Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Đám Túy Kiếm Sinh dẫn dắt mọi người rất nhanh đi vào một khu vực cánh rừng ở phía bắc thành.
Thác nước đổ rào rào, trên núi lớn cách thác nước không xa có nhiều cung điện.
Mọi người đến quần cung điện này, phong cảnh xinh đẹp, từ trên cao nhìn xuống.
Chủ điện, Đại Hà điện.
Xung quanh có nhiều đệ tử Đại Hà tông, Túy Kiếm Sinh mang đoàn người Diêm Xuyên đi đến, các đệ tử rất lễ độ, thường nhìn Diêm Xuyên.
- Huyết Ma? Đây chính là Diêm Xuyên?
- Một đêm giết sáu ngàn người, quá điên cuồng!
- Đây là Thiên phong!
............
......
Đám đệ tử Đại Hà tông nhỏ giọng xì xầm.
Diêm Xuyên không để ý tới.
Diêm Xuyên đứng trước chủ điện Đại Hà điện, nhìn xuống bốn phía.
Vị trí chỗ này cực cao, đứng trước đại điện có thể thấy núi non vô tận xung quanh. Phía xa chỗ ánh sáng xanh bao phủ có vô số tu giả, thật nhiều kiến trúc xây dựng.
Túy Kiếm Sinh nói:
- Trung tâm là các cửa hàng.
Hoắc Quang ở một bên tán thán nói:
- Vô Ưu thành này rốt cuộc lớn cở nào?
Túy Kiếm Sinh cười nói:
- Bởi vì các tu giả cư ngụ thích chiếm đỉnh núi, nên dù có trăm vạn tu giả thì thành trì cực lớn, đại khái cỡ một tỉnh ở thế gian.
Hoắc Quang ngạc nhiên hỏi:
- To như vậy?
Túy Kiếm Sinh cười nói:
- Đương nhiên rồi, phía trước có một khu phố, ngươi muốn cái gì thì có cái đó, chỉ cần ngươi có linh thạch là được.
Diêm Xuyên nhìn chủ điẹn sau lưng, Đại Hà điện.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Hoắc Quang, mang người đi đổi tấm biển, đổi thành Diêm Vương điện.
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang nhận lệnh rời đi.
Diêm Xuyên nói:
- Hãy cho ta biết tông môn khống chế Vô Ưu thành này.
Túy Kiếm Sinh cười nói:
- Vâng. Thứ nhất là Đại Hà tông ta, thứ hai là Nhật Nguyệt Minh, thứ ba là Ngự Yêu tông, thật ra sư thúc cũng quen tông chủ Ngự Yêu tông.
- A?
Túy Kiếm Sinh cười nói:
- Lúc ở nhân gian sư thúc tại phong thủy trận nhìn thấy Mục Dã vương, hắn chính là tông chủ của Ngự Yêu tông. Dã tiền bối đến từ Trịnh quốc gần Yến quốc, khi sư thúc tại Yến Kinh thì hai đệ tử Khí cảnh của Mục Dã vương bị sư thúc bắt giữ, sư thúc còn nhớ không?
Diêm Xuyên hơi biến sắc mặt:
- Mục Dã vương?
Túy Kiếm Sinh nói:
- Ừm! Còn có ba tông môn là Thượng U tông, Trung U tông, Hạ U tông.
Diêm Xuyên mắt lóe tia sáng sắc bén, nheo mắt nói:
- A? Thượng U tông, Trung U tông, Hạ U tông
Túy Kiếm Sinh giải thích rằng:
- Nghe nói tổ sư khai sơn của ba tông từng là đệ tử của một 'U tông', sau này 'U tông' hủy diệt, b người tự mở tông môn, tên hơi giống nhau, quan hệ ba tông cũng rất thân.
Lưu Cẩn nhíu mày nói:
- Vương!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Là bọn họ sao?
Lưu Cẩn lấy ra một tờ đơn, bên trên viết gần trăm tông môn,
Lưu Cẩn nghiêm túc nói:
- Đúng rồi, tông môn bức chết lão Hoàng gia có ba tông này!
Túy Kiếm Sinh. Thất Kiếm hiệp hơi biến sắc mặt, cười khổ nói:
- Đúng vậy. Lúc trước phụ thân ngơi chết có phần của ba tông môn này.
Diêm Xuyên nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm!
Tam Kiếm hiệp nói:
- Vốn Vô Ưu thành bị chia thành sáu phần, lục tông chúng ta tự quản lý một khu vực, khu trung tâm mậu dịch thương phẩm thì cùng cai quản. Đại Hà tông ta quản lý khu vực phía bắc.
Diêm Xuyên hỏi:
- Đều là hạ vị tông môn sao?
Túy Kiếm Sinh giải thích rằng:
- Không, thật ra thì hạ vị tông môn chính thống chỉ có Đại Hà tông ta, Ngự Yêu tông chỉ là tông môn bình thường, ba tông khác là hạ vị tông môn mà Đại Hà tông sắc phong.
- Có thành thủ không? Text được lấy tại Truyện FULL
Túy Kiếm Sinh nói:
- Có, do lục tông cộng đồng đề cử, chưởng môn của Trung U tông, Trịnh Hồng, cường giả đỉnh Thần cảnh.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Trung U tông, Trịnh Hồng?
