Tiên Quốc Đại Đế

chương 1179: thú giao hoán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thông Thiên, ngươi gạt ta?

Nam tử áo bào xanh che ngực giận dữ hét.

- Ha ha ha ha, xem ra chúng ta diễn cũng không tệ lắm!

Thông Thiên giáo chủ đột nhiên cười to nói.

- Không sai, ha ha ha ha, Diêm Xuyên cũng bị lừa!

Võ Chiếu cũng cười to nói.

Mặc Vũ Hề bịt vết thương kinh ngạc nhìn mọi người trước mắt. Tư duy của Mặc Vũ Hề trở nên hỗn loạn. Diêm Xuyên đánh mình? Tại sao? Tại sao?

- Vũ Hề. Đó không phải là ta. Đó không phải là Diêm Xuyên. Ta mới là Diêm Xuyên!

Nam tử áo bào xanh che ngực đau khổ kêu.

- Cái gì?

Mặc Vũ Hề kinh ngạc nhìn về phía nam tử áo bào xanh.

- Thần thú thứ sáu trong thiên hạ, thú giao hoán. Vừa nãy hắn đã trao đổi thân thể của ta! Cướp giật mệnh cách, hồn phách, thân thể của ta, trao đổi chân linh, tư tưởng của nhau! Ta mới là Diêm Xuyên. Hắn chính là người mặc áo xanh vừa nãy!

Nam tử áo bào xanh nhìn Mặc Vũ Hề kêu lên.

- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

Mặc Vũ Hề cả kinh kêu lên.

- Đi mau, dẫn ta đi. Võ Chiếu, Thông Thiên giáo chủ, không, tất cả Thiên đình Đại Chu đều bị một thú giao hoán chiếm cứ. Thú giao hoán đã trao đổi thân xác với tất cả cường giả nơi này. Nhanh, trước tiên dẫn ta rời khỏi nơi này đã!

Nam tử áo bào xanh gian nan chạy về phía Mặc Vũ Hề.

Tất cả Thiên đình Đại Chu, tất cả cường giả thân thể, tất cả bị trao đổi thú chiếm cứ?

Mặc Vũ Hề đột nhiên giật mình một cái. Nàng nhìn thân thể Diêm Xuyên cách đó không xa, nhìn lại nam tử áo bào xanh một chút. Nhất thời nàng thực sự không muốn tin tưởng đây là sự thực. Nhưng....

Mặc Vũ Hề nhanh chóng chạy về phía nam tử áo bào xanh.

- Ha ha ha, đi sao? Các ngươi cho rằng mình vẫn có thể đi được sao? Thân thể vừa nãy đã bị phá hủy Tử Phủ. Hiện tại ta lại có được tất cả lực lượng của ngươi. Ngươi cho rằng, ngươi có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?

Thân thể Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười tà nói.

Ầm!

Tóc của thân thể Diêm Xuyên đột nhiên biến thành màu đỏ như máu. Trong nháy mắt, cả gian đại điện bị vô số biển máu bao phủ. Đó chính là thần thông biển máu của Diêm Xuyên.

Biển máu vừa ra, trong nháy mắt cả đại điện bị lấp đầy một nửa.

Thông Thiên, Võ Chiếu và thân thể Diêm Xuyên đều đứng ở bên trên biển máu. Mỗi người đều lộ ra vẻ thoả mãn tới cực độ.

Lúc này, người mặc áo bào xanh căn bản đã không còn lực phản kháng. Ba người cũng rất bình tĩnh.

Mặc Vũ Hề lại nhào tới bên cạnh người mặc áo bào xanh.

- Diêm Xuyên, chàng thế nào?

Mặc Vũ Hề đỡ lấy nam tử áo bào xanh đang hấp hối hỏi.

- Thế nào sao? Ha ha ha, Tử Phủ đã phá, lại không có lực phản kích. Ha ha ha, thần thông biển máu quả nhiên lợi hại, ta đã sớm muốn có nó!

Thân thể Diêm Xuyên cười to nói.

Trong lúc đang nói chuyện, thân thể Diêm Xuyên vung tay lên.

Vù!

Một đại thụ màu xanh biếc đột nhiên xuất hiện.

- Thương Thiên bách thụ? Ha ha ha, hiện tại tất cả đều là của ta rồi!

Thân thể Diêm Xuyên cười to nói.

- Vũ trụ trong lòng bàn tay, đi ra!

Thân thể Diêm Xuyên hét lớn.

Nhưng lúc này, lòng bàn tay hắn lại không có vũ trụ trong lòng bàn tay.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại không thi triển ra được thần thông này?

Sắc mặt thân thể Diêm Xuyên trầm xuống.

Một bên Thông Thiên nói:

- Điều này cũng không có gì lạ. Thần thông biển máu đến từ huyết mạch. Ngươi đoạt huyết mạch của Diêm Xuyên, tất nhiên sẽ dùng được nó. Thương Thiên Bách Thụ đến từ hồn phách của Diêm Xuyên. Ngươi đoạt được hồn phách của Diêm Xuyên cũng có thể sử dụng được nó. Nhưng vũ trụ trong lòng bàn tay này hẳn là thuộc về loại thần thông tri thức. Ngươi không có ký ức của Diêm Xuyên, sao có thể thi triển ra được?

