Bên kia, Diêm Xuyên thấy đại thế đã định thì mỉm cười nói với Ngụy Ngã:
- Ngụy minh chủ, có biết tại sao ta nhất định phải kêu ngươi cùng đi không?
Ngụy Ngã lạnh lùng hừ với Diêm Xuyên:
- Hừ!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Bức chết phụ thân ta, toàn tông truy sát ta, thù này ta sẽ không quên. Đây là lĩnh vực của chư tiên, ta sẽ ở trước mặt mọi người giết chết ngươi, dùng cái chết của ngươi tạ tội phụ tử Diêm thị ta!
Diêm Xuyên nói rồi đạp bước nảy vào lĩnh vực của chư tiên phía xa.
Diêm Xuyên đáp xuống, Cổ Nguyệt thánh tử đôi mắt cực kỳ âm trầm.
Dù Diêm Xuyên không chĩa mục tiêu vào Cổ Nguyệt thánh tử nhưng gã có cảm giác bị dắt mũi. Cổ Nguyệt thánh tử rất ghét loại cảm giác này, đôi mắt âm trầm nhìn Diêm Xuyên ở giữa không trung rơi xuống.
Bên kia, Yêu Thiên Thương biểu tình hơi thay đổi, hít sâu.
Yêu Thiên Thương khẽ kêu:
- Vương Chu!
Vương Chu tiên lên:
- Có!
Yêu Thiên Thương trầm giọng nói:
- Lát nữa đeièu tra chi tiết của Diêm Xuyên này cho ta!
Vương Chu nghi hoặc hỏi:
- Điều tra hắn? Diêm Xuyên là một Tinh cảnh, sắp chết rồi, điều tra làm gì?
Yêu Thiên Thương hít sâu, nói:
- Ta cứ có cảm giác hắn sẽ không chết.
Vương Chu ngạc nhiên hỏi:
- A?
Vương Chu không nghi ngờ Yêu Thiên Thương, bởi vì gã là chủ nhân của Vương Chu.
Vương Chu hỏi:
- Chủ thượng, ngươi muốn tin tức về Diêm Xuyên ở mặt nào?
Yêu Thiên Thương nghiêm túc nói:
- Ta cảm giác người này không phải vật trong ao, hãy điều tra cho kỹ, ta muốn toàn bộ!
- Toàn bộ?
Vương Chu kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên phía xa ở giữa không trung.
Nên biết rằng tại phương đông nhân vật khiến Yêu Thiên Thương chú trọng như vậy ít ỏi đếm trên đầu ngón tay. Tinh cảnh này có thể khiến Yêu Thiên Thương chú trọng như vậy sao?
Vương Chu chắc chắn nói:
- Tuân lệnh!
Bùm!
Diêm Xuyên nhảy vào lĩnh vực của chư tiên.
Phút chốc xung quanh như có lực lượng kỳ lạ phong ấn Diêm Xuyên.
Bùm!
Không thể dùng tinh nguyên, Diêm Xuyên té xuống đất, nặng nề lăn trên mặt đất, bụi bay đầy trời.
Vèo!
Trên đài cao, người trong suốt chợt mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên.
Vù vù!
Một đao nhẫn hình nửa vầng trăng màu lam bỗng nhiên hiện ra, đao nhẫn như hư như thật, xung quanh vòng quanh cơn gió, hiểnn hiên do gió xanh ngưng tụ thành.
Vèo!
Phong nhẫn nháy mắt bắn về phía Diêm Xuyên, hắn xoay người, cực kỳ nguy hiểm tránh đi phong nhẫn.
Vèo!
Phong nhẫn bắn lên trời nhưng không biết mất, lướt qua Diêm Xuyên, lại bay trở về. Một thanh phong nhẫn biến thành hai cái, lần thứ hai giết hướng hắn.
Diêm Xuyên nét mặt sa sầm, lắc người, lần thứ hai tránh thoát một thanh phong nhẫn. Ngọc Đế kiếm khẽ rung đụng hướng thanh phong nhẫn kia.
Bùm!
Diêm Xuyên bị đụng lùi một bước nhưng phong nhẫn kia bị một kiếm chém vỡ.
Văn Nhược Tiên Sinh tán thán:
- Kiếm tốt!
Văn Nhược Tiên Sinh biết phong nhẫn sắc bén, pháp bảo không rót vào pháp lực thì chỉ có thể xem chất liệu. Lúc nãy rất nhiều pháp bảo của tu giả bị phong nhẫn đụng nát, nhưng kiếm của Diêm Xuyên chỉ bằng vào tài liệu đập nát phong nhẫn.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngụy Ngã sao? Sợ rồi? Lấy tu vi Thần cảnh như ngươi mà sợ Tinh cảnh như ta đây? Ha ha ha!
Bên kia đám yêu tộc cũng cười lên.
- Ha ha ha ha!
Cổ Nguyệt thánh tử thấy phía xa Yêu Thiên Thương trào phúng cười thì mặt sụ xuống.
Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:
- Còn không đi xuống?
Ngụy Ngã sắc mặt khó xem nói:
- Vâng! Vâng!
Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng quát:
- Xuống hết đi!
Gần ba trăm người đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Vù vù vù!
