Cùng lúc này, tốc độ thâm nhập thân thể của ma khí theo quá trình đoạt xá càng lúc càng nhanh, điểm đến duy nhất của vô số luồng ma khí chính là thức hải của Phá Thiên.
Nồng độ ma khí xâm nhập thức hải của Phá Thiên nhanh chóng biến thức hải của hắn thành một cái Hắc Yêu Động thu nhỏ.
Lúc nãy, chỉ một lượng ma khí nhỏ cơ hồ đã khiến cho cả đám đệ tử ngoại môn dễ dàng bị vây khốn trong Hắc Yêu Động.
Bây giờ khi ma khí trong phạm vi trăm dặm xung quanh chọn Phá Thiên là điểm đến cuối cùng, không khó đoán biết chuyện gì xảy ra với hắn lúc này.
Lách cách một tiếng, mộc kiếm trong tay bị Phá Thiên đánh rơi.
Một tia nguyên thần Ma Hoàng tiến nhập thức hải lập tức khiến hắn cảm giác được ý thức và thân thể đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.
Dù đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng loại cảm giác này không phải hoang đường như cơn mơ mà có thể ghi nhớ được.
Có thể cảm giác sự đau đớn giày vò thân thể một cách cực kỳ rõ ràng và chân thật.
- Aaaaaaaa!
Phá Thiên rống lên một tiếng, hai chân quỳ sập xuống đất, hai tay vò đầu bứt tóc tỏ ra vô cùng thống khổ.
Hắn cảm giác đầu mình giống như một quả bom hẹn giờ, có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Cơn đau nối đuôi nhau tạo thành một chuỗi cực hình tra tấn hắn, mỗi giây mỗi khắc đều bắt hắn phải chịu đựng sự đau đớn gấp mấy chục lần nỗi đau trong suốt mấy chục năm qua cộng lại.
Lúc này, toàn thân hắn đã nằm gọn trong một chiếc kén làm từ ma khí, hai mắt xung huyết, móng tay móng chân mọc dài ra như đằng xà, kinh mạch toàn thân cũng hằn lên từng đường chỉ đen tuyền trên da thịt.
Phải biết thức hải của người chưa kết ra nguyên thần giống như một cái ao nhỏ, căn bản thiếu đi sự vững trãi để tiếp nhận một luồng thần lực lớn vô cùng vô tận của Ma Hoàng.
Trong chớp mắt tiếp thu một lượng ma lực lớn như vậy vô hình chung khiến cho thức hải của Phá Thiên không chịu đựng nổi, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.
Chính vì thức hải bị lực lượng của Ma Hoàng đè ép nên mới khiến Phá Thiên cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Ma Hoàng thì muốn ngưng tụ ma khí nhiều nhất có thể để phục vụ quá trình sinh trưởng và phát triển của ma tâm.
Phá Thiên lại vô tình trở thành kẻ đứng mũi chịu sào, trực tiếp gánh chịu hết thảy sự tham lam và cuồng nộ của lão.
Đương nhiên Ma Hoàng không bận tâm đến những chuyện này, lão chỉ cố hết sức nhồi nhét càng nhiều ma khí vào thức hải Phá Thiên càng tốt mà thôi.
Bên ngoài Hắc Yêu Động lúc này, từng luồng hắc khí tạo thành từng đạo lốc xoáy kéo dài như giao long ngàn năm tuổi nối đuôi nhau xông thẳng vào bên trong mà đích đến không ai khác chính là thân thể của Phá Thiên.
Chỉ qua thời gian uống cạn chung trà, lực lượng rót vào người Phá Thiên đã bằng với người bình thường tu luyện hàng ngàn năm không hơn không kém.
Kinh mạch toàn thân chất đầy ma khí cứ phập phồng lên xuống như quả bong bóng được bơm căng hơi, cứ lồi lên xẹp xuống theo từng nhịp hơi thở của hắn.
Răng rắc mấy tiếng, ào ào.
Huyết dịch bên trong kinh mạch Phá Thiên theo lực lượng ma khí trùng kích mà trở nên cuồng bạo như ác lang mãnh hổ, từng dòng từng dòng chạy loạn ra tứ phía.
Âm dương huyết mạch dù cật lực làm việc cũng không cách nào khống chế được cỗ huyết dịch giống như núi lửa phun trào muốn phá vỡ tất cả mọi rào cản để tiến về phía trước.
Không được bao lâu, lực lượng ma khí cứ thế miễn cưỡng đem tu vi của Phá Thiên phá giai, đột phá cảnh giới Ngự Khí tầng bốn.
Kinh mạch đang như một con suối nhỏ chợt được ma khí nạo vét cuối cùng hình thành một dòng sông lớn cuốn theo vô số phù sa trôi đi khắp nơi.