- Thì ra là như vậy!

Thân thể Diêm Xuyên nói.

- Không đúng!

Thân thể Diêm Xuyên đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ như điên.

- Thế nào?

Vù!

Hai tay thân thể Diêm Xuyên đột nhiên phóng ra bạch quang chói mắt. Bạch quang vừa ra, trong nháy mắt chiếu sáng cả toà đại điện. Hào quang cường thịnh đã đè ép tất cả khí thế của biển máu xuống.

- Ha ha ha ha! Bảo bối tốt. Không ngờ bàn tay của Diêm Xuyên lại có bảo bối như vậy. Đây là một bộ găng tay pháp bảo đúng không? Đúng là pháp bảo lợi hại!

Thân thể Diêm Xuyên mừng như điên nói.

Đạo chi thủ, pháp bảo kỷ thứ nhất sao có thể không mạnh được.

Thân thể Võ Chiếu, Thông Thiên đều vây lại.

- Ta xem một chút!

Võ Chiếu tiến lên phía trước nói.

- Cái này không thể được. Thú giao hoán số chín, ngươi đã chiếm được toàn bộ pháp bảo của Võ Chiếu, cần gì phải cùng ta cướp đồ của Diêm Xuyên? Bảo bối của Võ Chiếu cũng không ít chứ?

Thân thể Diêm Xuyên cười nói.

- Còn ngươi nữa. Thú giao hoán số bảy, Tru Tiên Kiếm của Thông Thiên giáo chủ, tất cả mọi thứ của Thông Thiên giáo chủ cũng không người nào cướp của ngươi. Đồ của ta, ngươi không nên nghĩ tới!

Thân thể Diêm Xuyên nhanh chóng thu hồi bạch quang trong tay.

Trong lúc ba thú giao hoán đang quan tâm tới thủ chi đạo, nam tử áo bào xanh quát to một tiếng

- Đi!

- Minh!

Mặc Vũ Hề đột nhiên hóa thành một con Minh Phượng cực lớn.

Ầm!

Minh Phượng ầm ầm phá tan đại điện mang theo nam tử áo bào xanh nhanh chóng bay ra bên ngoài.

- Cái gì?

Võ Chiếu nhất thời biến sắc.

Thân thể Diêm Xuyên cũng nhất thời biến sắc.

- Chạy đi đâu!

Thân thể Diêm Xuyên cả kinh kêu lên.

Người áo xanh cùng Mặc Vũ Hề gần như đã là tình trạng bắt ba ba trong rọ, sao có thể chạy thoát được?

Ầm!

Trong nháy mắt biển máu cuồn cuộn ùn ùn kéo đến. Hai người Mặc Vũ Hề vừa bay ra ngoài, trong nháy mắt lại bị vô số biển máu nhấn chìm.

Thời điểm biển máu nhấn chìm hai người, vô số Huyết Thần Tử xông thẳng về phía Mặc Vũ Hề.

- Minh!

Phượng hoàng kêu vang. Mười hai cái đuôi hóa thành mười hai đạo luân hồi, đột nhiên khuấy động. Biển máu ầm ầm tách ra hơn nửa. Mặc Vũ Hề thét dài một tiếng, đã bay ra khỏi thành.

- Không thể nào. Mặc Vũ Hề mạnh như vậy từ lúc nào?

Võ Chiếu nhất thời biến sắc.

Thông Thiên giáo chủ lại lấy Tru Tiên Kiếm ra.

- Nhất Kiếm Tru Tiên!

Ầm!

Một tia kiếm quang xông thẳng về phía xa.

Kiếm phá hư không. Từng mảng hư không lớn bị nghiền nát. Kiếm quang vượt qua hàng ngàn hàng tỉ dặm, trong nháy mắt đã đến phía sau lưng phượng hoàng đen p.

Ầm!

Tru Tiên Kiếm với thế không thể đỡ, chém một kiếm xuống. Mặc Vũ Hề với mười hai cái đuôi phượng trong nháy mắt đã bị trọng thương.

- Minh!

Mặc Vũ Hề đau khổ kêu to một tiếng.

Mười hai đạo luân hồi, đã có sáu đạo luân hồi bị Tru Tiên Kiếm làm sụp đổ.

Mặc Vũ Hề cũng bị thương nặng. Nhưng Mặc Vũ Hề không dám do dự, tiếp tục điên cuồng bỏ chạy.

- Chạy đi đâu?

Thân thể Diêm Xuyên trừng mắt một cái, đạp không đuổi theo.

Sắc mặt Võ Chiếu và Thông Thiên giáo chủ cũng hoàn toàn thay đổi.

- Thập ngũ trọng thiên? Mặc Vũ Hề cũng đạt tới tu vi thập ngũ trọng thiên sao?

Thông Thiên giáo chủ cả kinh kêu lên.

- Nếu biết Mặc Vũ Hề là thập ngũ trọng thiên, vừa nãy đã để người trao đổi thân thể của nàng!

Sắc mặt Võ Chiếu trở nên âm trầm.

- Mặc Vũ Hề đã bị ta đánh trọng thương. Bây giờ ta sẽ lập tức bắt nó trở về!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio