Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:
- Ha ha ha ha! Sớm nghe nói Người đàn ông thiếu niên anh hùng, lần ở Phong Yêu sơn mạch một người đơn độc giết sáu ngàn đệ tử Nhật Nguyệt Minh, danh chấn thiên hạ!
Diêm Xuyên lạnh nhạt cười nói:
- Thành chủ khách sáo, sáu ngàn Tinh cảnh nếu như thành chủ muốn giết dễ như trở bàn tay.
Thành chủ Trịnh Hồng cười khẽ hỏi:
- Nghe nói Nhật Nguyệt Minh bị ngươi nhổ tạn gốc?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chỉ là may mắn.
Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:
- Nói đến thì Vô Ưu thành có một phần sáu sản nghiệp của Nhật Nguyệt Minh, giờ Nhật Nguyệt Minh bị nhổ tận gốc, sản nghiệp đương nhiên thuộc về năm tông chúng ta, ngươi thấy sao?
Quả nhiên, sau hai ly rượu thì màn kịch chính đã bắt đầu.
Dù là Mục Dã vương hay là tông chủ Thượng, Hạ U tông đều tập trung nhìn vào Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cười nói:
- Chia lại? Cách nghĩ của thành chủ đúng là tốt, nhưng nếu chia bình quân thì không dễ dàng. Trước đây Nhật Nguyệt Minh có ký kết khế ước với tu giả trong Vô Ưu thành thì tính sao?
Bình quân? Diêm Xuyên đồng ý chia đều địa bàn đó sao? Mọi người biểu tình vui vẻ.
Thành chủ Trịnh Hồng ngoài ý muốn nói:
- Khế ước...?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đúng vậy. Thời gian khế ước dài ngắn khác nhau, không dễ chia. Thời gian thật khó chia, vầy đi, ta đề nghị trước do một tông cai quản, tông này phụ trách lý thanh hết thảy, tiếp đó lại phân chia, thấy sao?
Tông chủ Thượng U tông lạnh lùng nói:
- Một tông cai quản? Ngươi nói xem ai sẽ quản lý? Chắc không phải là Đại Hà tông ngươi đi?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Không, Đại Hà tông không am hiểu điều này, ta cảm thấy do Ngự Yêu tông trước tiên cai quản là tốt nhất.
- A?
Đám người trong điện mờ mịt.
Ai khống chế trước là người đó nắm tiên cơ, vậy mà Diêm Xuyên chịu thả địa bàn Nhật Nguyệt Minh?
Mục Dã vương ngồi phái đối diện kinh ngạc, kho báu rớt xuống đầu gã sao?
Diêm Xuyên cười nhìn Mục Dã vương:
- Mục Dã vương cảm thấy như thế nào?
Mục Dã vương hít sâu, đương nhiên là đồng ý, lúc đó gã báo cáo giả vài thứ là khả năng chiếm hơn phân nửa địa bàn Nhật Nguyệt Minh, thậm chí sau này có thể không trả lại!
Mục Dã vương định vui vẻ đồng ý:
- Ta...
Lưu Cương vội kéo Mục Dã vương lại:
- Sư phụ, không được!
Mục Dã vương nhíu mày nhìn Lưu Cương:
- A?
Diêm Xuyên hơi ngoài ý muốn nhìn Lưu Cương.
Lưu Cương lần nữa nghiêm túc lắc đầu, nói:
- Sư phụ!
Mục Dã vương sắc mặt thay đổi liên tục, khối thịt mỡ rớt trong miệng muốn phun ra thật khó.
Mục Dã vương hít sâu vài hơi, lắc đầu, nói:
- Không được, Ngự Yêu tông ta không có thời gian quản lý.
Mục Dã vương nói xong phát hiện ánh mắt mấy tông chủ dịu lại.
Dịu lại? Mục Dã vương đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa đã vì cái lợi làm choáng váng đầu óc.
Hắc Long đàm mở miệng:
- Nếu Ngự Yêu tông đã không có thời gian thì ta thấy...
Diêm Xuyên lại cười nói:
- Vậy thì do Thượng U tông cai quản trước đi!
Mọi người lần nữa mờ mịt.
- A?
Diêm Xuyên có ý định gì? Đẩy địa bàn Nhật Nguyệt Minh ra bên ngoài? Diêm Xuyên điên sao?
Mục Dã vương khó hiểun hìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cười nói:
- Tông chủ Thượng U tông thấy sao? Phải làm phiền ngươi rồi.
Tông chủ Thượng U tông lập tức đồng ý: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- A, được, được, không thành vấn đề!
Thành chủ Trịnh Hồng và tông chủ Hạ U tông nhíu mày, cuối cùng không phản đối, dù sao tông chủ Thượng U tông là người một nhà. Nhưng hai người nhìn Diêm Xuyên, không nhìn thấu hắn, không lẽ là vì hắn sợ sao?
…
Đám điện chủ mờ mịt nhìn Diêm Xuyên, không đoán ra được hắn có ý gì.
Nhật Nguyệt Minh bị Diêm Xuyên nhổ tận gốc, theo quy tắc của giới tu hành thì hắn có quyền lớn nhất phân phối sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh.
Lúc trước đám người bàn luận đã luâ, làm sao uy hiếp dụ dỗ, làm sao khiến Diêm Xuyên từ bỏ quyền phân phối sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh. Nhưng mọi người không ngờ Diêm Xuyên phá sản đến như vậy.
Một phần sáu sản nghiệp Vô Ưu thành, đủ tẩm bố một đại tông môn!
Buông bỏ?
Trực tiếp ném cho Thượng U tông?
Ban đầu thành chủ Trịnh Hồng chuẩn bị làm khó dễ như đánh vào khối bông.
Thành chủ Trịnh Hồng cười khan nói:
- Ha ha ha ha! Đại Hà tông quả nhiên rống rãi, chúng ta kính Diêm điện chủ một chén!
- Tốt!
Mọi người lần thứ hai nâng chén.
Diêm Xuyên cười nhạt, nhấp môi.
Diêm Xuyên giao thẳng sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh khiến ban đầu thành chủ Trịnh Hồng chuẩn bị một đống lời nói không có đất dùng võ, không khí trong đại điện lúng túng.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Rượu của thành chủ tựa như phẩm tướng.
Thành chủ Trịnh Hồng tò mò hỏi:
- A?
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn Tử Tử, hỏi:
- Đáng tiếc không uống ngon bằng lần trước Tử Tử đưa. Tử Tử, rượu lần trước là của Túy Tiên lâu nhà nàng đúng không?
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên lại nhìn thành chủ Trịnh Hồng, nói:
- Thành chủ, nếu đã nói xong việc thì cảm tạ hôm nay chư vị khoản đãi, Diêm ta cáo từ.
- A?
Người trong điện kinh ngạc.
Mới có bao lâu? Nhấp môi hai ly rượu đã vội đi? Diêm Xuyên muốn đi, yến hội này diễn ra quá ngắn ngủi.
Đương nhiên, giờ phút này mọi người còn chìm đắm trong rung động Diêm Xuyên nhường ra sản nghiệp Nhật Nguyệt Minh, chưa hồi phục tinh thần lại.
Đi?
Tông chủ Hạ U tông thay đổi sắc mặt, nói:
- Tửu yến mới vừa bắt đầu, nếu bây giờ Người đàn ông đi thì không phải là chúng ta khoản đãi không chu đáo sao?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Vậy ngươi muốn sao?
Tông chủ Hạ U tông cười nói:
- Không bằng khiến người giúp vui?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Giúp vui thế nào?
Tông chủ Hạ U tông nháy mắt với một người đứng sau lưng.
Phút chốc một người đàn ông mặc áo đen đi ra.
Người đàn ông áo đen nói:
- Tam đại đệ tử Hạ U tông, Trần Lưu, nghe nói Diêm điện chủ giết chết sáu ngàn Tinh cảnh Nhật Nguyệt Minh, xin Diêm điện chủ chỉ giáo cho!
Diêm Xuyên nheo mắt nói:
- A?
Diêm Xuyên nhìn người xung quanh, phái Tinh cảnh thăm dò hắn sao?
Các điện chủ xung quanh bình tĩnh nhìn, không ai ngăn cản, dù sao mọi người rất muốn biết thần thoại của Diêm Xuyên có phải là thật không. Huống chi có thể thăm dò Diêm Xuyên rốt cuộc có năng lực cỡ nào, dù Trần Lưu không địch lại thì đám Thần cảnh tiện ra tay cứu gã.
Diêm Xuyên lạnh nhạt kêu lên:
- Hoắc Quang!
Hoắc Quang bước ra phía trước.
Hoắc Quang trầm giọng nói:
- DHoắc Quang, Thiên phong, đệ tử ngoại môn không ký danh xin lĩnh giáo!
Đám điện chủ nhíu mày nhưng không nói gì.
Trần Lưu lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Hoắc Quang nghiêm túc nói:
- Tinh cảnh ngũ trọng, Hoắc Quang!
Trần Lưu lộ vẻ khinh thường nói:
- Tinh cảnh cửu trọng, Trần Lưu!
Hoắc Quang trầm giọng quát:
- Xin chỉ giáo!
Trần Lưu khinh thường nói:
- Đến đi!
Bùm!
Khí thế quanh thân Hoắc Quang bỗng tăng vọt.
- Phá quân, thương định trung nguyên!
Hoắc Quang đột nhiên đâm ra một thương.
Người Hoắc Quang như có ảo ảnh một mãnh tướng to lớn xuất hiện, khí thế chưa từng có, không thể địch lại phát ra. Trường thương trong tay, thương định trung nguyên, công pháp thiên cấp.
Mặc dù tu vi kém chút nhưng thực lực của Hoắc Quang khoảnh khắc tăng đến cực độ.
- A?
Trần Lưu biến sắc mặt, cảm giác như bị núi to đè ép.
- Không thể nào!
Trần Lưu kinh ngạc giơ kiếm chắn.
- Giết!
Sát khí quanh người Hoắc Quang phun trào