Nước lớn chảy đến đâu đê đập bị cuốn phăng đến đó, dường như không một bức vách huyệt vị nào chịu đựng nổi bị luồng ma khí hùng hổ này đánh phá, cuối cùng toàn bộ đổ vỡ một cách nhanh chóng và triệt để.
Phá Thiên có chết đi sống lại một trăm lần cũng không cách nào tưởng tượng nổi bản thân lại phá giai trong hoàn cảnh éo le như thế này.
Ngay cả một viên Tiềm Linh Đan tam phẩm còn chưa kịp dùng thì đã mất đi công dụng của nó.
Bất quá lúc này hắn đã mất đi ý thức, chỉ đứng ngây ra như người mất hồn, hai mắt vằn vện huyết quang, toàn thân ma khí quấn lấy như một vị ma thần vừa mới được Huyết Tế Thuật phục sinh vậy.
Lực lượng ma khí điên cuồng rót vào người khiến cho Phá Thiên cảm nhận được bản thân mạnh mẽ và cường đại chưa từng thấy.
Hắn cảm giác được bản thân chỉ cần dơ tay nhấc chân là có thể đánh sập hang động này, dời non lấp bể, giết người dễ như trở bàn tay, lên trời xuống đất không gì không làm được.
Bất quá hắn chỉ cảm nhận được điều này bởi một luồng ý thức rất nhỏ bám vào luồng thần lực do Loạn Đả Cân Kinh tồn tại ở trong thức hải mà thôi, còn lại với hầu hết mọi việc đều không hay biết gì.
Nhưng chưa hết! Sau khi lực lượng của Ma Hoàng rót vào người Phá Thiên khiến hắn phá giai thì lực lượng ma khí dồn vào vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Số lượng ma khí theo sự khống chế của Ma Hoàng rót vào người Phá Thiên còn tăng lên kể cả số lượng lẫn tốc độ khiến cho kinh mạch toàn thân hắn vừa mới được nới lỏng ra một chút lại bị đè nén chặt cứng như cũ.
Không chỉ thế, thức hải cũng bị cỗ lực lượng này ép cho giãn nở ra hết cỡ, dấu hiệu không gian thức giới sụp đổ đã hiển hiện rõ ràng trước mắt.
Vèo một tiếng, ngay khi Phá Thiên đang trong cơn nguy kịch, bỗng một luồng thần lực khác lưu lại trong thức hải của Phá Thiên cũng phát sinh dị động.
Đúng vậy, luồng thần lực này chính là Loạn Đả Cân Kinh.
Ngay khi thức hải Phá Thiên bị ma khí xâm lấn, bị áp lực của ma khí chèn ép đến muốn nứt vỡ thì Loạn Đả Cân Kinh cũng tự động khởi phát và thực hiện nhiệm vụ của mình.
Gần như ngay lập tức, không chỉ ma khí ở bên trong thức hải của Phá Thiên bị Loạn Đả Cân Kinh áp chế, đè ép lại một góc mà ngay cả ma khí đang hùng hục xông loạn trong kinh mạch cũng bị Loạn Đả Cân Kinh chia nhỏ thành từng sợi rồi tống khứ ngược ra bên ngoài.
- Khốn kiếp, xảy ra chuyện gì thế này? Là kẻ nào dám làm hỏng chuyện tốt của bổn hoàng ta?
- Hừ, đáng chết.
Ngươi cho rằng chỉ chút thủ đoạn đó có thể ngăn cản việc bổn hoàng muốn làm hay sao, nằm mơ đi.
Tới cho ta.
Ma Hoàng gầm lên giận dữ, lập tức thi triển ma thuật chống lại áp lực mà Loạn Đả Cân Kinh tạo ra, nhất thời tạo thành thế giằng co không ai chịu thua ai.
Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng có người nhúng tay vào kế hoạch của lão thì gần như là điều chắc chắn.
Với loại áp lực đào thải vừa phát sinh, lão dám khẳng định không phải bản thân Phá Thiên có thể làm ra được.
Một người mà ngay cả thần hồn còn không đầy đủ thì làm sao có thể tạo ra áp lực với một lão ma đầu bất tử như lão được cơ chứ.
Chẳng qua sau khi đánh giá lại trong ngoài một lượt, Ma Hoàng liền hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
Nếu đến bây giờ mà lão còn không nhìn ra sự phản kháng kia của Phá Thiên đến từ một luồng thần niệm đã tồn tại rất lâu ở trong thức hải của hắn thì lão cũng không cần làm Ma Hoàng cao cao tại thượng gì đó nữa.
Bất quá Ma Hoàng cũng không hề kinh ngạc mà cho rằng đây mới là điều hợp lý.
