Đông Phương Chính Phái kinh ngạc bật thốt:
- Tổ cha nó! Tiểu tử này gan to bằng trời, dám sàm sỡ Thiên Nữ? Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Nha hoàn ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư, hình như hắn biết ngươi? Còn gọi ngươi là Nhu nhi?
Cô gái áo trắng khẽ nói:
- Ta ngoại lệ thi triển một lần "Nhĩ Tâm Thông", hãy hộ pháp cho ta.
Đông Phương Chính Phái la lên:
- Hộ pháp? Thiên Nữ yên tâm, có Đông Phương Chính Phái ta ở đây thì đừng ai mơ quấy rầy Thiên Nữ!
Đám thuộc hạ của cô gái áo trắng quái dị nhìn Đông Phương Chính Phái.
Mọi người vội gật đầu, nói:
- Vâng, xin tiểu thư yên tâm!
Cô gái áo trắng vươn tay phải thuôn dài, vươn ra ngón trỏ và ngón giữa nhẹ chỉ vào vị trí trái tim Diêm Xuyên, đàu ngón tay của nàng toát ra ánh sáng xanh.
Vù vù!
Đầu ngón tay cô gái áo trắng tiếp xúc với ngực Diêm Xuyên.
Quá một nén nhang, cô gái áo trắng hơi nhíu mày.
Nha hoàn tò mò hỏi:
- Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?
Cô gái áo trắng nhíu mày nói:
- Người này có lòng cảnh giác quá nhiều, trong chốc lát không thể đọc được nội tâm của hắn.
Nha hoàn ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? "Nhĩ Tâm Thông" của tiểu thư chưa từng thất bại!
Cô gái áo trắng nhíu mày nói:
- Lại thử xem.
Vù vù!
Đầu ngón tay của cô gái áo trắng lại lóe ánh sáng xanh, chạm vào ngực Diêm Xuyên.
Bùm!
Như bị điện giật, người Diêm Xuyên khẽ run, sau đó mông lung mở to mắt.
Diêm Xuyên mơ hồ nói:
- Nhu nhi, nàng đã trở lại?
Nói xong Diêm Xuyên lần nữa xỉu.
Nha hoàn quái dị hỏi:
- Nhu nhi rốt cuộc là ai?
Cô gái áo trắng bỗng la lên:
- Đừng ồn ào, ta thấy rồi!
Mọi người biểu tình nghiêm túc, không nói thêm cái gì.
Chỉ có Đông Phương Chính Phái hơi né ra.
Đông Phương Chính Phái vừa hâm mộ vừa sợ hãi "Nhĩ Tâm Thông", bởi vì thần thông đó có thể nhìn thấy nội tâm của đối phương. Đây chính là riêng tư tận đáy lòng! Vậy mà dưới thần thông này không có chỗ giấu.
"Tiểu tử, tự cầu phúc đi." Đông Phương Chính Phái lại ra xa chút.
Cô gái áo trắng nhắm mắt, chậm rãi thấy một hình ảnh.
Thảo mênh mông vô bờ, ánh nắng chiếu rọi, chói mắt tinh khiết.
Diêm Xuyên mang một cô gái áo trắng chậm rãi bước trên thảo nguyên tuyết trắng.
Cô gái áo trắng đeo mạng che, Diêm Xuyên dìu nàng từng bước một bước vào.
Cô gái la lên:
- Đã đến chưa?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chân Nhu, sắp được rồi, đừng mở to mắt!
Cô gái áo trắng nhìn trên Diêm Xuyên và cô gái giống y hệt mình đi thảo nguyên tuyết, nàng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Nha hoàn tò mò hỏi:
- Tiểu thư trông thấy cái gì?
Nhưng cô gái áo trắng không nói chuyện, xem tiếp.
Trên thảo nguyên tuyết trắng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Tốt rồi, mở to mắt đi!
- Tới rồi? Che lâu như vậy, thật là...
Chân Nhu vội tháo khăn vải che mắt ra, đứng ngây như phỗng.
Chân Nhu vui mừng nói:
- Tuyết? Tại sao chỗ này có tuyết?
Ánh nắng chiếu lấp lánh, thiên địa mất sắc, một mảnh trắng tinh. Trùng kích thị giác khiến tâm tình của Chân Nhu rộng mở.
- Nhiều tuyết quá, thật là xinh đẹp, đẹp quá đi!
Chân Nhu ở trước mặt Diêm Xuyên không có nghiêm túc mà thuận theo tâm lý, vui vẻ nhảy nhót.
Bùm!
Một quả cầu tuyết đập vào người Diêm Xuyên.
- Ha ha ha ha!
Trên thảo nguyên tuyết mênh mông vang tiếng cười vui của Chân Nhu.
Chơi một lúc sau Diêm Xuyên nắm tay Chân Nhu.
Chân Nhu tò mò hỏi:
- Chàng đặc biết dẫn ta đến đây chơi sao? Làm sao chàng tìm được chỗ này?
- Là ta sắp đặt, có thích không?
- Thích, nhưng tại sao phải sắp đặt?
- Hôm nay là một ngày quan trọng, sắp đặt thảo nguyên tuyết là vì chúc phúc chúng ta, chúc phúc tình cảm của chúng ta vĩnh viễn như thảo nguyên tuyết này trong sạch, vĩnh viễn không dính bụi trần, vĩnh viễn không lẫn vào màu sắc khác.
