điểu, ngày hội ngắm hoa hôm đó, cô cố tình mặc chiếc váy đỏ mà Thiên Thanh từng khen, trán đính ba cánh hoa mai, trên môi cũng điểm chu sa. Cứ thế nhảy chân sáo tới hoa viên, có không ít tiên quân nhìn cô tới mất hồn, rớt cả cằm.
Cô hồn nhiên không biết, chỉ lo nắm chặt hầu bao trong tay, trong lòng vui sướng vô hạn.
Hắn sẽ thích nhỉ? Cô tự hỏi lòng. Cô nhớ hắn thích lễ vật này, hắn sẽ thích thôi.
Nào ngờ khi đi tới cửa hoa viên lại bị thiên binh thiên tướng ngăn cản, thủ vệ nhìn mỹ nữ ăn mặc lộng lẫy với vẻ mặt tiếc nuối, nói rằng vào cửa cần có thiếp mời.
Hư Miểu không tài nào nghĩ tới trên đời còn có thứ gọi là thiếp mời —- trước khi hạ phàm đi theo Thiên Thanh, sau khi hạ phàm thì có Phượng Hoàng hộ giá, hai người đều là giai cấp đặc quyền, cô có cơ hội nào gặp trạm kiểm soát chứ?
Cứ giằng co như thế mãi ở ngoài cửa, đưa tới bao nhiêu cái lườm liếc và cười nhạo của mọi người.
“Tự cho là mình đẹp nên muốn vào để câu rùa vàng đây mà!”
“Còn không chịu nhìn lại thân phận mình, ngay một tấm thiệp mời cũng không có nổi!”
Những tiên tử có thiếp mời cười duyên đi ngang qua cô, người tâm tình tốt thì thưởng cho cô cái liếc xéo, tâm tình không tốt thì đâm cho cô một câu.
Mặc dù Hư Miểu không hiểu họ đang nói gì, nhưng cũng biết mấy câu này không phải lời hay ý đẹp, nhất thời da mặt nóng rần lên, quay đầu bỏ đi.
Lúc rời khỏi hoa viên, cô cũng chưa từ bỏ ý định, đi loanh quanh dọc theo bờ tường, có ý đồ tìm một cái lổ chui.
Thời gian không phụ lòng người, rốt cuộc cô cũng tìm được một gốc đại thụ nở rợp hoa hồng, Hư Miểu tung người nhảy lên trên cây, leo dọc theo cành cây vào trong tường.
“Thánh quân, cây Mộc Miên của muội nở có đẹp không?”
Dưới tàng cây bỗng nhiên vọng tới tiếng cười duyên như chim hoàng oanh, thấp thoáng có chiếc váy trắng bay bay xinh xắn.
Thân thể Hư Miểu thoắt cái cứng lại —- Thánh quân? Là Thiên Thanh sao?
“Là hoa muội trồng, sao không đẹp được chứ?” Có người chậm rãi thả bước ra khỏi bóng râm.
Táng cây cao vút rung động lòa xòa, cành lá xanh biếc, cánh hoa như rặng mây hồng, người nọ đứng dưới tàng cây, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét kiên nghị, như một thương cốc trong thâm sơn, lặng lẽ dung hòa vào bức họa.
“Chỉ biết nói mấy câu mơ hồ này thôi.” Thiếu nữ bước tới, lộ ra khuôn mặt thanh lệ nghiêng nước nghiêng thành.
“Hôm nay Bệ hạ tuyên bố muội là Phương chủ đời kế tiếp, sao huynh không tặng chút đại lễ nào thế?” Cô dùng cánh tay búp sen trắng như tuyết thúc vào người nọ, dáng điệu ngây thơ, giọng mang ai oán: “Lẽ nào huynh quên mất lời ngoại tổ mẫu dặn rồi sao?”
“Muốn thứ gì? Không phải loại thực vật nào trong Thương Nam cũng tùy muội chọn rồi sao?” Người nọ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóng —- chẳng phải ai khác, chính là Thánh quân Thương Nam, Thiên Thanh.
