Tiện nữ hoàng hậu – Chương Tiện nữ hoàng hậu//Để lại bình luận Rate This
Edit: Song Nhi
Chương : Xấu hổ mập mờ
Hạ Nữ bất đắc dĩ nói: “Ngũ vương, ta vừa mới nói, chi ngọc trâm này quá quý trọng rồi, ta không thể nhận lấy.”
“Thần đệ đã tống xuất đồ vật thì sẽ không thu hồi, huống chi thần đệ là người có quy tắc, hơn nữa, chi ngọc trâm này cũng không quý trọng a! Chi ngọc trâm này chỉ là hổ huyết ngọc bình thường mà thôi.” Dục Lưu một đôi mị nhãn quan sát Hạ Nữ, thanh âm rõ ràng nói, tựa hồ chỉ sợ Hạ Nữ nghe không rõ.
“Hoàng hậu, người là nên thu hạ đi! Nô tì xem ngọc này cũng không phải vật gì quý trọng lắm, hơn nữa còn là Ngũ vương đưa, cũng đừng vung tay mà phủi sạch một mảnh tâm ý của người ta như vậy.” Huệ phi ở một bên cười cười nói.
Bàn tay trắng nõn chạm lên chi ngọc trâm nhỏ miệt mài suy nghĩ. Nàng nghe nói Ngũ vương phong lưu, sở dĩ đưa đồ vật cho nữ tử, luôn là vật đặc biệt, chi ngọc trâm này, quả nhiên cũng là một vật đặc biệt.
Có lẽ ngọc thạch cũng không quý báu, chỉ là cái này thủ công tinh tế, hoa lan kia khắc ở mặt trên, thật sự hoa còn đẹp hơn vài phần, nhưng trọng yếu hơn, hắn đưa vật cho nữ tử, từ trước đến nay đều có cái lệ, trên mặt luôn có khắc lưu ký tự của hắn.
Nhìn kỹ phía dưới, quả nhiên, phần đuôi hoa tinh tế có khắc một chữ Lưu.
Như vậy, chi ngọc trâm này, nàng càng không muốn nhận! !
Hạ Nữ hết nhìn trái lại nhìn phải, do dự liên tục, chính là hạ không được chủ ý.
Nàng thật không muốn nhận lấy lễ vật của vị Vương gia phong lưu này. Cảm thấy nếu nhận, hẳn là phải có chuyện phiền toái. Nhưng là không thể như thế lại thoái thác xuống dưới, sợ làm cho người thêm nghi ngờ, trái lo phải nghĩ, quả nhiên là không được.
Nhìn nhìn hắn, đành phải cười nhạt mà nói: “Được rồi. Ta đây là nên thu hạ đi .”
Chính là Hạ Nữ không biết, khi nàng nhận lấy chi ngọc trâm này thì đã đem chính mình chọc lấy bao nhiêu là tai họa! !
Dục Lưu cười đến sáng lạn.
“Đa tạ hoàng hậu đã nhận cho”.
“Ngũ vương chớ khách khí. Là ta phải đa tạ Ngũ vương mới đúng.” Nàng thản nhiên nói, khóe miệng khẽ cong lên nhưng nhanh chóng lướt qua. Thật sự là không thể đưa ra một sắc mặt tốt cho Ngũ vương này xem.
Thật là có chút ít bộ dạng! !
Phong lưu thành tánh cũng thôi đi, dù sao nam nữ hoan ái, nàng cũng không cho rằng có gì là không thể, cho dù hắn lấy sạch nữ tử trong thiên hạ thì như thế nào, chỉ cần là ngươi tình ta nguyện, thì người khác cũng không có chuyện gì để nói.
Nàng cũng là không giống người khác, đi sau lưng phỉ nghị chuyện không hay.
Nhưng là, hắn làm sao lại muốn đến gây chuyện với nàng a! !
Nàng chẳng qua là không cẩn thận đụng phải chuyện tốt của hắn thôi. Sự tình trôi qua cũng trôi qua, hắn làm sao còn muốn đến phiền nàng! !
Quả nhiên là bụng dạ keo kiệt nhỏ mọn.
Nàng hiện tại đã có quá nhiều chuyện buồn rầu! ! Hắn tội gì còn muốn đến thêm chuyện vào.
“Hoàng hậu nương nương cắm thử xem.” Hắn cũng không để ý có người bên cạnh, cũng không để ý thân phận mình cùng Hạ Nữ. Nói xong thì tiến đến cầm ngọc trâm trong tay Huệ phi, tiến đến gần Hạ Nữ, sẽ vì Hạ Nữ mà hạ mình.
Hạ Nữ liền giật mình, nhìn trước mắt Dục Lưu chợt đến gần, liền lui một bước dài, loạng choạng một cái, suýt nữa thì xấu mặt.
May sao Ôn nhi đứng ở phía sau, đúng lúc đỡ nàng.
“Nương nương cẩn thận!”
Nàng vịn tay Ôn nhi, thế này mới đứng vững chân, cũng là vẻ mặt hoảng sợ nhìn Dục Lưu cùng ngọc trâm trong tay hắn, phảng phất gì đó như độc xà mãnh thú.
“Ngươi đừng lại đây, tự ta cắm là được.” Nói xong vội vàng đoạt lấy ngọc trâm trong tay Dục Lưu, lúng túng hướng trên tóc mà cắm xuống.
Nàng quả nhiên là sợ người này. Này thì phong lưu thành tánh, không để ý tới miệng lưỡi thế tục.
Hắn không sợ thế tục cũng thôi! ! Nhưng là người khác sợ a! !
Loại này chỉ sợ chuyện bất luân hắn cũng dám làm ra được! !
Nàng mặc dù có danh vô phận, nhưng dù tốt xấu trên danh nghĩa vẫn là chị dâu của hắn, hắn làm sao có thể đối với nàng làm ra hành động đại bất kính như vậy!
Hơn nữa trong điện nhiều người như vậy, nhiều người như vậy mà mở miệng truyền ra ngoài, nàng lúc đó chỉ có tai vạ đến nơi thôi! ! Mà không sợ người khác nói thị phi, dù sao nàng từ trước đến nay cũng không để ý người khác tranh luận gì.
Lo lắng là hoàng đế kia hỉ nộ vô thường, nếu là đã biết, không biết sẽ dùng hình thức thủ đoạn gì! !
Vị hoàng đế này, thật là làm cho người ta không đoán ra được! Cho nên liền có cảm giác sợ hãi.
“Quả nhiên thích hợp!” Hắn nhìn ngọc trâm trên đầu nàng, tay nâng cằm mình lên, tự đắc nói, tựa hồ đối với chính mình tỏ ý rất vừa lòng.
Còn tưởng là thật, tự cho là đúng, đúng là một Vương gia phong lưu!
“Ngũ vương từ trước đến nay nhất hội tặng lễ, ngọc trâm này ở trên tóc Hoàng hậu nương nương, quả nhiên thích hợp, thanh tú mà lịch sự tao nhã. Người cũng đắc ý vài phần!” Huệ phi ở một bên nhìn cũng cười cười nói.
Có đẹp hay không Hạ Nữ không biết, chỉ biết là cắm tại trên người, bản thân cũng không tự tại, vì thế rút xuống dưới, ôn nhu cười nói: “Ta đây trước hết nhận, Ôn nhi, thu vào cho ta.”
Nàng không cần đắc ý, có đẹp hay không đối với nàng cũng không quan trọng, nàng chỉ cần một phần bình tĩnh cùng bình thản. Cho nên, chi ngọc trâm này, cho dù cắm vào như thiên tiên, cũng đừng mong nàng sẽ sử dụng.
Dục Lưu nhìn nàng nhìn cũng không nhìn liền rút xuống dưới. Thật cũng không tức giận, hắn đương nhiên biết nàng cố kỵ cái gì. Ha ha, bất quá, hắn chính là trêu đùa nàng.
Trên đời này, thiếu gì nữ nhân đối với hắn ân cần, lại không một ai dám thờ ơ trước mặt hắn! Mà Hạ Nữ này, nhìn bộ dáng như vậy, thế nhưng đối với hắn không hề có cảm giác, hơn nữa hắn còn cảm nhận được nàng đối với hắn, chẳng những không hề có cảm giác mà còn mang theo một chút không vui.
Nàng càng như thế, hắn càng cực kỳ tò mò đối với nàng .
Hắn chính là muốn biết, nàng lạnh nhạt vô tranh giành, là giả vờ, hay là thật như thế! !
Hắn hoài nghi, hoàng huynh, rốt cuộc có phát hiện hay không, chính mình cưới được một bảo vật trong bảo khố, nữ tử này, so với trước mắt mọi người nhìn đều là không giống nhau.
Rõ ràng thông tuệ linh mẫn, thanh linh trong sáng, lại cứ lạnh nhạt như nước, bình tĩnh không gợn sóng, làm cho người ta lầm tưởng nàng vốn bình thường, đơn giản mà hèn mọn.