Chân Nhu mặt hơi đỏ:
- A!
Diêm Xuyên nắm đôi tay mềm mại của Chân Nhu, dịu giọng nói:
- Nhu nhi, hãy dể thảo nguyên tuyết này làm chứng, gả cho ta đi!
- A?
Chân Nhu che miệng, kinh ngạc và vui sướng nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn Chân Nhu, hỏi:
- Có được không?
Chân Nhu cắn môi, làm bộ bình tĩnh nói:
- Chàng... Chàng không đưa ta cái gì đã muốn cưới ta?
- Nàng muốn cái gì?
Chân Nhu giọng run run nói:
- Hoa, tối thiểu một bó to hoa hồng! Chàng đã quên sao? Người khác đều làm như vậy.
- Nàng thích hoa hồng?
- Ừm!
Xào xạc...
Xung quanh vang tiếng khe khẽ, mùi hướng xông vào mũi, một cánh hoa hồng màu lam từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt Chân Nhu.
Chân Nhu kinh ngạc bật thốt:
- Là hoa hồng xanh?
Chân Nhu ngoái dầu nhìn, thảo nguyên tuyết mênh mông đã biến mất, khoảnh khắc không còn.
Thảo nguyên tuyết biến thành một thảo nguyên, không là hoa nguyên rải đầy hoa.
Bốn phương tám hướng, hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng, hoa hồng màu hồng, hoa hồng tím, hoa hồng xanh, từng đóa kéo dài vô tận, liếc mắt nhìn không tới cuối, như là chìm trong biển hoa.
- A?
Chân Nhu ngạc nhiên nhìn thảo nguyên hoa hồng.
Trên bầu trời có hàng trăm áng mây, tất cả đều do cánh hoa chồng chất thành, không ngừng rơi xuống.
Khắp đầy trời đều là hoa hồng Chân Nhu thích.
Chân Nhu kinh kêu:
- A, sao có thể? Sao có nhiều như vậy được? Thật là nhiều.
Diêm Xuyên cười nói:
- Hoa hồng cả nước dều là đây!
- Toàn bộ?
Diêm Xuyên dịu giọng nói:
- Đây là dân chúc phúc, chúc nguyện tình cảm của chúng ta như hương hoa mãi mãi nồng nàn, hương thơm muôn đời.
Diêm Xuyên thâm tình nói:
- Hãy gả cho ta.
Cô gái áo trắng sử dụng "Nhĩ Tâm Thông" biểu tình biến đổi như chính mình ở trong tình cảnh.
Gả cho ta?
Tựa như người Diêm Xuyên hỏi chính là nàng.
Sao có thể như vậy, ta...
Cô gái áo trắng biểu tình phức tạp.
Nha hoàn ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?
Cô gái áo trắng sắc mặt khó xem nói:
- Ta không sao!
Trước giờ chưa từng có, cô gái áo trắng sử dụng "Nhĩ Tâm Thông" thường là quan sát từ góc độ kẻ thứ ba, nhưng giờ phút này nàng cảm giác như mình thay thế nhân vật Chân Nhu.
"Không lẽ là bởi vì khuôn mặt giống nhau?" cô gái áo trắng nhíu mày suy tư.
Trăm hoa rơi, hoa hồng cả nước tụ tập lại, như bông tuyết rơi đầy thảo nguyên.
Khắp cùng trời cuối đất đều là thế giới hoa.
Mãi đến khi sắc trời dần tối.
Diêm Xuyên và Chân Nhu chậm rãi ngồi cùng một chỗ.
Xung quanh đều là hoa hồng, nhưng trời tối xuông thì dần khônga thấy hoa đâu.
Vèo!
Bỗng nhiên trong biển hoa hồng xuất hiện một ngọn nến to, một ngọn lửa đốt nế chiếu sáng một vài cánh hoa.
Vèo!
Vèo!
Ngày càng nhiều ngọn nến, chớp mắt đầy khắp thảo nguyên. Ngồi trên tiểu sơn phá nhìn bốn phương tám hướng vô số ngọn lửa như sao đầy trời, trong buổi tối xinh đẹp yêu diễm.
Chân Nhu cầm lên một ngọn nến, ánh mắt mông lung:
- Đây là chúc phúc cái gì?
Diêm Xuyên dịu giọng nói:
- Ngọn nến là sinh mệnh của chúng ta, ngọn lửa là tình cảm của chúng ta, đây là chúc phúc cho tình cảm chúng ta vĩnh viễn tỏa sáng, nóng cháy, mãi đến cuối sinh mệnh, ngọn nến đã hết mới thôi. Đời này ta sẽ cẩn thận sự cho ngọn lửa này mãi mãi không bao giờ tắt.
- Thật tốt!
Chân Nhu chậm rãi tựa vào ngực Diêm Xuyên.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Đột nhiên, vô số ngọn nến chậm rãi bay lên, vô tận cánh hoa cũng bay lên trời, thậm chí tuyết bên dưới cánh hoa cũng bay lên, dần tụ lại ở bầu trời phía xa.
Mơ hồ như có nhiều người đang thi pháp, nhưng Chân Nhu phớt lờ họ.