Nếu đoạt xá hậu nhân thần tộc mà dễ dàng như lúc nãy thì mới thực là có vấn đề đấy.
Chưa kể cỗ thần niệm đó cũng không có quá nhiều linh tính, trước sau không hoá thành nguyên thần chống cự lão, như vậy có thể xem là không có nguy hiểm gì đáng kể.
Điểm mấu chốt nhất là bây giờ ma tâm đã gieo xuống, lão muốn từ bỏ thức hải Phá Thiên để lựa chọn người khác cũng không được nữa bởi vì không dễ dàng nhổ bỏ gốc rễ ma chủng rồi mang đi được.
Thực làm như thế một đạo ma chủng lão vất vả ngưng tụ bao nhiêu năm sẽ theo đó mất ổn định, chưa nói sống chết ra sao mà dù sống được cũng chẳng biết đến bao giờ mới trưởng thành nổi.
Nhưng nếu giả sử có kẻ phát hiện ra ý đồ mà gây khó dễ cho lão vào đúng thời khắc trọng yếu này thì khó mà nói kế hoạch của lão không gặp bất trắc gì.
Khi không có bất trắc thì lão lại cho rằng mọi việc quá thuận lợi, đến khi gặp phải bất trắc thì lại sợ trước sợ sau, lo được lo mất.
Thoáng chốc suy nghĩ, Ma Hoàng chợt thấy bản thân thay đổi quá nhiều.
Ngày xưa lão không suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không sợ này sợ nọ nhiều như thế.
Bây giờ khác rồi, đoạt xá một người mà cũng chật vật như vậy, nghĩ mà buồn.
Cũng may ngoài chuyện ma khí bị bài trừ ra thì không còn phát sinh chuyện gì khác nữa.
Nhìn chỗ ma khí đang bị bản thân thao túng không theo mệnh lệnh của mình, Ma Hoàng nghiến răng nghiến lợi lại dùng thần lực thi triển ma công càng thêm cường đại hòng kéo lại chỗ ma khí đang bị đẩy ngược ra ngoài kia.
Với sự quyết tâm của Ma Hoàng, lực lượng ma khí nhanh chóng tăng nhanh đến mức vượt khỏi khả năng điều hòa của Loạn Đả Cân Kinh, sau đó tuân theo kinh mạch và thất khướu dẫn thẳng vào thức hải, nơi ma tâm của Ma Hoàng đang trú ngụ, nhuộm đen một mảng lớn thức giới.
Kinh mạch trên thân Phá Thiên bị vô số luồng ma khí bơm căng như bong bóng, cả người đỏ hoe như hơ lửa, kinh mạch như muốn nổ tung ra.
Sự giằng co giữa hai luồng thần lực bỗng chốc trở nên vô cùng kịch liệt, mà Phá Thiên chính là người thống khổ nhất.
Hắn cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu, cảm giác bản thân bị biến thành chiến trường của hai bên thần ma giao thủ, không biết ai thắng ai bại nhưng mọi thương thế đều do hắn gánh chịu, khổ không thể tả.
Khí tức toàn thân loạn thành một đoàn, lực lượng khủng b' trong cơ thể lúc này đã không còn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn nữa.
- Aaaaaaaaa!
Phá Thiên ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, tiếng thét này mang theo một cỗ lực lượng cuồng bạo trong cơ thể hắn ném thẳng ra ngoài.
Đây là phản ứng tự nhiên nhằm làm giảm bớt áp lực đang tích tụ bên trong thân thể hắn.
Đồng thời với cỗ âm thanh chói tai vang lên, một luồng lực lượng khủng b' như cuồng phong vũ bão bắn ngược ra xung quanh, trấn thiên triệt địa.
Ầm một tiếng, trần hang bị cỗ lực lượng này thổi tung tạo thành một cái lỗ lớn, đất đá bắn ngược lên cao mấy trăm trượng rồi không biết rơi rớt ở chỗ nào.
Ngay lúc này, những người tu vi mạnh mẽ nhất còn trụ được đến cuối cùng cũng bị lực lượng cường đại chấn cho ngã nhào xuống đất, rơi vào hôn mê.
Ở trước hang động, Nhạc Lãnh Pháp đang ngồi xếp bằng dưỡng khí điều tức cách cửa động không xa.
Bỗng chỉ mới cảm thấy nguy hiểm cận kệ thì đã bị một luồng kình phong thô bạo từ sâu trong động bắn ngược ra, lập tức chấn cho hắn nôn ra một ngụm máu, ngã lăn ra bất tỉnh.
Phốc một tiếng, Phá Thiên sau khi ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng cũng liền ngã thẳng xuống đất ngất đi.