Hư Miểu ngơ ngác nghe màn đối thoại của đôi tuấn nam mỹ nữ, cảm thấy cảnh tượng này rất đẹp, có điều chẳng biết tại sao, cô lại thấy trong lòng có cái gì đó bắt đầu đập thình thịch.
“Huynh chẳng biết thương tiếc hoa cỏ chút xíu nào!” Thiếu nữ hình như nóng giận, đôi bàn tay trắng như phấn đập về hướng Thiên Thanh: “Ta hỏi huynh, tại sao hoa Linh Tiêu của ngoại tổ mẫu chỉ còn sáu bụi?! Đó là tâm huyết của ngoại tổ mẫu!”
Hư Miểu thấy cô nói tới thứ mà dường như mình đã từng nghe qua, bỗng nhiên miệng lưỡi khô khốc, cổ họng nuốt khan.
“Bị một quỷ lanh chanh không biết nặng nhẹ nhổ mất.” Thiên Thanh khẽ nhíu mày, làm như nhớ lại chuyện không vui nào đó: “Ta đã nghiêm phạt cô ta rồi.”
Thiếu nữ không buông tha, hất cằm lên, giọng cũng cất cao: “Nghiêm phạt? Sao muội lại nghe nói quỷ lanh chanh khắc sâu trong lòng huynh, huynh cưng chiều cô ấy đến cực độ, còn đích thân truyền thụ pháp thuật cho cô ấy nữa mà?”
Thiên Thanh từ chối cho ý kiến, cười nhạt: “Chỉ là chuyện rất lâu trước đây thôi, khi đó cô ta hoàn toàn không biết gì về thế tục, vô tâm vô tình, không biết cảm kích.”
“Vô tâm vô tình?” Thiếu nữ trợn to mắt: “Nhưng bên ngoài đều kháo nhau cô ấy yêu huynh sâu đậm, mỗi ngày đều canh gác giữ cửa cho huynh mà!”
“Yêu ta sâu đậm?” Thiên Thanh như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, bật cười mỉa mai: “Cô ta hoàn toàn không yêu ta, có lẽ phải nói là cô ta tự cho rằng mình yêu ta, Phượng Hoàng thái tử chí tình sâu nặng, không tiếc vì cô ta nước mất nhà tan, sau khi chết có đạt được nửa phần hồi ức nào của cô ta không?”
Hắn chậm rãi lắc đầu, như đang cười nhạo quỷ lanh chanh ngu xuẩn kia: “Chẳng qua chỉ là một phế phẩm tàn không có trái tim.”
Xa xa bỗng nhiên có cơn gió thổi qua ngọn cây, lá cây rung động xì xào, một đóa mộc miên đỏ lửa lượn vòng rồi rơi xuống đất.
“Rất đau sao.” Thiếu nữ bước lên, nâng nhẹ đóa hoa: “Còn chưa nở rộ đã rụng mất, thật đáng tiếc.”
Bóng cây xanh thẫm hắt vào con ngươi màu xám khói của Thiên Thanh, hắn nhìn theo hướng gió lướt đi, trầm tư, không đáp.
.
Hư Miểu quay lại căn phòng nhỏ của mình, ngồi lặng đi thật lâu.
Trên đầu gối trải một chiếc khăn lụa, trong khăn có một viên đá hình trái tim xấu xí.
Trăng sáng như nước, dịu dàng hôn lên má cô, cô vươn tay ra xén một đoạn, quấn trong tay ngắm nghía.
“Chít chít!” Linh điểu kéo chiếc đuôi thật dài lượn qua đầu cô, đáp xuống cây to cách đó không xa, mớm thức ăn cho người yêu.
Cô nhìn mà kinh ngạc, sực nhớ tới cảnh tượng không lâu trước đây, Phượng Hoàng cúi đầu đút nho cho mình.
“Phế phẩm tàn không có trái tim.” Lời Thiên Thanh quanh quẩn bên tai.
Cô che ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ba mươi ba ngày sau, một lần nữa Hư Miểu đi tới trước phủ đệ Thiên Thanh.
Tiên đồng vừa thấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lắc nguầy nguậy như trống bỏi.
Hư Miểu không buồn không bực, bước thẳng tới, nói với tiên đồng một câu. Tiên đồng nhìn cô, mặt lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng vẫn xoay lưng đi vào trong thư phòng.
