Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy
“Hoàng huynh, đối đãi với tiểu mỹ nhân, nên ôn nhu một chút, sao lại có thể thô lỗ như vậy! !” Chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ, xinh đẹp, đang mặc một thân trường bào đỏ chói đi tới. Mày kiếm sắc nhọn, đáy mắt lộ ra một tia tinh anh sáng lạn. Hắn rất hợp với một thân trường bào đỏ rực trên người, bất luận là nhìn như thế nào cũng đều hết sức là yêu mỵ.
Người này không phải là người bị nàng đụng trúng ở trong cung điện cũ nát ngày đó _ Ngũ Vương gia thì còn ai vào đây nữa? Xem ra vẻ mặt cùng bản sắc phong lưu của hắn vẫn không thay đổi, đối với Tuyết Nguyệt, cố tình lộ ra một chút tình ý bỡn cợt.
Huệ phi cùng Hoa chiêu dung thấy hắn, đều gật đầu rồi hành lễ: “Ngũ Vương gia hữu lễ.”
Hắn cười đến mê hoặc : “Tiểu đệ xin thỉnh an các vị hoàng tẩu xinh đẹp như hoa! Chúc tẩu tẩu, thanh xuân luôn luôn tươi đẹp, khuynh quốc khuynh thành.” Lúc nói chuyện vẫn không quên mang theo ba phần trêu đùa. Thật sự là bản tính phong lưu không thay đổi mà, ngay cả phi tử của hoàng đế cũng dám bỡn cợt.
Các phi tử khác đều là thời gian gần đây mới nhập cung, đối với Ngũ Vương gia cũng không quen thuộc. Nhưng là nhìn bên ngoài hắn khách khí như vậy cũng khách sáo đáp lễ: “Ngũ Vương gia mạnh khỏe.”
Chỉ có Hạ Nữ là nhận thức hắn, nhưng mà thời điểm nàng nhận thức hắn quá mức ly kỳ, khó có thể mở miệng được, nói ra hẳn là sẽ gây ra tranh giành lộn xộn không đáng có, vì thế nàng chỉ có thể giả bộ né tránh không nhìn hắn.
Bất quá, quen biết và chuyện nàng không nhìn hắn, thật ra cũng không phải chuyện quan trọng. Huệ phi tựa hồ đã quen thuộc với cách nói chuyện của hắn, cũng không để ý đến hắn là không đứng đắn, dịu dàng nói giỡn với hắn: “Ngũ Vương gia mở lời bất luận khi nào cũng luôn đường mật như thế, đúng thật là tai họa của nữ nhân a!”
“Huệ phi nương nương cũng không thể nói như vậy ? Đâu phải hoàng đệ đi trêu chọc các nàng, hết thảy đều là các nàng chạy đến mê hoặc hoàng đệ, làm hoàng đệ không thể khống chế nổi nha!” Hắn nghe Huệ phi nói như thế, khóe miệng nở nụ cười tươi tắn, trên mặt vẫn là bộ dạng không đứng đắn như cũ. Bất quá, nhìn hắn lại thấy thật ra cũng có vài phần chân thành cùng đáng yêu. Xem ra, hắn cùng với Huệ phi, rất là thân thuộc với nhau.
Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Dục Húc: “Hoàng huynh, vừa rồi là thế nào, sao có thể đối xử với mỹ nữ như vậy đâu!” Hắn tựa hồ nói việc này không tốt, nhìn vào sẽ cho là hắn thật sự là thương hương tiếc ngọc.
“Ngũ Vương gia có lòng rồi, là Bổn cung tài sơ học thiển, vừa mới chơi trò chơi nhưng lại không đối được câu thơ , nhịn không được khóc lên, làm hỏng nhã hứng của hoàng thượng.” Tuy rằng nội tâm Tuyết Nguyệt hết sức cao hứng vì có người thương cảm nàng, nhưng mục tiêu của nàng là hoàng thượng, tuyệt đối không thể bởi vì hắn tốt với nàng một chút mà không giữ đúng mực, mất đi phương hướng. Bên nào nặng bên nào nhẹ, đạo lí đơn giản này nàng vẫn hiểu được.