Gần ba trăm tu giả đạp bước bay hướng lĩnh vực của chư tiên.
Thấy mọi người đều xuống, Diêm Xuyên lạnh băng nhìn Diêm Xuyên.
Cổ Nguyệt thánh tử nói với người đàn ông áo tím:
- Tử Thị!
- Có!
Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói:
- Ta ghét Diêm Xuyên này, lát nữa nếu hắn chết thì thôi, nếu thật sự phá trận này thì giết hắn cho ta! Ta không muốn nhìn thấy hắn!
Người đàn ông áo tím trầm giọng nói:
- Tuân lệnh!
Bùm!
Gần ba trăm tu giả rơi vào đại trận.
Vù vù! Text được lấy tại Truyện FULL
Trong lĩnh vực của chư tiên đột nhiên cuồng phong gào thét, người trong suốt cao cao tại thượng, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện càng lúc càng nhiều phong nhẫn, bách đạo, thiên đạo, vạn đạo.
Vạn đạo phong nhẫn như mưa to xối vào mọi người.
Ầm ầm!
Như đại hà gột rửa gần ba trăm tu giả.
Đinh đinh đinh đinh!
Đám tu giả vội giơ kiếm đỡ đao khsi lao đến. Phút chốc thật nhiều đao khí tạc nổ, những đao khí nổ tung được người trong suốt khống chế chớp mắt hồi phục như cũ.
Mưa to gió lớn như vạn mũi tên đổ xuống, giết gần ba trăm tu giả chật vật không chịu nổi.
Không có pháp lực, không có khí tường, ai nấy chỉ có thể dựa vào huyền diệu của kiếm pháp, đao pháp.
- A!
Một cánh tay của tu giả bị thanh đao khí chặt đứt, trườmg kiếm rơi xuống đất, biến thành dê chờ làm thịt.
- Cứu mạng!
Người kia không cần cánh tay, chạy hướng biên duyên.
Nhưng đã muộn, gần trăm đao khí ồ ạt cắt người gã.
Phập phập phập phập phập!
- A!
Như thiên đao vạn quả, trong thống khổ máu tươi bắn tung tóe, chớp mắt thành đống thịt vụn.
Một tu giả chỉ chốc lát đã chết.
Có người la lên:
- Mau, mau vào các cửa, nhanh lên!
Ầm ầm!
Đỡ thật nhiều đao khí, mọi người xông hướng cánh cửa khác nhau.
Ngụy Ngã có kiếm pháp cao siêu, mau chóng đỡ đao khí xung quanh, xông hướng một cánh cửa.
Bùm!
Các đao khí tán đi, Diêm Xuyên bỗng chắn trước mặt Ngụy Ngã.
Ngụy Ngã sắc mặt cứng đờ.
Ngụy Ngã quát:
- Tránh ra!
Diêm Xuyên đỡ đao khí xung quanh, cười nói:
- Tránh ra? Ngươi biết rõ ta muốn giết ngươi mà còn kêu ta tránh?
Ngụy Ngã sốt ruột nói:
- Nếu còn không tránh thì đao khí sẽ ngày càng nhiều, đến lúc ngươi cũng chỉ có đường chết!
Đúng vậy, qua một lát đao khí sẽ tăng nhiều thêm, bản thân Ngụy Ngã không chịu nổi.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Ngụy minh chủ, ngươi có cảm giác được cái gì không?
- Cái gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Công đức, ngươi mà hưởng thụ công đức!
Ngụy Ngã biến sắc mặt.
Ngụy Ngã giật mình kêu lên:
- Công đức của ta bỗng nhiên thiếu, là ngươi, tại ngươi?
Diêm Xuyên cười nói:
- Sáu ngàn tu giả truy sát ta, có biết tại sao họ không giết chết ta không?
- Tại sao?
Ngụy Ngã biểu tình âm trầm, dường như đã đoán được điều gì.
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Ngươi đoán đúng rồi, lần này Nhật Nguyệt Minh nguyên khí đại thương, sáu ngàn tu giả đã bị ta giết sạch, cho nên ngươi mới cảm thấy công đức giảm bớt.
Ngụy Ngã giật mình kêu lên:
- Không, không, không có khả năng!
Diêm Xuyên cười nói:
- Không có gì là không thể, đã bị giết sạch rồi. Không chỉ như vậy, Nhật Nguyệt Minh của ngươi sắp bị tiêu diệt, ngươi tin không?
Ầm ầm!
Khi Diêm Xuyên nói chuyện thì quanh thân Ngụy Ngã ánh sáng vàng tán loạn, thật nhiều khí thể vàng bay khỏi người gã.
Ngụy Ngã một bên đỡ đao khí một bên giật mình kêu lên:
- Sao có thể? Tại sao như vậy? Công đức của ta, công đức của ta!
Diêm Xuyên đụng bay nhiều đao khí, la lên:
- Bởi vì Nhật Nguyệt Minh của ngươi đã bị trừ danh khỏi thiên hạ. Sau khi người của ta trở về đã toàn diện phản kích Nhật Nguyệt Minh, nhổ tận gốc, không chừa một tên!
Ngụy Ngã giật mình kêu lên:
- Không, không, không có khả năng!