“Không phải đã nói với ngươi, ta không gặp cô ta sao?” Thiên Thanh đang ở thư phòng tra cứu điển tịch, nghe tiên đồng thông báo xong, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Hư tiên tử nói…” Tiên đồng chần chừ một lát, vẫn nói nốt nửa câu sau: “Cô ấy nói đây là lần cuối cùng tới bái phỏng, mặc kệ ngài có gặp hay không, sáng ngày mai cô ấy cũng sẽ rời khỏi Thiên đình.”
Ngón tay đang lật trang giấy chợt cứng đờ.
Thiên Thanh cúi thấp đầu, sợi tóc đen nhánh rơi xuống áo bào nhạt màu, cặp mắt màu xám khói không nhìn thấy nửa phần tâm tư.
“Nếu đã quyết định đi, thì cần gì phải tới đây gặp ta?”
Khói xanh lượn lờ trước điện thắm, Thiên Thanh nhướng mày nhìn bóng người đang phủ phục dưới điện.
Hư Miểu nghe giọng nói vọng xuống từ trên cao, lồng ngực ê ẩm như lên men.
Cô ngẩng đầu nhìn Thiên Thanh, cảm thấy gương mặt này hãy còn quen thuộc, mà người thì đã cách xa mình vạn dặm từ lâu.
“A Thanh, tại sao huynh đột nhiên không chịu gặp ta?”
Trước khi đi cô nghĩ mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hôm nay thấy thần sắc hắn lạnh lùng xa cách, cô chỉ có thể nhớ được mỗi câu này.
Thiên Thanh nhíu mày, nét mặt không vui nhìn thiếu nữ thê lương trước mắt: “Gặp hay không gặp thì ta vẫn luôn ở đây, có quan hệ gì?”
Hư Miểu ngang bướng cắn môi: “A Thanh, trước đây huynh không phải thế này, lúc ở Thương Nam huynh…”
Khi đó ở Thương Nam, huynh xén trăng cho ta, dệt mây cho ta, che gió che mưa, dạy cho ta luân thường đạo lý.
Tại sao bây giờ, huynh lại đối xử với ta như người xa lạ?
Thiên Thanh ho nhẹ một tiếng, nghiêng mắt đi: “Khi đó ngươi vẫn chưa hiểu gì, ta chẳng qua chỉ làm hết nghĩa vụ bồi dưỡng với ngươi mà thôi, sau này ngươi nên gọi tôn hào của ta như mọi người thì tốt hơn, không nên gọi thẳng tên.”
Hư Miểu ngẩn ra, lập tức cúi gầm đầu xuống: “Phải…”
“Tiên đồng nói ngươi sắp rời khỏi Thiên đình, chẳng hay ngươi định đến nơi nào?” Thiên Thanh hỏi một câu như lơ đãng.
“Đi khắp nơi một chút, ở đâu đẹp thì tới đó.” Hư Miểu cười khẽ, có hơi mơ hồ.
“Đi rèn luyện cũng tốt.” Thiên Thanh gật đầu, sau đó trầm mặc.
Trong phút chốc cả đại sảnh lạnh ngắt như tờ, hai con người từng gắn bó khắn khít, bây giờ đã không tìm được đề tài chung nữa.
“Thánh, Thánh quân… ngài thấy Phương chủ Mộc Miên là đẹp nhất Tam giới đúng không?” Hư Miểu đột nhiên hỏi một câu, giọng như chim hoàng anh cắt ngang tĩnh mịch, từng câu từng chữ dội vào bốn bức tường.
“Muội ấy là hoa tiên Quần Phương quan do Ngọc Đế bổ nhiệm, phong thái tất nhiên là cao xa bất phàm.” Thiên Thanh đáp lại lạnh tanh.
Hư Miểu chỉ cảm thấy trong đầu có một cây đại chùy gõ vang ầm ầm, gõ tới độ màng nhĩ cô ong ong, tâm thần không yên.
“Đã vậy…”
Sắc mặt cô tái nhợt, cắn chặt môi hơn, chặt tới nỗi bật máu: “Ta thua cũng cam tâm.”