“Nga? Trò chơi? Là cái trò chơi gì còn phải tài trí hơn người mới có thể chơi, bổn vương chưa từng nghe qua, nhưng cảm thấy vô cùng thú vị , nói nghe một chút?” Hắn biểu lộ vẻ mặt vui vẻ hỏi.
Tuyết Nguyệt nhìn sắc mặt Dục Húc, không thấy có vẻ tức giận. Thế nên mới đánh bạo nói : “Là trò chơi đối thơ, đó là một người đọc lên một câu thơ, người thứ hai phải lấy chữ cuối cùng trong câu thơ của người đầu tiên để đọc một câu câu khác, trong bài thơ phải có chữ này, chính là dùng cái này mà thôi.”
Dục Lưu vừa nghe, đúng là cảm thấy hết sức hứng thú, cười đến vui vẻ: “Nga, vậy là vừa rồi hoàng tẩu chính là không đối được chữ kia, nói nghe một chút. Để xem bổn vương có thể ứng đối hay không ?.”
“Ngũ vương kiến thức cao siêu, hẳn là có thể dễ dàng ứng đối được , đó là chữ ” sự ”.”
“Sự, sự, sự! Cái chữ này cũng không tệ nha, ‘ ta thêu giáp váy, mọi chuyện bốn năm thông!’ (chúng ta cùng thêu váy hoa, mọi chuyện bốn năm qua đi thật tươi đẹp) Câu này như thế nào?” Hắn suy tư một chút, ánh mắt sáng rực rồi đọc lên.
Nói xong nhìn về phía Tuyết Nguyệt. Chỉ thấy vẻ mặt nàng xấu hổ e thẹn, không thể tưởng tượng được, nàng suy nghĩ cả nửa ngày không đọc ra được, người khác đúng là không cần phải suy nghĩ nhiều, xuất khẩu liền có ngay.
Dục Húc liếc xéo Ngũ đệ của hắn, tựa tiếu phi tiếu mặt hỏi: “Xem ra Ngũ đệ thập phần an nhàn ? Có thời gian đến nơi đây cùng trẫm giải sầu, còn có tâm tình rảnh rỗi chơi đối thơ ?”
Dục Lưu vừa nghe xong liền hoảng sợ, cười mỉa một cái: “Không có không có, thần đệ luôn luôn bận rộn, là tranh thủ rảnh rỗi trong chốc lát thôi. Mỗi ngày thần đệ đều phải loay hoay chết khiếp! !” Hắn nói chuyện có chút kỳ lạ. Trên mặt bày ra một bộ dạng thập phần mệt mỏi.
Thật đúng là một tên kỳ quái. Chẳng qua, trong cặp mắt phượng kia, rõ ràng hàm chứa trêu đùa cùng toan tính. Tựa hồ cũng không phải sợ hãi giống như bề ngoài vậy. Dục Húc thong thả bước từng bước, nói : “Trẫm còn tưởng nếu Ngũ đệ rảnh rỗi như thế thì trẫm còn có một chút nhiệm vụ cần ngươi đi hoàn thành đâu! !”
Hạ nữ vừa nghe, thản nhiên nở nụ cười, thì ra Ngũ Vương gia đang sợ chính là việc này a! Cũng phải, mọi người đều nói Ngũ Vương gia trời sinh tính tình phong lưu, chỉ thích chơi đùa cùng mỹ nữ, uống rượu ngon, dù chỉ là chính sự cực nhỏ trong triều muốn hắn đi làm, hắn cũng tìm nguyên nhân thoái thác!
“Thần đệ quả thực là cực kỳ nhiều việc phải làm!” Hắn vừa quay đầu, nhìn thấy Hạ Nữ, liền nhanh chóng đổi đề tài: “A, xem ra vị này chính là hoàng hậu tẩu tử rồi?’ Ngữ khí thập phần khẳng định . Chỉ là hắn vẫn chưa gặp mặt hoàng hậu, thì như thế nào lại nhận ra nàng chính là hoàng hậu vậy?
Trong lòng mọi người đều nổi lên nghi vấn, đương nhiên, Dục Húc cũng nổi lên lòng nghi ngờ. Hắn trầm mặt đi lòng vòng. Thật ra hắn chỉ muốn để cho Ngũ đệ phong lưu này khiêm tốn một chút mà thôi, vì thế cũng không lại truy cứu vấn đề kia mà tùy ý hỏi: “Đúng là hoàng hậu của trẫm. Ngũ đệ nhận thức nàng?”
Dục Lưu nghe vậy mới biết được mình vì muốn nói sang chuyện khác mà lại nói đúng chuyện thiếu suy nghĩ rồi. Hắn cùng với hoàng hậu gặp nhau cũng quá mức kỳ lạ . Không phải là hắn sợ người ta nghe được, chẳng qua là không biết tại sao, hắn lại muốn để chuyện đó trở thành bí mật nhỏ giữa hai người bọn họ, đúng là một loại ý nghĩ kỳ quái.
Bất quá, hắn đâm lao đành phải theo lao, lên tiếng giải thích : “Không biết, chẳng qua người nào cũng biết, đương kim hoàng hậu có diện mạo bình thường, mà trong hậu cung các phi tử khác đều là mỹ nhân vô song, nàng giống như một đóa hoa cúc ở giữa một bầy hoa Mẫu Đơn, như vậy sao lại không nhìn ra chứ?”
Hạ Nữ nghe hắn nói như vậy, tâm mới trầm xuống, chỉ sợ nếu để hoàng đế này biết sự tình từ đầu đến cuối, thì không biết sẽ gây ra sóng gió gì nữa. Nàng thế nhưng cực sợ vị hoàng đế khó lường, hỉ nộ vô thường này.
Nhưng mà Ngũ Vương gia này, nói chuyện cũng khiến cho người ta buồn bực quá mức nha! ! Cái gì gọi là một đóa hoa cúc ở giữa một bày Mẫu Đơn, thì sao lại không nhìn ra chứ.
Cũng may nàng không phải loại người ghi nhớ chuyện cỏn con này, cho tới bây giờ nàng cũng không quá coi trọng dung mạo của mình, nàng cũng tự nhận thấy dung mạo của mình là thập phần bình thường. Nhưng bị hắn nói như vậy, khó tránh khỏi trong lòng có chút khó chịu. Chúng phi tử vừa nghe xong đều khẽ nhếch môi. Nhưng ở trước mặt Dục Húc, lại không dám cười ra tiếng.
“Ngũ Vương gia, sao lại nói như vậy , thật đúng là nên đánh nha. Còn tự nhận mình là người biết thương hương tiếc ngọc, hoàng hậu sao có thể xem là bình thường được, vẻ thanh tú mà tao nhã của nàng, ít có người có thể so sánh nổi đâu.” Là Huệ phi lên tiếng. Âm thanh mềm mại tựa như vô lực, lại khiến cho trái tim Hạ Nữ có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Hạ nữ không có mở miệng, vẫn cúi đầu như trước, không vui cũng không giận. Xem ra nàng luôn lấy trầm tĩnh để chống đỡ, đối với nàng đấy chính là thượng sách. Bất quá, nàng vẫn thực cảm tạ Huệ phi đã nói giúp nàng. Không phải bởi vì nàng ấy giúp nàng nói với Ngũ Vương gia, mà là trong cái hậu cung trong trẻo nhưng lạnh lẽo này, có một người chịu đứng ra nói chuyện vì mình . Nàng thấy cảm động bởi phần ấm áp này của Huệ phi.
“Ngũ đệ, ta xem ngươi quả nhiên là rảnh rỗi thái quá, ăn nói hồ đồ rồi. Theo trẫm đến Ngự thư phòng thương nghị chút việc đi!” Hắn nói xong cũng không ngoái nhìn bất cứ kẻ nào, nghênh ngang rời đi. Dục Lưu bất đắc dĩ, xị mặt mà đi theo hắn. Mà những người còn lại, cũng không biết tâm tư của vị hoàng đế này ra sao?
Là vui?
Là giận?
Mà Hạ Nữ, nhìn hắn nghênh ngang rời đi, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, khẽ bĩu môi làm một cái mặt quỷ tinh nghịch mà người khác khó thấy được…..