Túy Kiếm Sinh cười nói:
- Nhật Nguyệt Minh, ba U tông, bốn tông môn cộng đồng đề cử, bởi vậy hắn đương nhiên trở thành một thành chủ. Vô Ưu thành bị phân cách thành sáu phần, bởi vậy dù hắn là thành chủ thì chúng ta không bị tổn thất gì nhiều.
Diêm Xuyên hỏi:
- Tình huống trong thành thì ta biết đại khái rồi, Tử Tử ngụ ở đâu?
- Tử cô nương? Sư thúc định đi gặp?
- Đúng vậy. Ta đi xem nàng trước.
Túy Kiếm Sinh lập tức nói:
- Vậy ta đưa sư thúc đi.
- Ừm!
Diêm Xuyên nói với Hoắc Quang đang đổi tấm biển:
- Hoắc Quang, tạm đóng trại đi, khiến các tướng sĩ nghỉ ngơi.
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Giờ phút này tấm biển chủ điện đã thay đổi, Diêm Vương điện.
- Đi!
Diêm Xuyên vào thành không lâu sau thì tin tức ngay lập tức truyền hướng tứ phương.
Vô Ưu thành, trong một đại điện, một người đàn ông mặc hoa phục ngồi ở ghế chủ, chính là Mục Dã vương mà Diêm Xuyên từng gặp.
Trước mặt Mục Dã vương đứng bảy, tám tu giả, trong đó ba người là đệ tử của Mục Dã vương.
Đại sư huynh Đan Thanh Tử sắc mặt cực kỳ khó xem.
Đan Thanh Tử sắc mặt khó xem nói:
- Sư phụ, Diêm Xuyên đến rồi, mới nãy.
Đan Thanh Tử còn nhớ cảm giác bị Diêm Xuyên đạp dưới chân, đây là sỉ nhục cả đời của gã.
- Sư phụ, đồn là Diêm Xuyên gần đây trong một đêm giết sáu ngàn đệ tử Nhật Nguyệt Minh, chuyện có phải là đồn thổi quá đáng không?
Đan Thanh Tử cũng nói:
- Đúng vậy. Sư phụ, lần trước khi ta gặp Diêm Xuyên thì năng lực của hắn mới chỉ là Lực cảnh!
Mục Dã vương trầm giọng nói:
- Nhưng Nhật Nguyệt Minh bị người của Diêm Xuyên nhổ tận gốc, đây là sự thật, huống chi...
- Huống chi cái gì?
Mục Dã vương trầm giọng nói:
- Nhật Nguyệt Minh không chỉ có đê giai đệ tử bị giết, hình như Thần cảnh cũng chết hết.
Đám đệ tử câm nín.
Đan Thanh Tử rối rắm nói:
- Sư phụ, vậy ngươi nói xem nên làm sao?
Mục Dã vương uống hớp trà, nhìn đệ tử nhỏ nhất của mình:
- Lưu Cương, ngươi thấy sao?
Lưu Cương, vốn là Cung Phụng của Đại Trịnh quốc, sau này trong phong thủy trận vì cướp đoạt ý chí phá quân mới được Mục Dã vương nhận làm đệ tử, qua trận Yến Kinh, là người thứ nhất đầu hàng Diêm Xuyên.
Lưu Cương sờ đầu trọc, cười nói:
- Đệ tử cảm thấy. Trước nhìn xem hẵng nói, có lẽ còn có biến đổi gì.
Mục Dã vương thản nhiên nói:
- A?
Lưu Cương cung kính nói:
- Mặc dù đệ tử mới nhập môn không lâu nhưng biết chút tình huống tại Vô Ưu thành. Nhật Nguyệt Minh và ba U tông có quan hệ rất tốt, Nhật Nguyệt Minh bị diệt, có lẽ ba U tông sẽ giận chó đánh mèo Diêm Xuyên, có lẽ họ sẽ giải quyết hắn.
Mục Dã Vương gật đầu, nói:
- Nói đúng, tiếp tục đi.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Nhật Nguyệt Minh bị diệt, các khu vực trong thành thuộc về Nhật Nguyệt Minh chắc chắn có tranh giành. Sư phụ cứ để Đại Hà tông và ba U tông đấu đá nhau, đợi thế cục rõ ràng rồi mới xuất thủ.
Mục Dã vương khen Lưu Cương:
- Giỏi, vi sư không có nhìn lầm ngươi!
Lưu Cương vội khiêm tốn đáp:
- Sư phụ đương mắt sáng như đuốc, sớm hiểu rõ mọi thứ, chẳng qua sư phụ muốn thử đệ tử.
Mục Dã vương vừa lòng nói:
- Đi xuống đi.
- Tuân lệnh!
Các đệ tử ra khỏi đại điện.
Đi ra đại điện, Lưu Cương tò mò nhìn Đan Thanh Tử và tam sư huynh.
Lưu Cẩn hỏi:
- Đại sư huynh, tam sư huynh, còn định báo thù Diêm Xuyên không?
Hai người liếc nhau, cơ mặt co giật? Báo? Báo cái quái gì! Một mình Diêm Xuyên giết mấy trăm Khí cảnh, hai người đi chẳng khác nào tìm chết.