Thiên Thanh làm như không hiểu tại sao cô lại nói ra lời này, lông mày nhướng lên, không hiểu gì.
“Thánh quân, lần này ta rời khỏi Thiên đình, cũng không biết khi nào mới trở về.” Hư Miểu bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt có hơi nước loang loáng: “Ta đã chuẩn bị… một phần lễ vật tặng ngài, nếu ngày nào đó Thánh quân nhớ tới ta, xin hãy mở ra xem.” Cô lôi chiếc khăn tay trắng tinh nhỏ bé ra.
Tiên đồng đi lên trước, nhận lấy chiếc khăn, quay đầu trình lên.
Bờ môi Hư Miểu khẽ mím, trong lòng buốt lạnh —- bây giờ cả tay của cô, hắn cũng không muốn đụng nữa.
Thiên Thanh gắp một góc khăn lên, hơi giật mình: “Hoa tuyết của núi Ngọc Mạch? Hoa tuyết kia chỉ giây lát là tan, sao ngươi có thể thu gom được nhiều như vậy?”
“Ngâm ba mươi ba ngày trong hàn đàm là được.” Hư Miểu vươn hai tay trong tay áo ra, nói giọng hời hợt.
Hai bàn tay vốn trắng trẻo hoàn mỹ, giờ đã đỏ tấy nứt nẻ, hoàn toàn mất đi diện mạo lúc trước, thoạt nhìn như măng khô bắt đầu lột da.
Trên mặt tiên đồng hiện lên vẻ không đành, nghiêng đầu đi.
Thiên Thanh chỉ trầm ngâm chốc lát, sau đó lạnh lùng đáp lại một câu: “Có lòng.”
Rốt cuộc Hư Miểu đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong lòng quay cuồng ngàn lời vạn chữ, kết quả chỉ xếp thành một câu: “Ngài có biết, ta thích ngày bao nhiêu không?”
Thiên Thanh chưa từng động dù chỉ một hàng mi: “Ta biết.”
Tiên đồng kinh ngạc quay đầu, trợn to mắt.
“Đó chẳng qua là thứ ngươi tự cho là thích.”
Giọng Thiên Thanh lạnh nhạt mà nghiêm túc, hệt như đang nói đến chuyện chẳng liên quan gì tới mình.
“Huống hồ, dù ngươi thích ta, ta cũng không nhất định phải thích ngươi.”
Mặt Hư Miểu cắt không còn giọt máu, trong mắt như có mảnh vụn vỡ ra tan tác.
“Thế nào? Chẳng lẽ Thái tử ở nhân gian làm ngươi ảo tưởng, cho rằng toàn bộ người trong thiên hạ đều sẽ quỳ mọp dưới gấu váy của ngươi ư?”
Thiên Thanh bỗng nhiên nhếch mép, như nhớ tới một mẩu chuyện khôi hài, buồn cười tới cực độ.
“… Ta hiểu.”
Hư Miểu chôn mặt xuống thật sâu, không nâng lên nữa.
“Lễ vật đã thu xong, nếu không còn lời nào muốn nói thì ngươi có thể lui ra.” Thiên Thanh quay đầu đặt khăn tuyết vào khay, rũ mắt xuống, giọng mất kiên nhẫn.
“… Đã vậy, Thánh quân bảo trọng.”
Hư Miểu nói một câu như thế, sau đó nhẹ nhàng xoay lưng bước đi.
Cô mím môi, kiên định bước ra ngoài cửa. Chiếc váy đỏ dần hòa tan vào màn khói dầy, trông như ánh nắng chiều trước khi màn đêm buông xuống.
“Nếu là thật, thì hãy chứng minh cho ta thấy.”
Từ rất xa, Thiên Thanh bỗng nhiên ném tới một câu không duyên cớ.
Chiếc bóng màu đỏ bỗng khựng lại.
Sau đó cắn răng, sải bước đi một lần nữa, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Tiên đồng nhìn bóng lưng yếu ớt và nhỏ bé kia, đột nhiên cảm thấy thời khắc này không thể vãn hồi, ra đi chính là vĩnh viễn, không có ngày về.